TRIỀN MIÊN TÌNH KIẾP





"Uống thuốc đi rồi tìm cái gì đó ăn!" Ở trong phòng, Cố Hân Mộng một tay cầm thuốc, một tay cầm ly nước ấm đưa cho Ngũ Sướng Nhiễm, giọng cũng không lạnh như trước nữa.


"Cám ơn." Ngũ Sướng Nhiễm đưa tay nhận, bỏ thuốc vào miệng, uống nước vào. Xem ra cô ta cũng là người cẩn thận, không có cố ý đưa cho cô một ly nước nóng. Ngũ Sướng Nhiễm uống thuốc xong, Cố Hân Mộng liền cầm lấy cái ly trong tay cô đặt lên bàn.


"Hân Mộng, em tìm chị sao?" Hiểu Đồng đi vào phòng nghỉ.


"Vâng, chị Đồng, chị có thể giúp em mua chút cháo trắng về đây không?" Cố Hân Mộng giọng nói rất hiền hòa, cũng rất lễ phép, làm cho Ngũ Sướng Nhiễm lại hiện lên vẻ mặt không tin nổi, thì ra cô nàng họ Cố này cũng chỉ đối với cô lạnh lùng, nổi giận đùng đùng như vậy. Nhưng mà cũng là ai bảo mình đi làm phóng viên giải trí chứ, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ không trưng ra gương mặt hòa nhã cho người như thế.


"Em đói sao? Hay chúng ta đi ăn khuya đi?" Bình thường buổi tối làm việc xong nếu đói đều cùng cả nhóm đi ăn mà? Đêm nay sao lại bảo cô đi mua cháo trắng chứ? Hiểu Đồng không hiểu.


Ra ngoài ăn khuya không phải không tốt, nhưng mà nghĩ đến Ngũ Sướng Nhiễm đau bao tử đi lại khó khăn, nên mua về ăn được rồi. Chờ không đau nữa thì đi về, "Không cần đâu, tiểu cẩu tử..." Cố Hân Mộng định nói dạ dày của tiểu cẩu tử không ổn, nên mua về cho cô ta ăn, nhưng nghĩ đến người này giờ cũng không còn làm cẩu tử nữa, bây giờ còn là người bệnh, cũng ngượng ngùng gọi cẩu tử, nhưng mà nàng không nhớ tên người ta, vì vậy theo ý trực tiếp mở miệng hỏi, "Đúng rồi, cô lần trước nói mình tên gì?"


Ngũ Sướng Nhiễm đổ mồ hôi, cô ta trí nhớ thật tốt à, nhưng cũng có thể thấy rõ là cô ta không muốn nhớ rõ tên của cô, chỉ cần nhớ cô là tiểu cẩu tử là được phải không? Thật ra Cố Hân Mộng không phải không nhớ, chỉ là đột nhiên không nhớ ra, nàng còn nhớ rõ Ngũ Sướng Nhiễm có một bút danh gọi là Vô Danh nữa.


Ngũ Sướng Nhiễm bất đắc dĩ nói tên lần nữa, Cố Hân Mộng cũng không nói thêm gì, quay sang Hiểu Đồng, "Dạ dày cô ta không khỏe, nên mua cho cô ta chút cháo, thanh đạm một tí.". Giờ biết tên người ta, cũng không muốn gọi, có lẽ là cố tình.


Hiểu Đồng đi rồi, trong phòng đột nhiên im lặng, hai người cũng không biết làm gì. Bỗng nhiên cửa mở ra, Cố Hân Mộng tưởng là Hiểu Đồng, chắc là chị ta quên cái gì mới quay lại, bởi vì chỉ mới đi có vài phút mà thôi, "Vào đi" Cố Hân Mộng giọng lười nhác nói.


Cửa mở ra, người đi vào lại là Trần Bân, hai người trong phòng đều giật mình. Ngũ Sướng Nhiễm lập tức nhớ tới việc Trần Bân đi mua đồ ăn cho cô, mà cô lại không nhớ chút gì, đột nhiên thấy rất xấu hổ, "Anh Bân, ngượng quá! Cố tiểu thư thấy em bị đau bụng nên mang đến đây nghỉ ngơi, quên mất anh." Lời này đúng là làm tổn thương người, nhưng mà cũng rất thành thật, nhưng là lời nói cũng thật giáng cho một cú đau! Trần Bân trên mặt có chút ngượng, "Không sao, không sao. Đúng rồi, đây là mua cho em, em ăn no bụng trước đi! Còn có thuốc, ăn xong thì uống thuốc." Trần Bân đem đồ đặt trên bàn, sau đó gật đầu chào với Cố Hân Mộng, "Cố tiểu thư." rồi nhìn về Ngũ Sướng Nhiễm, "Anh ra ngoài trước." Nói xong liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.


Cố Hân Mộng và Ngũ Sướng Nhiễm ánh mắt không hẹn cùng nhìn cái túi đặt trên bàn, bên trong có hamburger, coca, cánh gà, bánh trứng, ngoài ra còn có một ly trà sữa.


Cố Hân Mộng đột nhiên đứng lên, đưa tay cầm lấy túi đồ ăn, lạnh lùng nói một câu, "Mấy thứ này không thích hợp cho cô ăn, nhiều dầu mỡ quá." Nói xong, liền quăng cái túi vào thùng rác, động tác nhanh gọn làm Ngũ Sướng Nhiễm ngây ngốc mở to mắt, nửa ngày cũng không có phản ứng. Ngũ Sướng Nhiễm đặt cho Cố Hân Mộng một câu thành ngữ tổng kết là: Bá đạo chuyên chế.


"Cô ngồi đi." Cố Hân Mộng nói một câu, sau đó liền vào phòng trong. Lát sau, truyền đến tiếng nước, đoán chừng là đang tắm. Ngũ Sướng Nhiễm ngồi ở sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lát sau, tiếng nước ngừng lại, Cố Hân Mộng thay quần áo đi ra, Ngũ Sướng Nhiễm nghe được tiếng, vội mở to mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đột nhiên ngẩn ngơ đến quên chớp mắt, cũng không có hình tượng nuốt nước miếng. Chỉ thấy Cố Hân Mộng tóc ướt ướt tự nhiên rũ xuống trên vai, nước trên tóc theo hai má mà nhỏ từng giọt từng giọt xuống làn da trắng hồng, tuyệt mĩ dung nhan, còn có cái cổ cùng xương quai xanh mê người cũng ươn ướt, quần áo mặc trên người cũng hơi ướt. Cảnh tượng mỹ nhân tắm gội dụ hoặc hiện ra, làm cho Ngũ Sướng Nhiễm là con gái mà cũng nhịn không được run động, toàn thân nóng lên.


Cố Hân Mộng quên mang khăn vào, không có cách nào chỉ có thể mặc quần áo ướt đi ra lấy khăn lau tóc. Kết quả vừa ra tới liền nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm bộ dạng kinh diễm, đột nhiên trong lòng nảy ý trêu đùa, vẻ mặt chốc lát trở nên quyến rũ, ánh mắt chứa đựng nhu tình, kiều mỵ mà nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Ngũ Sướng Nhiễm, cúi người, thân mình áp vào Ngũ Sướng Nhiễm. Ngũ Sướng Nhiễm căng thẳng tim đập muốn nhảy ra ngoài, bịch, bịch, bịch, đinh tai nhức óc. Ngũ Sướng Nhiễm sợ Cố Hân Mộng nghe tiếng tim mình đập, tay đang che bụng đưa lên che ngực, vẻ mặt hoảng, cơ thể lùi sát ra sau, sát đến lưng đụng thành ghế, không thể lui nữa.


Nhìn phản ứng của Ngũ Sướng Nhiễm, Cố Hân Mộng cảm thấy buồn cười, nụ cười trên mặt càng đậm, biểu tình lại càng quyến rũ. Đôi mắt đầy nước kia như muốn chảy ra. Chóp mũi Cố Hân Mộng đụng phải chóp mũi Ngũ Sướng Nhiễm, cảm giác mềm nhẵn lành lạnh, trong lòng lại run lên, như có điện xẹt qua, lòng có chút tê dại khó hiểu. Nhưng mà đang muốn đùa nên Cố Hân Mộng chớp mắt đem cảm giác ném qua chỗ khác, cũng không dám đụng Ngũ Sướng Nhiễm nữa, môi chuyển qua bên tai Ngũ Sướng Nhiễm, giọng nói nhẹ nhàng, lạc, lạc, lạc, lạc, hết sức mê hoặc, "Tôi đẹp không?"


Hơi thở ấm áp làm lỗ tai mẫn cảm nhộn nhạo, một cảm giác tê ngứa chạy thẳng từ tai vào tim, lòng nhịn không được mà run rẩy. Nghe Cố Hân Mộng hỏi, không hề nghĩ ngợi, theo cảm giác này, vội vàng gật gật đầu, nhưng lại thấy không đúng, nên vội vàng lắc đầu.


Nhìn Ngũ Sướng Nhiễm gật đầu lại lắc đầu, Cố Hân Mộng biết Ngũ Sướng Nhiễm là thấy nàng đẹp, chỉ là không muốn nói thôi. Vì muốn đạt được mục đích, nàng hàm tình nhìn mắt Ngũ Sướng Nhiễm, kiều mỵ chậm rãi đưa tay lên mặt Ngũ Sướng Nhiễm, trên gương mặt đó nhẹ nhàng vuốt ve, từ hai má đến lông mi, chóp mũi, môi, vành tai, cuối cùng là xuống cằm, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nâng lên...Bàn tay còn lại cực kỳ dụ dỗ mà đưa đến cổ áo của mình, nhẹ nhàng tháo một cái nút ra...


Toàn thân cứng đờ, không dám hô hấp Ngũ Sướng Nhiễm nhìn thấy Cố Hân Mộng chậm rãi cởi bỏ nút áo của mình, ánh mắt vừa thấy liền mở to, vội hít một hơi vào mà quên thở ra, trên mặt ửng đỏ, đại não thiếu khí, có chút cảm giác hít thở không thông. Bởi vì dưới góc độ của Ngũ Sướng Nhiễm, cô nhìn thấy trước ngực Cố Hân Mộng như ẩn như hiện hai luồng rất tròn được nội y màu trắng bao lấy, lại như không an phận mà muốn thoát ra khỏi hai mảnh bó buộc đó, làm cho người ta có ảo giác, giống như giây tiếp theo nội y kia sẽ rớt xuống, hai luồng tròn sẽ được tự do, nở rộ ngông nghênh xinh đẹp. Tuy Ngũ Sướng Nhiễm cũng là con gái, cái đối phương có cô cũng có, nhưng mà vào lúc này, cô thật sự ngây người, thật sự mê đắm, thật sự muốn nhìn như vậy, nói toẹt ra là muốn tháo bỏ nộiy vướng bận kia, để cô tỉ mỉ xem cho rõ, xem tất cả, xem hoàn toàn, càng muốn đưa hai tay nâng lên, giống như một thánh vật vô cùng thanh khiết mà nâng trong tay, hoặc là, giữ nó làm của riêng.


Cố Hân Mộng đem tất cả phản ứng của Ngũ Sướng Nhiễm thu vào trong mắt, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng, giọng nói nhẹ nhàng hỏi, "Thích không?"


Ý thức mơ hồ làm Ngũ Sướng Nhiễm ngơ ngác gật đầu, tầm mắt cũng không dời đi trước ngực Cố Hân Mộng nửa tấc.


"Muốn sờ không?" Cố Hân Mộng dụ hoặc hỏi.


Ngũ Sướng Nhiễm lại gật gật đầu, nhưng rồi giống như cái trống lắc tay, đầu lại lắc lắc, Ngũ Sướng Nhiễm cuối cùng lấy lại tâm trí, trong lòng nhớ kỹ : Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...


Nhìn vẻ mặt bối rối của Ngũ Sướng Nhiễm, Cố Hân Mộng cuối cùng cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, nâng người lên, tạo khoảng cách giữa hai người, cơ thể quyến rũ thu hồi lại, giống như vừa rồi tất cả đều là ảo ảnh. Cố Hân Mộng đi đến trước ngăn tủ, lấy ra một chiếc khăn, bắt đầu lau tóc, không để ý đến Ngũ Sướng Nhiễm nữa.


Cứ như thế, Ngũ Sướng Nhiễm tim đập một hồi lâu mới khôi phục lại bình thường, toàn thân nóng lên cũng rất lâu không có cách thổi tắt, cảm giác cay xè trên mặt cũng một hồi mới giảm bớt, hô hấp không dễ dàng mới trở lại bình thường. Ngũ Sướng Nhiễm liếc mắt thấy Cố Hân Mộng đang lau tóc, cô rất muốn cởi giày nện cho một phát, cô biết Cố Hân Mộng là muốn trêu tức mình, muốn thấy mình bối rối xấu hổ. Nhưng là, trong lòng có chút luyến tiếc, mà luyến tiếc cái gì cô cũng không biết, cũng không muốn tìm hiểu. Một màn phiêu đãng xong lại ngẩn ngơ nghĩ, thì ra cô gái kia lúc không lạnh, kiều mỵ có thể làm lay động lòng người. Suy nghĩ độtnhiên hiện lên không kiểm soát được. Thật ra, cô luyến tiếc cảm giác vừa rồi.


Cốc, cốc, cốc, tiếng đập cửa vang lên, tiếp theo là khóa vặn mở, Hiểu Đồng bước vào, trong tay cầm theo một cái túi trắng, "Hân Mộng, cháo mua rồi này, em cũng ăn một chút nhé?" Hiểu Đồng biết Cố Hân Mộng không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, mỗi lần đi ăn khuya, nàng cũng không ăn, cho dù muốn ăn cũng chỉ ăn chút đồ nhẹ. Không phải là Cố Hân Mộng sợ béo, nàng là dạng người ăn bao nhiêu cũng không béo được, nhưng là nàng cũng giống mấy cô gái khác thích đẹp, ăn đồ ăn nhẹ sẽ tốt cho da, cũng tốt cho cổ họng, cho nên vừa bảo dưỡng cổ họng, mà làn da cũng nhẵn nhụi giống mấy đứa trẻ con vài tuổi, trắng sáng, giống như là lòng trắng trứng vậy.


"Được rồi" Cố Hân Mộng đem khăn ném sang một bên, ngồi vào ghế, nhìn thấy chỉ có hai phần, "Chị Đồng, chị không ăn sao?"


"Không ăn, cháo không hợp khẩu vị của chị, lát nữa về chị sẽ ăn."


"Được rồi!" Cố Hân Mộng biết khẩu vị của Hiểu Đồng nặng, ăn không quen cháo thanh đạm, cũng không nói thêm nữa. Cầm lấy chén cháo đưa đến trước mặt Ngũ Sướng Nhiễm, "Tiểu cẩu cẩu, ăn đi!" Giọng điệu nhẹ hẫng, giống như là kêu thú nuôi cún con ăn cơm, thực làm người ta thấy ghét.


Ngũ Sướng Nhiễm liếc mắt Cố Hân Mộng một cái, không để ý cô ta nữa, cô là đại nhân không chấp tiểu nhân. Hừ! Ăn cháo!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi