TRIỀN MIÊN VỚI HỌA SĨ - THẦN NGUYỆT

Edit + beta: Tố Ngô.

Thế mới nói, không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh “có học thức” ^^

****

“Đây là tạo hình buổi chiều, trước tiên cho em làm quen một chút.”

Tạp dề có màu trắng, chiều dài hơi dài trên đầu gối của Du Họa một tý, rìa váy được đính đường viền ren hồng nhạt. Ngoài ra còn có một túi nhỏ ở vị trí đối diện với hạ thể, cũng có một lớp ren.

Toàn thân Du Họa lúc này, ngoại trừ chỗ trọng điểm ở phía dưới được che lấp, mông nhỏ cùng với đôi tuyết nhũ đều lộ ra ngoài.

Du Họa phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất phòng khách, phát hiện rèm cửa đều được kéo lên, nhưng bởi vì rèm cửa là vật liệu nửa trong suốt, cho nên có thể mơ hồ mà đến một ít cảnh sắc ngoài cửa sổ

Hơn nữa, bức tường vây quanh sân chỉ cao đến một nửa người. Miễn là những người đi ngang qua có chủ ý muốn tò mò nhìn trộm, tuyệt đối có thể nhìn đến tình hình đại khái trong phòng. Cho dù là vô tình, ai có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không nhìn ngó lung tung đâu…

“Không được, không được, sẽ có người thấy mất!”

Tưởng tượng đến việc cả buổi chiều cô đều phải lộ ngực lắc mông trong căn phòng nửa kín nửa hở này, không biết sẽ bị một đôi mắt dâm tà xa lạ nào ở trong góc tối mà rình coi cô lõa thể, Du Họa liền cảm thấy sợ hãi.

Nói không chừng, hiện tại có người đang nhìn lén cũng nên?

Vèo một tiếng, bóng người trước mắt Giản Mặc Thư liền biến mất, ngược lại phía sau quầy bar lại nhô ra nửa cái đầu. Đôi mắt Du Hoa gắt gao nhìn chằm chằm về hướng phòng khách, lỗ tai cảnh giác mà dựng thẳng lên, thấy không đúng liền co người lại rút vào chỗ trốn.

“Ai sẽ thấy chứ?”

Vẻ mặt Giản Mặc Thư sững sờ. Vị trí của Du Họa cách quầy bar ít nhất hai mét. Chỉ một giây trước, cô vẫn còn đeo tạp dề ngoan ngoãn ở trước mặt anh. Giây tiếp theo người đã ở đằng kia, anh thậm chí còn không kịp thấy rõ động tác của cô.


“Là người đi ngang qua bên ngoài á…” Du Họa dựng thẳng lên một ngón tay chỉ cửa sổ sát đất.

Giản Mặc Thư ngẩn người, nhìn theo hướng ngón tay của Du Họa, phản ứng sau mới hiểu ra cô đang nói cái gì, bật cười.

“Sao thầy lại cười…”

Du Họa cảm thấy khó hiểu, cô nói nghiêm túc mà!

Giản Mặc Thư không nói chuyện, trực tiếp đi qua cầm lấy cổ tay Du Họa kéo cô về hướng rèm cửa sổ.

Á! Lỡ như có người thì sao giờ! Du Họa thất kinh.

Hạ thể có tạp dề che chắn, đồi núi phía trên thì hoàn toàn bại lộ, dưới tình thế cấp bách, cô trốn đến sau lưng Giản Mặc Thư, hai tay tự nhiên đỡ lấy bả vai Giản Mặc Thư, hai luồng mềm dại dính sát vào lưng anh, như là con gà con theo đuôi anh vậy.


Trên lưng đột nhiên đè lên hai quả tuyết lê, Giản Mặc Thư thoáng chút cứng đờ, kéo ôn hương nhuyễn ngọc đang treo ở trên lưng bước đi đến bên cửa sổ.

“Em nhìn kỹ mặt kiếng xem, có gì khác biệt không?”

Du Họa nhón mũi chân, từ trên vai Giản Mặc Thư ló đầu ra, nhìn một hồi lâu mới phát hiện trên mặt kiếng hình như có một lớp màng.

“Dán gì vậy ạ?”

“Đây là màng nhìn một chiều. Chức năng tương tự như kính một chiều. Khi ánh sáng ngoài trời mạnh hơn trong nhà, chúng ta có thể nhìn thấy người bên ngoài nhưng người bên ngoài không thể nhìn thấy chúng ta. Bây giờ là gần một giờ chiều, ánh sáng bên ngoài mùa hè vào thời điểm này rất gắt, ngoài trời sáng hơn nhiều, người bên ngoài có cố gắng mở to đôi mắt đến cỡ nào cũng không thể nào nhìn trộm sự riêng tư bên trong của chủ nhà đâu.”

“Là vậy sao ạ…”

Du Họa ngượng ngùng buông hay tay đang để trên vai Giản Mặc Thư.

“Yên tâm rồi chứ cô bé?”

“Dạ.”

“Đến giúp tôi mang mì ra nào.”

Giản Mặc Thư đi vào phòng bếp mở nắp nồi, đem mì trong nồi vớt ra bỏ vào trong chén, lại cầm cái nồi chia đều nước lèo hai bên, bỏ thêm trứng chiên cùng rau xanh còn nóng, khẩu phần vô cùng đầy đủ.

Du Họa ôm chén ngồi vào bàn ăn, sì sụp hút mì sợi.

Tuy rằng trải qua việc lăn lộn mất thời gian, sợi mì hơi cẩu thả một chút, nhưng hoàn toàn không ngăn được Du Họa nếm ra mùi ngon của nó.

Nước lèo nồng đậm vị cà chua phối hợp với trứng chiên vàng hơi cháy ở rìa. Uống một ngụm nước lèo, cắn một miếng trứng, lại ăn một miếng mì, hương vị lưu cả trong miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi