TRIỀN MIÊN VỚI HỌA SĨ - THẦN NGUYỆT

Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Lúc Giản Mặc Thư ôm Du Họa về phòng ngủ, cô đã mệt tới mức mềm nhũn người, vì thế Giản Mặc Thư chăm sóc cơ thể hai người một cách hợp tình hợp lý, anh ôm Du Họa dựa vào bên cạnh bồn nước, rửa sạch những thứ dính dính trêи cơ thể hai người từ trong ra ngoài.

Hưởng thụ sự hầu hạ hiếm khi không mang theo chút ɖu͙ƈ vọng nào của người đàn ông, Du Họa cảm nhận sâu sắc sự thoải mái khi được ngâm nước ấm sau cuộc hoan ái, khiến lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, tỏa ra nhiệt lượng dư thừa, thật sự vô cùng dễ chịu.

Khi bàn tay to của Giản Mặc Thư xoa bụng dưới ê ẩm căng căng của cô, nói cho oai là đang xúc tiến cho quá trình hấp thu tinh hoa, Du Hoa đang ngã đầu ra sau đặt ngay cổ của người đàn ông, rốt cuộc cô cũng có thể suy nghĩ ra một vấn đề: "Thầy ơi, người nhìn em lúc trước ở trong hoa viên... Thật sự là thầy sao?"

"Là anh."

"Tại sao lại muốn nhìn lén?" Du Họa khó hiểu: "Rõ ràng thầy có dây chuyền em tặng, có thể trực tiếp tới tìm em mà?"

Giản Mặc Thư không nói chuyện, chỉ bất đắc dĩ nhếch miệng, cười xong lại cảm thấy có hơi không đúng, sao cô lại nhớ chuyện cô đã đưa dây chuyền cho anh?

Anh sửng sốt hai giây, đột nhiên xoay người Du Họa lại, hai tay vịn chặt bờ vai cô, tâm trạng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Em nhớ rồi sao?"

Du Họa cọ mặt vào lòng bàn tay của anh, không biết tình trạng của mình bây giờ thuộc loại nhớ hay là không nhớ, vì thế kể toàn bộ chuyện trong giấc mơ của cô, nói xong lời cuối cùng là mơ thấy anh dùng môi hôn thân thể của cô, lúc đó người đàn ông vẫn chứng nào tật nấy, nhịn không được mà lén cắn vào nhũ hoa đang nổi trêи mặt nước của cô.

"Giống như vậy sao?"

Thân thể thiếu nữ lập tức run rẩy trong nháy mắt, bồn nước đang yên ả lại gợn lên từng làn sóng, cuồn cuộn lan rộng ra phía ngoài, sau đó đụng trúng cạnh bồn tắm lại vòng trở lại, đập vào bầu ngực sữa trắng như tuyết, từng giọt nước ấm vung vẩy lên trêи, rơi vào trêи xương quai xanh của cô, giọt nước trong suốt đó lại trượt từ trêи cao xuống trước bầu ngực vểnh cao theo vòng cung, rồi lại chạm vào nhũ hoa hồng hào của cô, chọc lòng người ngứa ngáy.

"Thầy ơi!"

Du Họa kêu lên một tiếng đau đớn bằng giọng mũi, miễn cưỡng đẩy anh ra: "Sau đó, em trở về như thế nào? Sao em không nhớ gì ca?"

"Đương nhiên là anh đưa về nhà."

"...Tại sao chứ?" Du Họa nghi ngờ không thôi, rõ ràng lúc trước, sau khi thiếu niên cứu cô đã sắp xếp cô ở trong nhà cậu ấy mấy ngày, từ đầu tới cuối, mỗi một hành động đều nghiêm khắc thực hiện theo hứa hẹn "Cô là vật sở hữu của anh", vốn không hề có một chút ý định đưa cô về nhà.

"Không phải đã nói rồi sao? Đưa em về nhà, đương nhiên là vì muốn em được nuôi tới trắng trẻo mềm mài, lúc đó làm càng thích hơn." Giản Mặc Thư vuốt vuốt cằm của cô như đang trêu mèo: "Hơn nữa, sao anh có thể để bé cưng chịu khổ cho được?"

"Khổ sao?" Thiếu nữ chớp chớp mắt, cô nhớ rõ trong một mỗi ngày cô đều được lưỡi anh phục vụ vô cùng thoải mái...

Giản Mặc Thư bật cười, hôn nhẹ lên khóe mắt cô, tiếp tục nói: "Trêи đường đưa em đến lãnh địa của Du gia gặp phải nhóm người xấu bắt em, lúc chạy trốn em không cẩn thận đụng đầu nên quên không ít chuyện."

"Vậy... Bao gồm cả thầy sao?"


"Ừm, bao gồm cả anh."

Người đàn ông trả lời vô cùng sảng kɧօáϊ khiến Du Họa bỗng nhiên cười khanh khách, sau đó cô rủ mắt xuống, không dám nhìn thẳng mặt anh. Một lúc lâu sau, cô mới khẽ nói: "Thật sự xin lỗi thầy... Em không có ý..."

"Không phải lỗi của em, bé cưng không cần giải thích."

Sau khi cô trở lại Du gia, chắc chắn sẽ bị phát hiện những dấu vết ái muội trêи người, cho rằng cô gặp phải chuyện gì đó, xuất phát từ lòng bảo vệ nên Du phu nhân không chỉ không chủ động nhắc tới việc này với cô mà còn tìm cách giấu diếm, đương nhiên cô cũng không nhớ lại.

Còn về phần dây chuyền sapphire bị "mất" đi cùng lúc đó, đương nhiên cũng đổ lỗi rằng kẻ bắt cóc cướp đi, nếu anh cầm dây chuyền công khai đến cửa thì vào ngục bóc lịch cũng là kết quả dễ đoán.

Nghĩ đến đây, người đàn ông vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô: "Cho nên bé cưng phải nhanh chóng gả cho anh, để chúng ta không lãng phí thời gian một cách vô ích nữa."

"Đợi mẹ em về, em nói với mẹ rằng đã tìm được chồng, để mẹ em không cần tiếp tục quan tâm về hôn sự của em nữa, có được không?"

Du Họa gật gật đầu, nói tới mẹ, cô nhớ lúc trước mẹ nói bóng nói gió nhiều lần, hy vọng cô có thể tìm được một người chồng có tước vị cao nhưng thầy...?

Cô dựa sát vào trong lòng anh: "Thầy, e rằng mẹ sẽ không đồng ý thầy làm chồng của em đâu, phải làm sao đây?"

"Tại sao không đồng ý?"

Du Họa giải thích một lần, sau đó khuôn mặt bị nắm chặt.

"Vũ hội đêm nay chỉ mời thành viên hoàng tộc và gia tộc quyền quý, bé cưng cảm thấy anh đi vào đó bằng cách nào?"

Đầu óc Du Họa ngây ra một lúc: "Trèo tường hở?"

"..."

Giản Mặc Thư thở dài thườn thượt: "Bệ hạ đã phong cho anh tước vị Hầu tước vào một tháng trước, không lâu sau anh sẽ được ban cho một lãnh địa, cũng sẽ có đội hộ vệ riêng dưới quyền của Hầu tước."

"Anh nghĩ anh còn là hình mẫu vô cùng phù hợp với yêu cầu của mẹ em." Ngoại trừ việc anh từng có thân phận là thầy giáo nghi lễ của Du Họa.

"Nếu như không được..."

Giản Mặc Thư nhẹ nhàng sờ vào bụng thiếu nữ: "Thì cứ nói với mẹ em, nơi này đã có cục cưng, tất nhiên bé cưng phải gả cho anh."

"Cục cưng?"

Du Học học được không ít kiến thức từ trong quyển sách do mẹ đưa, lúc này cô vừa kinh ngạc vừa khẩn trương mà nhìn bụng dưới căng tròn của mình: "Nơi này... Có cục cưng của em và thầy rồi hả?"

Người đàn ông vuốt dọc sống lưng của thiếu nữ, anh trấn an cô: "Có lẽ hiện tại vẫn chưa có đâu."

Du Hoa nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại âm ỉ một chút mất mát không lý do.

"Nhưng mà... Thầy sẽ tiếp tục cố gắng cày cấy, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

----

Du Họa: Tại sao thầy lại đưa em trở về?

Giản Mặc Thư: Vì muốn sau này bé cưng chỉ ăn gậy thịt không cần phải ăn khổ.

Tuy nếu thật sự vào ngục giam cũng có thể đi ra được nhưng Giản hầu tước bày tỏ: Có thể nhưng không cần thiết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi