TRIỀN MIÊN VỚI HỌA SĨ - THẦN NGUYỆT

Chương 50: Nội y tình thú.

Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.

Hôm nay không phải là cuối tuần, khách hàng trong trung tâm thương mại không nhiều lắm, hai nhân viên luân phiên trông coi trong cửa hàng nội y cao cấp nhàn đến phát hoảng ngồi nói chuyện phiếm với nhau, trong đó có một người tinh mắt, thấy có khách hàng vào cửa, vội vàng đẩy người còn lại ý bảo đừng nói nữa, sau đó chỉnh quần áo ra nghênh đón.

Người đến là một đôi tình nhân có giá trị nhan sắc cao, người đàn ông phong cách rất nho nhã, nắm tay cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh cùng bước vào trong cửa hàng, dường như cô gái hơi ngại ngùng, ngơ ngác bị người đàn ông kéo vào.

"Xin hỏi quý khách muốn xem gì ạ?"

Giản Mặc Thư nắm lấy tay Du Họa đặt ở bên người không cho cô chạy trốn, nghe thấy vậy nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng, chỉ chỉ vào Du Họa: "Nội y."

"Vâng, xin hỏi thích loại phong cách nào ạ, tôi có thể giới thiệu cho quý khách."

Giản Mặc Thư vừa định mở miệng thì cảm nhận được Du Họa lén nhéo anh một cái, anh quay đầu lại thì thấy dáng vẻ hai mắt ngập nước, vẻ mặt thẹn thùng của cô, khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nói với nhân viên cửa hàng: "Để bọn tôi tự mình chọn."

Chờ nhân viên rời đi, Du Họa mới nắm lấy góc áo của Giản Mặc Thư: "Thầy Mặc Thư, thật sự không cần..."

Du Họa nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh, cẩn thận nhìn bốn phía, dù cho trong cửa hàng chỉ có hai nhân viên kinh doanh, nhưng cô vẫn cứ cảm thấy có rất nhiều người đang chăm chú nhìn họ còn nói thầm khe khẽ, dù sao thì chuyện cùng bạn trai mua sắm thứ riêng tư gì đó như nội y, thật sự rất kỳ lạ mà...

Giản Mặc Thư bẹo bẹo khuôn mặt đỏ ửng của cô, nâng cao tông lên: "Em không chọn, vậy thì anh phải chọn giúp em à?"

"Dù sao cũng là mặc cho anh xem mà."

Du Họa nhớ lại hàng đêm cô năm trêи giường bị người đàn ông cởi sạch chỉ còn lại nội y, cúp ngực ren màu đen áp lên trêи bộ ngực làm nổi bật hai ngọn tuyết phong trắng tinh mềm mại, ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng giống như muốn đốt cháy cô, trái tim Du Họa sẽ đập lung tung không dừng lại được, để mặc cho Giản Mặc Thư kéo cô đi về phía trước.

Nhưng mà thế nào cô cũng không nghĩ đến, người đàn ông trực tiếp dẫn cô đến một góc chuyên bán nội y tình thú.

"Không phải... mua nội y sao?" Vẻ mặt Du Họa dại ra nhìn một loạt nội y tình thú xếp thành từng bộ trước mặt.

"Những thứ này không phải sao?"

"Nhưng đây là, nội y tình thú..." Du Họa càng nói càng nhỏ, đến lúc cuối hận không thể xoay người bỏ chạy, tiếc rằng bị Giản Mặc Thư dắt lấy tay vững vàng.

"Không đúng, đây là đạo cụ tạo hình."

"Công việc người mẫu khỏa thân tiếp theo, sẽ mặc những thứ này."

Mặc những thứ này?!

Nội y tình thú trước mặt trêи cơ bản đều là chất liệu lụa mỏng như cánh ve, còn có thêm viền ren, các kiểu lộ núm, hở đáy. Ở bên cạnh có đủ ma nơ canh mặc nguyên bộ nội y hoàn chỉnh được bện bằng dây thừng đan lưới, qυầи ɭót phía dưới chỉ có một mảnh vải khá mỏng ở chỗ giữa hai chân, giống như một chiếc võng nhỏ khó khăn lắm mới bảo vệ được miệng nhỏ, ngay cả mu cũng không che được, vừa gọi cảm lại đầy nhục ɖu͙ƈ, hở đến cực hạn.

Du Họa giật mình, rúc vào trong ngực anh, lắc đầu điên cuồng: "Hở, hở quá..."

"Không hở."

Giản Mặc Thư khẽ thì thầm bên tai cô, chững chạc nói dối: "Trước đó Họa Họa còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà, bây giờ cho em thêm chút vải che kín còn chưa vui sao?"

Du Họa nghe thấy lời trấn an nghe có vẻ như rất có lý nhưng lại là nói xằng nói xiên của Giản Mặc Thư, sau khi suy nghĩ kỹ không nói nên được lời nào phản bác, chỉ có thể yếu ớt tỏ vẻ từ chối: "Em không cần loại vải như thế này..."

"Nghe lời đi." Người đàn ông đè lại đỉnh đầu ngoe nguẩy của cô: "Chẳng lẽ Họa Họa không muốn làm người mẫu cho thầy Mặc Thư sao?"

Du Họa nhăn nhó một hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Dưới ánh mắt chăm chú của Du Họa, Giản Mặc Thư từ từ chọn lựa trong đống vải ít đến đáng thương cả buổi mới chọn ra một bộ vải sa mỏng liền thân nửa trong suốt, đưa cho nhân viên cửa hàng: "Có thể mặc thử không?"

Nhân viên cửa hàng nở nụ cười chuyên nghiệp: "Ngại quá, nội y tình thú khá riêng tư, chỉ có thể mua không thể thử, nếu như hai vị nhắm được cái nào, có thể cho tôi biết số đo, tôi lấy giúp các vị."

Du Họa vừa nghe xong, trong mắt sáng lên hy vọng tránh được một kiếp, rồi sau đó bị Giản Mặc Thư tiêu diệt một cách vô tình.

"Mua."

Sau khi Giản Mặc Thư tính tiền xong quay lại xách theo một túi to, dưới nụ cười và ánh mắt hiểu rõ của nhân viên cửa hàng đẩy Du Họa vào phòng thử đồ.

"Giơ tay lên." Giản Mặc Thư đứng sau Du Họa chỉ huy cô.

Du Họa nghe lời nâng cánh tay lên, để cho Giản Mặc Thư cởi chiếc áo ngắn tay của cô xuống, tiếp đến là quần, cuối cùng là nội y.

Du Họa nhìn tấm gương trong phòng thử đồ phản chiếu cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của bản thân mình và người đàn ông áo mũ chỉnh tề phía sau lưng bỗng cảm thấy ngượng ngùng.

Giản Mặc Thư giũ bộ nội y mỏng manh kia ra mặc vào cho Du Họa.

Bộ nội y này thuần màu đen, vòng ren tinh tế quấn quanh cô, từ vòng cổ có hai dây ren kéo đến thắt nút bên ngoài hai bầu ngực, bao quanh lấy phần dưới của hai bộ ngực mềm mại, ngọn tuyết phong trắng tinh hoàn toàn lộ ra trước mắt, nhưng hai quả anh đào căng mọng hút người lại bị đám dây tua rua cột vào dây thun phía trêи rủ xuống che khuất vừa vặn, quả anh đào xinh đẹp ướt át khẽ lộ ra một chút theo màu đen sợi tua rua, hấp dẫn người đi ngang qua leo lên trêи cơ thể trắng như tuyết này ngắt nó xuống.

Hô hấp của Giản Mặc Thư đã dồn dập hơn, anh từ từ khều những sợi tua rua, để lộ ra quả anh đào bị anh vân vê trong rạp chiếu phim đã hơi sưng lên. Anh nổi lên ý xấu, nắm lấy đám tua rua kia, dùng phần đáy nhỏ bé nhẹ nhàng đảo qua quả anh đào và đôi gò bồng đảo nhạy cảm, chỗ sau này sẽ tạo ra tia sữa còn bị người đàn ông chăm sóc đặc biệt, không ngừng bị tua rua quét qua.

Quả anh đào nhỏ bị ma sát đến mức cảm giác giống như có dòng điện chạy qua, vừa ngứa lại vừa thoải mái, Du Họa không chịu nổi quay đầu đi, nhìn thấy bản thân mình trong gương đang híp mắt lại nằm trong ngực Giản Mặc Thư, giống như một con mèo cái nhỏ động ɖu͙ƈ đang được chủ nhân nam dịu dàng trấn an, thoải mái đến mức muốn kêu meo meo vài tiếng.

Giản Mặc Thư chơi đủ rồi, buông tua rua xuống giấu quả anh đào đi, bàn tay vuốt dọc theo đường cong đẹp đẽ của Du Họa sờ xuống dưới.

Chỗ sa mỏng tiếp nối bên hông có thêu hoa hồng màu đen đang nở rộ, dây đeo kéo thẳng một đường xuống phía dưới thắt lại, cuối cùng chìm vào nơi giữa hai chân.

Người đàn ông giữ lấy eo Du Họa, khom người nắm lấy một chân cô, chầm chậm nâng lên đến vị trí trước ngực, bày ta phong cảnh giữa hai chân.

Vải sa mỏng màu đen dán sát trêи nụ hoa đầy đặn, có một số cây cỏ nghịch ngợm đâm rách vải sa chui ra ngoài một chút, lộ ra trêи nền vải trơn nhẵn vô cùng đột ngột. Nhưng mà không hoàn mỹ đó là khe hẹp chỗ bông hoa kia lại bị một lớp ren che mất, từ phần mu kéo dài một đường cho đến khe ʍôиɠ, không rộng không chật che kín mít hoa huyệt bên trong, ngăn chặn ánh mắt nhìn lén của người ngoài.

Giản Mặc Thư đã được nhân viên cửa hàng tư vấn đương nhiên biết trong đó có chứa bí mật, anh dùng ngón trỏ và ngón cái đặt lên trêи viền ren mềm mại đó, nhẹ nhàng ma sát, cánh ren bị tách thành hai phần, đẩy qua hai bên trái phái, lụa mỏng và viền ren vốn dĩ đang che khuất hoa huyệt bỗng như một cái màn che bị ngón tay từ từ vén lên, lộ ra mảnh thịt trai màu mỡ hồng hào phía dưới.

Du Họa trơ mắt mà nhìn ngón tay Giản Mặc Thư tách lớp vải mỏng kia ra, lại nhẹ nhàng kìm lại, mảnh thịt trai đỏ tươi bên trong liền xuất hiện ở trong gương, ngón tay người đàn ông đẩy ra vách tường thịt mềm mại non nớt chọc vào trong, không ngừng khuấy động, chọc đến mức hoa huyệt tức giận mà cắn lấy ngón tay tác oai tác quái, không ngừng khóc.

Giản Mặc Thư vui sướиɠ trêu đùa hoa huyệt, cảm thán bên tai Du Họa: “Thiết kế này tiện quá.”

Tốc độ hoạt động của ngón tay càng lúc càng nhanh, tiếng nước phụt phụt cùng với tiếng ngâm nga khe khẽ quanh quẩn trong không gian phòng thử đồ nhỏ hẹp, sau đó lại bị giọng nói trấn an dịu dàng của người đàn ông che đi mất.

Cuối cùng khiến cho Du Họa trút ra đầy tay anh, Giản Mặc Thư mới buông tha cho cô, sau khi rửa sạch sẽ cũng không cởi nội y tình thú trêи người cô ra mà trực tiếp mặc quần áo ngoài vào cho cô.

“Đi thôi.” Giản Mặc Thư trìu mến hôn một cái lên đôi môi khẽ nhếch bởi vì cao trào của cô, ôm Du Họa bước nhanh ra khỏi cửa hàng nội y.

Trong đầu Du Họa đông đặc như hồ dán, cũng không có chú ý đến trong tay người đàn ông ngoại trừ một túi nội y lớn còn cầm thêm cả một cái túi nhỏ nữa.

Giản Mặc Thư luôn nghiêng đầu nhìn Du Họa vẫn đang mơ mơ màng màng, khóe môi cong lên một độ cong sung sướиɠ.

Ừm... mua nội y tình thú còn được tặng thêm một quà tặng nhỏ không tệ, chờ đến thời điểm nào đó để cô dùng, nhất định vô cùng đẹp.

-----

Câu chuyện nhỏ ngốc nghếch:

Nhân viên cửa hàng nhìn hai người ra khỏi phòng thử đồ, liếc nhìn đồng hồ một cái theo bản năng

Mới hai mươi phút trôi qua?

Người đàn ông trưởng thành đẹp trai như vậy, vậy mà... không được?

Giản Mặc Thư: Từ từ đánh một dấu "?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi