TRIỀN MIÊN VỚI HỌA SĨ - THẦN NGUYỆT

Chương 58: Thiên sứ

Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?

Du Hoạ trực tiếp ngủ một giấc đến chiều ngày hôm sau, lúc mở mắt ra thì Giản Mặc Thư đang ngồi đọc sách bên cạnh cô.

Đầu óc dần tỉnh táo, cô chớp chớp mắt, nhìn góc mặt đường nét sắc sảo của Giản Mặc Thư, hé miệng muốn gọi anh, thế nhưng lại nghĩ cô vẫn chưa nghe Giản Mặc Thư nói kết thúc trò chơi, nhất thời không biết xưng hô thế nào nên bèn rút lời lại.

Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh mình, Giản Mặc Thư quay đầu thì liền nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh đang ló ra ngoài, yên lặng nhìn anh.

“Không ngộp hả?” Anh đưa tay kéo chăn, làm

lộ ra cả khuôn mặt của cô.

Du Hoạ thuận thế cạ cạ vào cánh tay đang đưa ra của anh, kê cằm mình vào lòng bàn tay anh: “Thầy Mặc Thư…”

“Hoạ Hoạ có thể gọi như vậy rồi nhỉ?”

Giản Mặc Thư thấy Du Hoạ hệt như một con mèo nhỏ dính người, không kìm được dùng ngón cái xoa xoa một bên gò má đang đỏ lên vì bị ép khi nằm nghiêng quá lâu của cô: “Nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy, không phải vẫn gọi như vậy sao?”

“Trò chơi…” Du Hoạ nhìn anh với vẻ đáng thương.

“Đã kết thúc vào tối hôm qua rồi.” Giản Mặc Thư nở nụ cười bất lực, xoa xoa đầu cô: “Bây giờ mới biết nghe lời như vậy.”

Cuối cùng cũng có thể kết thúc mấy cái xưng hô không có thể diện đó rồi, Du Họa không giấu được sự vui vẻ, cả người như vực dậy tinh thần.

“Lúc nãy kết quả bên trường em đã có rồi.”

“!”

“Có gửi tin nhắn, cũng có gọi điện thoại, em muốn tự xem hay để anh nói cho em?”

Du Hoạ sốt ruột, cô liếc nhìn Giản Mặc Thư một cái, muốn nhìn ra kết quả từ biểu cảm trêи gương mặt anh, thế nhưng dáng vẻ điềm tĩnh như núi của Giản Mặc Thư thì lại khiến tâm trạng Du Hoạ càng thêm lo lắng không yên.

Rốt cuộc là vào hay không vào đây…


“Em… anh nói em nghe đi!”

Du Hoạ lại rúc vào trong chăn một lần nữa, hai bàn tay bịt chặt tai, thế nhưng đôi mắt đang lộ ra vẫn nhìn chăm chăm bờ môi của Giản Mặc Thư, đợi anh công bố kết quả, hoàn toàn thể hiện ra một dáng vẻ gọi là “muốn nghe nhưng lại không dám nghe”.

Giản Mặc Thư khẽ cười thành tiếng, không giày vò cô nữa, trực tiếp mở miệng: “Vào rồi.”

Bầu không khí yên tĩnh vài giây, hai người đều không cử động, mãi đến khi Du Hoạ mạnh mẽ từ trong chăn nhào ra ôm chặt lấy Giản Mặc Thư.

“Tốt quá đi.”

Tuy đã chuẩn bị trước tâm lý có thể sẽ không được chọn, thế nhưng đến cuối cùng thì vẫn ôm niềm hy vọng, bây giờ mong ước đã thành sự thật, Du Hoạ không tránh khỏi kϊƈɦ động mà nức nở: “Cảm ơn anh, thầy Mặc Thư.”

Giản Mặc Thư ôm lại cô, đang muốn nói gì đó thì một tiếng ọt ọt rõ ràng truyền ra từ bụng người nào đó đã phá tan bầu không khí tình tứ này.

Giản Mặc Thư cố hết sức nhịn cười, tránh đả kϊƈɦ cô gái nhỏ mặt đang ửng đỏ này: “Anh hơi đói rồi, chúng ta ăn gì đi?”

Thế nhưng sự rung động ở ngực đã bán đứng anh, Du Hoạ thẹn đỏ mặt: “Không, không được cười!”


*

Nhiệt độ sau cơn mưa lớn đã hạ xuống khá nhiều, dù có mặc một chiếc áo tắm dài cũng hoàn toàn không cảm thấy nóng.

Du Hoạ ngủ gần như cả ngày nên đang cần bổ sung năng lượng gấp, cô ngồi trước bàn ăn hổn hà hổn hển xử lý hết toàn bộ thức ăn trước mặt mình.

Sau đó, Gian Mặc Thư nhìn Du Hoạ đi chân trần hưng phấn quay vòng vòng nửa tiếng trêи thảm lông ở phòng khách, lắc lư đến mức anh hoa cả mắt, anh dứt khoát đi đến giữ cô lại, định kiếm chút việc làm phân tán sự chú ý của cô.

Anh đưa cô vào phòng vẽ, nhét cho cô một cây bút chì rồi nhấn cô ngồi xuống trước giá vẽ đã được chuẩn bị sẵn giấy phác hoạ màu trắng: “Đừng có lười biếng, cố gắng sửa đổi những lỗi vặt trước đây anh nói đi, không phải nói nghỉ hè muốn vẽ cảnh thực với thầy Mặc Thư sao?”

Đúng nhỉ!

Du Hoạ chỉnh cơ thể ngay ngắn lại.

Chữ “bát” chỉ mới thu thập được một nét*, nét còn lại thì nghe toàn bộ theo ý trời, mình có thể nắm bắt được cơ hội vẽ thực này!

*Chữ bát (八) có hai nét, còn một nét chưa viết xong ý chỉ chuyện vẫn còn chưa hoàn thành.

Tuy người thì đã ngồi yên, thế nhưng tim thì vẫn còn đang bay lượn tứ tung. Du Hoạ quan sát bốn phía, phát hiện bên cạnh mình còn có một tấm vải vẽ tranh lớn, cô đưa đầu sang nhìn, là một tác phẩm chưa hoàn thành.

Góc độ từ trêи nhìn xuống của bức tranh, một thiên sứ khoả thân nằm nghiêng trêи giường, đôi cánh trắng tuyền giương ra sau lưng, nhẹ nhàng che lấy một phần cơ thể.

Mà trêи phần da bị lộ ra lại chi chít dấu răng và vết hôn, màu sắc drap giường giữa hai chân đậm hơn một chút, lúc đưa chân lên còn lộ ra phía bên trong đùi vẫn mang theo chất dịch trắng đặc sệt. Hai mắt cá chân trắng nõn in dấu tay đỏ đỏ, rõ ràng là cỡ tay của nam.

Không khó để nhìn ra thiên sứ đã chịu sự giày vò thế nào từ những thứ ɖâʍ đãng có thể thấy bằng mắt thịt này, thậm chí ngay cả tư thế tình ái cũng có thể suy đoán ra---bị người đàn ông giữ chặt lấy hai mắt cả chân, gập người lại rồi “làm” điên cuồng với miệng nhỏ mềm mại phía dưới, còn lấp đầy bên trong bằng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt.

Trong tranh, muốn bao nhiêu ȶìиɦ ɖu͙ƈ thì có bấy nhiêu, Du Hoạ chỉ nhìn một cái cũng cảm thấy được ɖu͙ƈ vọng tỏa ra rồi phả vào mặt mình.

Điều quan trọng chính là, gương mặt của thiên sứ… là cô.

——————

Lời tác giả: Tác phẩm ɖu͙ƈ vọng của thầy Mặc Thư (nụ cười dần trở nên gian ác)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi