Khi Hạ Vũ và chủ nhân quay lại, đôi tình nhân bất đắc dĩ kia vẫn còn cách nhau một khoảng khá xa.
Người thanh niên lúng túng gạt những giọt nước mắt cứ mãi tuôn trên má cô gái, giọng vỗ về nhưng cũng chứa đầy sự không kiên nhẫn:
– Không khóc nữa… Không!
Hạ Vũ nhìn chủ nhân. Gương mặt người vẫn không cảm xúc. Anh đến gần hai bạn trẻ, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng:
– Cô bé à, tên của cháu là gì?
– Cháu…
Gương mặt xinh xắn tái nhợt ngẩng lên. Ánh mắt Hạ Vũ thân thiện khiến cô có cảm giác yên tâm hơn, ngập ngừng:
– Tôi….tôi là Tạ Hiểu Linh…
– Hiểu Linh à… Đây là…
Hạ Vũ cũng lúng túng, không biết gọi người thanh niên là gì:
– Khiết Trinh gọi nó là Tiểu Khang… Khang An!
Phương Khang An. Cũng là một tên gọi rất hay…
– Đây là Khang An. Đứa bé này đã làm khổ cháu nhiều rồi…
Hiểu Linh cúi mặt. Dòng nước mắt lại lặng lẽ rơi!
Cô sinh ra trong một gia đình gia giáo. Ba mẹ chăm sóc, dạy dỗ Hiểu Linh rất kỹ. Cô cũng từng mơ mộng, một ngày nào đó, mình sẽ gặp một người thương yêu mình rất mực, cùng anh xây dựng một cuộc sống thần tiên của hai người.
Mọi chuyện ập xuống như một cơn ác mộng. Rất khó để người ta tin là sự thật. Hiểu Linh hoang mang… Không dám nói với ai… Đêm đêm… con người đó lại đến… Cô thấy mình như một thứ đồ chơi trong tay anh ta vậy… Ngay cả mặt cũng không thể nhìn rõ… Anh ta là quỷ chăng?….Ma quỷ sao lại chạm tới cô chứ? Tại sao dây dưa mà không chịu buông tha?
Tới lúc cô phát hiện mình mang thai… Giọt máu lớn lên từng ngày… Nó cử động trong cô, khi Hiểu Linh chạm vào nó đều mấp máy… Rất kỳ diệu. Nhưng cô không thể sinh ra nó, Hiểu Linh khóc ngất, đau lòng. Người đàn ông kia vốn không thể nói chuyện. Cô sợ anh ta, sợ những phút giây thân mật cùng anh ta. Anh ta như một con thú hoang không kềm cương được. Hiểu Linh lên mạng xem những hình ảnh và cách thức phá thai.
Đập vào mắt cô, những hình ảnh khủng khiếp. Sinh linh bé nhỏ đã hơn 3 tháng, họ sẽ cắt vụn chúng ra, rồi mới gắp ra từng phần. Lớn hơn nữa thì dùng thuốc sinh non. Đứa trẻ ra đời vẫn có vài giây phút sống trong tuyệt vọng rồi chết đi! Con của cô… Dù yếu ớt, nhưng cũng đã là một sinh mạng rồi. Cô chỉ biết làm liều, trong một đêm anh ta đến, sau những phút ân ái, lần đầu tiên Hiểu Linh rụt rè nói với anh ta:
– Tôi có thai rồi…
Anh ta có giật mình, làn da tuy lạnh lẽo nhưng có phản ứng dù không bao giờ Hiểu Linh nghe được nhịp tim. Anh ta cúi xuống bụng cô nghe ngóng cái gì đó, bỗng chốc cô nghe một tiếng gầm:
– Phá nó đi! Phải phá nó…
Trong lúc đó lại có một thanh âm thơ trẻ:
– Mẹ ơi! Con sợ… con sợ lắm mẹ ơi!
Đứa bé trong bụng cô quẫy đạp. Rõ ràng là có quẫy đạp, nó đang sợ. Và bản năng làm mẹ của một cô gái 19 tuổi đã thức dậy. Cô hét lên:
– Không!
Đèn mở lên. Ba mẹ cô hoảng hốt chạy vào,còn anh ta thì biến mất…
Những đêm sau đó, không đến tìm Hiểu Linh nữa. Ban đầu có thấp thỏm, nhưng sau đó hình như là một sự chờ mong lẫn tuyệt vọng. Hiểu Linh đã chờ anh ta đến bởi cô yếu ớt, không đủ sức chịu đựng một mình.
Anh ta không đến… Ba mẹ cô phát hiện Hiểu Linh đã mang thai. Họ tức giận tra hỏi, kiểm tra lại những người bạn cùng giao du với cô. Những lời mắng chửi, có lần ba còn giận đến nỗi tát Hiểu Linh túi bụi vào mặt. Nơi cô sống, mọi người dần biết chuyện, những cái bĩu môi, chế giễu từ những người từng là bạn:
– Thiên thần đấy… Thiên thần hám trai…
Đây là thế kỷ 21. Song ở vùng quê nhỏ đó, vốn không tồn tại những tư tưởng tình 1 đêm. Cô gái có đức hạnh, không phải là cô gái chửa hoang. Hiểu Linh đã sợ đến dường nào. Lúc đó anh ta ở đâu? Ở đâu chứ?
– Đứa bé này vốn rất bốc đồng… Khi đó nó lại buồn ngủ… nhưng nó lại sợ… nên không ngủ được nhiều… Cô bé ạ! Không phải là một lời giải thích nhưng ta mong cô bỏ qua cho nó… Chúng ta vốn không phải là những kẻ thuộc loài người…
Hạ Vũ hiểu, đối với một cô gái bé nhỏ vốn được bao bọc trong cuộc sống của gia đình. Cái thai 3 năm, sợ hãi, đau đớn cùng hoang mang nhưng cô bé vẫn sống, vẫn kiên cường đối diện, chuyện lấy lý do không khả kháng được, thật là không dễ dàng làm cô bé nguôi ngoai.
– Khang An… 3 năm qua cậu đã ngủ rồi… Thời gian này, cậu phải bù lại gấp đôi… Yêu thương Hiểu Linh… không được làm tổn thương cô ấy nữa.
Hiểu Linh cũng rất mệt mỏi. Cô mang thai 3 năm nhưng không sinh nở, phải lánh từ nơi này sang nơi khác, để tránh điều tiếng. May là trong khi suy sụp nhất, cô đều nghe được tiếng bé con thỏ thẻ. Vừa bất hạnh lại vừa có gì đó may mắn khi giọt máu của cô không phải của loài người.
– Tôi… tôi sợ lắm… Đừng bỏ tôi một mình… Đừng bỏ rơi tôi…
Cuối cùng cô đã gục vào lòng của Khang An… Hạ Vũ vỗ nhẹ vai cậu trai trẻ đang ôm xiết Hiểu Linh vào lòng:
– Làm một người đàn ông đi cậu bé… Cậu đang sống với con người.
Việc đầu tiên là thu xếp cho Phương Khang An và Tạ Hiểu Linh một nơi ở và một công việc để làm.
– Cám ơn ngươi…
Chủ nhân đã nói như thế trước khi rời đi. Quan hệ của Hạ Vũ và Người, vốn không thể dùng một tiếng cảm ơn để nói với nhau.
– Dù sao tôi cũng ở thế giới loài người lâu hơn. Tôi sẽ lo cho họ thay Người.
Hạ Vũ đưa họ đi thuê một ngôi nhà nhỏ có hai phòng.
– Cháu… cháu cám ơn chú.
– Ừ… Hai đứa cứ ở tạm đây đi… Cháu năm nay được bao nhiêu tuổi rồi Hiểu Linh?
– Dạ… Cháu 20 ạ!
20 tuổi? Hạ Vũ không khỏi kêu khổ trong lòng. Một con bé 20 tuổi ăn chưa no lo chưa tới. Mang thai, sinh con, lại sống bên cạnh một sinh vật không biết tới thời gian, bản tính hờ hững, bản năng. Quãng đời sắp tới sẽ có không ít vất vả.
– Ông hỏi nhiều vậy làm gì? Chuyện của chúng tôi…
– Cậu đừng bảo tự cậu sẽ giải quyết. Một khi đã quyết định chung sống với con người, cậu sẽ phải đối diện với những vấn đề của họ. Thế giới này vốn không có chỗ những kẻ muốn làm gì thì làm, nhất là khi bên cậu có hai người cần phải lo lắng…
Đứa trẻ này ngang ngược bản năng, nhưng không hẳn là quá cố chấp. Hạ Vũ thở phào khi nó có vẻ chịu lắng nghe:
– Hiện giờ chuyện lớn nhất cậu phải đối diện chính là cậu phải nuôi đến 2 người Hiểu Linh và con của cậu nữa.
– Cháu không cần… anh ấy lo… Cháu có thể tự kiếm tiền được ạ!
Hiểu Linh rất tự tin mà nói thế. Đứa bé trong bụng cô cũng không lớn lắm, lại cũng rất ngoan. Thời gian qua, sau khi trốn khỏi nhà, Hiểu Linh đã tìm được việc làm trong một siêu thị nhỏ. Công việc bán hàng, thu ngân thu nhập không nhiều nhưng lo cho cô thì không phải là không được.
– Cháu đừng nghĩ vậy. Đàn ông vốn là phải lo cho người phụ nữ của mình. Huống hồ nếu tôi đoán không lầm, sau khi Khang An tỉnh lại, cháu đã rất vất vả bỏ trốn, việc làm đã không còn. Thượng Hải này không dễ gì sống đâu cháu.
Khang An nhìn Hiểu Linh, so với ngày đầu gặp mặt, cô bé ốm đi nhiều, gương mặt thanh tú đã đượm những nét ưu sầu…
– Tôi sẽ lo cho cô ấy… Bây giờ ông nói đi… Tôi phải làm gì?
– Cậu biết vậy là được rồi. Thôi, hai đứa nghỉ ngơi đi. Tôi về, ngày mai tôi sẽ đến để cùng bàn một số việc…
Hạ Vũ quay lưng. Hiểu Linh lo lắng trước ánh mắt đăm đắm của Khang An không rời khỏi mình:
– Xin lỗi em… Xin lỗi…
Khang An bỗng ôm lấy cô. Khác hẳn con quái vật mỗi đêm không thiết tới đau đớn của Hiểu Linh, ép buộc cô làm những việc để vui lòng hắn. Người này đang gọi tên cô:
– Em đừng sợ… Tôi sẽ nghe lời ông ấy… Tôi sẽ đi làm, lo lắng cho em … Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi em, yêu thương em như cha tôi đã yêu thương mẹ tôi vậy.
Cha rất yêu thương mẹ. Trong ký ức của Khang An, mẹ luôn luôn cười khi ở cùng cha. Dù có lúc, cha ngủ rất nhiều, để mẹ một mình nuôi hắn. Nhưng đêm đêm mẹ vẫn sửa lại chăn, lau mặt cho cha. Vì mẹ yêu cha! Những năm tóc mẹ bạc đi, cha cũng bạc đầu. Cha mẹ thường ngồi bên nhau, ngắm hoàng hôn. Sau đó có lúc mẹ tránh không gặp cha. Khang An hỏi, thì mẹ bảo “Khi lớn, con sẽ hiểu. Có những lúc con sẽ sợ người thương yêu nhất đời mình nhìn thấy mình, bởi không ai muốn mình xấu xí trong mắt người đó cả”. Khang An thấy mình rất xấu xí, không như cha, cũng không đẹp bằng mẹ. Hắn không muốn người hắn thích sợ và ghét hắn nên hắn chỉ muốn gặp nàng trong bóng đêm mờ mịt mà thôi.
– Nói cho tôi biết… Tôi có xấu xí lắm không? Em có sợ tôi không?
Sợ chứ! Sợ những lúc hắn hung hãn cưỡng ép, sau đó đuổi theo đòi không cho con cái quyền được chào đời. Nhưng… bây giờ thì không sợ. Không sợ nữa rồi…
– Có sợ không?
– Mẹ không có sợ ba ơi!
Một thanh âm nhỏ bé vang lên bên tai hắn. Đứa con cũng không còn sợ người cha ấy nữa. Nó nghe ai đó nói, nói chuyện với cha là một chuyện rất vui.
Cha nó không đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng xoa lên bụng mẹ rất dễ chịu. Nó nghe tim mẹ đập thình thịch, rộn ràng…
– Không cần sợ nữa… Từ nay không cần phải sợ tôi nữa. Tôi sẽ lo cho em mà.
Hạ Vũ lặng lẽ đứng trên không trung, nhìn đôi trẻ. Anh nhớ đến Đình Nhi. Anh đi cả một ngày không liên lạc, chẳng biết ở nhà Đình Nhi có lo lắng không?