TRIẾT HỌC NGOẠI TÌNH - ĐÌNH VÃN

Tề Nguyên cảm giác hai anh em nhà họ Lâu đang rất lạ. Bình thường, họ luôn thân thiết, nhưng giờ lại lờ nhau đi, thậm chí không còn chào hỏi vào buổi sáng, vô cùng lạnh nhạt.

Thái độ của họ đối với anh cũng rất kỳ quái. Lâu Duẫn trở nên vô cùng bất an, lúc nào cũng muốn dính chặt lấy Tề Nguyên, không để anh rời khỏi tầm mắt quá ba phút. Ngay cả khi Tề Nguyên vào phòng tắm, Lâu Duẫn cũng thỉnh thoảng vào kiểm tra, gần như mỗi ngày họ đều phải làm chuyện đó ít nhất một lần mới có thể yên tâm.

Giờ đây, Tề Nguyên không có cơ hội lén lút qua lại với Lâu Lẫm hay Triệu Khiêm Trì. Ngay cả lúc ăn, Lâu Duẫn cũng ngồi chen giữa Tề Nguyên và Lâu Lẫm, không cho Lâu Lẫm cơ hội nào. Vậy mà Lâu Lẫm lại để yên, anh còn lo hắn sẽ bị kích động.

Lại nói, Lâu Lẫm còn hành xử kỳ quái hơn cả Lâu Duẫn. Ngày nào cũng tự nhốt mình ở công ty, khuya mới về nhà. Mỗi lần về, ánh mắt hắn nhìn Tề Nguyên luôn chứa đựng sự say đắm lẫn không đành lòng.

Rõ ràng trước đây hắn từng có gan lẻn vào phòng Tề Nguyên và Lâu Duẫn giữa đêm để lén lút vụng trộm. Nhưng gần đây, Lâu Duẫn đã quản Tề Nguyên quá nghiêm, đến mức Lâu Lẫm thà ở lại công ty làm việc còn hơn về nhà đối diện với bầu không khí căng thẳng.

"Tổng giám đốc, rượu vang đỏ và xì gà mà cậu yêu cầu đã chuẩn bị xong, bây giờ là 6 giờ rưỡi, xe cũng đã sẵn sàng." Thư ký Lưu nói, lo lắng khi nhìn Lâu Duẫn đang trầm ngâm xem tài liệu.

Gần đây, sắc mặt của Lâu Duẫn luôn u ám, khác hẳn với phong thái bình tĩnh thường ngày. Dù khi công ty đối diện với khủng hoảng nghiêm trọng, cậu cũng không tăm tối như thế. Trước đây, Lâu Duẫn chỉ nghiêm khắc trong công việc, còn đối với nhân viên luôn thân thiện, lúc nào cũng mỉm cười hỏi han xem họ có cần giúp đỡ gì không.

Thế nhưng, gần đây cậu đã hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng như một tảng băng, không còn ai dám chủ động tiếp cận. Thư ký Lưu áp lực khi giờ phải chịu đựng hai vị Diêm Vương sống.

Lâu Duẫn buông điện thoại xuống, không ngờ Triệu Khiêm Trì lại bí mật tổ chức tiệc đầy tháng cho con riêng, mà còn nói dối là đang ở nước ngoài. Lâu Duẫn cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén đầy thâm hiểm. Nhiệt độ xung quanh giảm đi vài độ, như thể không khí đã đóng băng.

Lâu Duẫn quay đầu nói: "Được rồi, bảo tài xế chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ xuống ngay. Gửi địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta đưa tôi đến đó. Anh cứ ở lại công ty, không cần đi theo tôi, tôi sẽ không quay lại công ty trong chốc lát đâu."

"Vâng, tổng giám đốc." Thư ký Lưu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy dễ thở hơn.

Khoảng nửa giờ sau, Lâu Duẫn đã đến nơi. Vùng này tựa núi gần sông, khung cảnh thanh bình đến vô cùng, Triệu Khiêm Trì thật khéo chọn nơi tổ chức tiệc đầy tháng. Cả khu trang viên rộng lớn này đều do Triệu Khiêm Trì mua lại. Ở trung tâm là một căn biệt thự phong cách châu Âu, xung quanh trang viên được trang trí bởi hoa lá, cây cối và bãi cỏ xanh mướt.

Nơi này quả là "tấc đất tấc vàng," có tiền cũng chưa chắc mua được. Lâu Duẫn không khỏi cảm thán trước quyền thế của Triệu gia. Nhưng dù có quyền thế đến đâu, cậu cũng không thể để Triệu Khiêm Trì phá hoại gia đình mình. Nghĩ đến chuyện hôm đó, Lâu Duẫn lại thấy ánh mắt mình tối sầm hơn.

Hôm nay, Lâu Duẫn mặc bộ lễ phục cưới của mình, bộ trang phục này ôm sát thân hình hoàn mỹ của cậu, là biểu tượng hôn nhân của cậu và chồng. Ngày thường, cậu rất trân quý bộ lễ phục này, cất giữ cẩn thận. Nhưng hôm nay, mọi chuyện khác rồi, cậu muốn cho Triệu Khiêm Trì thấy ai mới là chính thất của Tề Nguyên.

Khi cổng lớn mở ra, người giúp việc rất ngạc nhiên khi thấy Lâu Duẫn. Gã nhớ rõ hôm nay tam thiếu gia chỉ mời bố mẹ và đại thiếu gia đến, còn nhị thiếu gia vì công việc bận rộn không thể tham dự.

Sao ngài Lâu Duẫn lại đến đây? Tuy nhiên, gã không dám nghĩ nhiều, vì biết ngài Lâu và tam thiếu gia là bạn thân thiết, có lẽ là mời vào phút chót. Người hầu vội vàng tiến lên, cung kính chào đón vị khách quý: "Ngài Lâu, sao hôm nay ngài lại ghé thăm đột ngột thế này?"

Lâu Duẫn mỉm cười, nhìn quanh trang viên, ánh mắt lấp lóe một chút giễu cợt. "Nghe nói nhà họ Triệu đón thành viên mới, đang tổ chức tiệc mừng đầy tháng? Sao Triệu Khiêm Trì không nói với tôi một tiếng? Thế là không coi tôi là anh em tốt rồi, làm tôi phải tự mình đến. Mà bố đứa bé là ai thế? Trong ba công tử của Triệu gia, chỉ có đại công tử là kết hôn. Lần trước, tôi còn uống rượu với anh ấy, biết anh ấy bận rộn công việc, đang kế hoạch chưa tình chuyện sinh con cơ mà."

Lâu Duẫn thu lại vẻ dữ dằn, đổi sang thái độ thân thiết như thể một người anh em lâu ngày không gặp, "quan tâm" đến chuyện nhà họ Triệu.

Người hầu thận trọng trả lời: "Việc này... tôi không rõ lắm, thưa ngài. Tôi chủ yếu quản lý khu nhà này. Thường thì cả gia đình chủ nhân sống ở trung tâm thành phố, gần đây họ mới quyết định tổ chức tiệc đầy tháng ở đây."

Lâu Duẫn cười xòa, ra vẻ không để tâm, rồi bảo: "Thôi được rồi, xem ra anh cũng không biết gì nhiều. Để tôi vào gặp Khiêm Trì hỏi cho rõ."

Người hầu cung kính mở cửa: "Vâng, thưa ngài."

Lâu Duẫn bước vào với dáng vẻ tự tin, thoải mái như thể anh là chủ nhà, chứ không phải một vị khách.

Cậu vừa gõ cửa, Triệu Khiêm Trì liền vội vàng chạy ra mở, vẻ mặt vui vẻ chào đón nhưng ngay khi nhìn thấy Lâu Duẫn, nụ cười lập tức tắt lịm.

Lâu Duẫn cười nửa miệng, nhưng ẩn chứa một tia lạnh lẽo: "Đã lâu không gặp, Khiêm Trì."

Triệu Khiêm Trì hơi lúng túng, cố lấy lại bình tĩnh: "Đúng vậy... Đã lâu không gặp, Tiểu Duẫn. Tao... vừa mới bay về nước."

Lâu Duẫn cười lớn, nhưng nụ cười không chạm tới mắt, giọng đầy mỉa mai: "Về gấp thế à? Nếu không biết mày còn độc thân, tao còn tưởng mày gấp đi gặp người tình. Ha ha ha. Tao cũng vậy, mỗi khi đi công tác, đều vội vã về nhà ngay vì không muốn để chồng mình phải chờ đợi quá lâu. Còn mày có lẽ cũng không nỡ để gia đình mình chờ đợi, đúng không?"

Triệu Khiêm Trì nhìn kỹ Lâu Duẫn, ánh mắt dừng lại trên bộ lễ phục cưới sang trọng mà Lâu Duẫn đang mặc. Trong lòng cậu ta lập tức hiểu ra mục đích của người này.

Quay đầu nhìn về phía cha mẹ đang vui đùa với đứa cháu nhỏ, Triệu Khiêm Trì khẽ khép cửa, nói khẽ với Lâu Duẫn: "Tiểu Duẫn, chuyện giữa tao và Tề Nguyên... để chút nữa chúng ta bàn riêng. Gia đình tao vẫn chưa biết bố của đứa bé là ai. Nếu họ biết, sẽ rất bất lợi cho Tề Nguyên."

Lâu Duẫn cười khẩy, bỏ ngay vẻ thân thiện giả tạo, giọng đầy châm chọc: "Mày nghĩ tao ngu à? Chẳng lẽ tao không thể bảo vệ Tề Nguyên? Hay mày nghĩ nhà mày đấu được với nhà tao? Đừng tự phụ, đừng quên tao hiểu tính mày. Chẳng qua mày sợ khi bị phát hiện, gia đình sẽ tống cổ mày ra nước ngoài, giống cái lần mày cố chấp lao vào giới showbiz ấy. Mà không ngờ mày dám từ bỏ hào quang để về làm mẹ đứa con hoang, giới giải trí cám dỗ không giữ được chân mày à?"

Triệu Khiêm Trì tức giận, quát lớn: "Mày im đi! Muốn mắng chửi tao thì mắng, đừng đụng vào con tao!"

"Thế nào? Nói thật cũng là xúc phạm à? Tao là chồng hợp pháp của Tề Nguyên. Còn mày gạ gẫm anh ấy, lén lút sinh con, nó không phải con hoang thì là cái gì?" Lâu Duẫn không chút nao núng, giọng điệu thách thức.

Triệu Khiêm Trì chưa kịp phản bác thì ông Triệu từ trong nhà đi ra, vui vẻ lên tiếng: "Ồ, chẳng phải Lâu Duẫn sao? Đứng ngoài nói gì vậy, mau vào nhà ngồi đi!"

Lâu Duẫn mở rộng vòng tay chào Triệu Khiêm Trì, sau đó thay đổi thái độ, nở một nụ cười lễ phép và tiến đến gần nói: "Chào bác Triệu, lâu rồi không gặp! Sức khỏe của bác vẫn tốt chứ ạ? Không lạ gì năm xưa bác ra trận giết giặc một cách dũng mãnh như thế. Khiêm Hằng từ khi còn trẻ đã trở thành thiếu tướng, dù rời khỏi tiền tuyến sớm, nhưng chiến công vẫn hiển hách. Cả gia đình thật đúng là "hổ phụ sinh hổ tử". Nghe nói nhà họ Triệu có thêm thành viên mới, cháu vội đến đây chung vui."

Ông Triệu nghe vậy vô cùng hài lòng, mời Lâu Duẫn ngồi xuống.

Lâu Duẫn trao quà cho người hầu rồi ngồi xuống ghế sofa. Ánh mắt dừng lại trên đứa bé trong lòng Triệu Khiêm Hằng, đứa bé có nét rất giống Triệu Khiêm Trì, vẻ ngoài tinh xảo, đáng yêu. Tuy nhỏ xíu nhưng đã lộ rõ sống mũi cao, trông hệt như búp bê Tây.

Nhưng đôi mắt của đứa trẻ lại đen láy và sáng ngời giống hệt Tề Nguyên. Trái tim Lâu Duẫn bất giác mềm lại. Đứa trẻ này quả thật giống Tề Nguyên nhiều hơn so với Tề Dữ. Tuy nhiên, sự mềm lòng chỉ kéo dài vài giây trước khi Lâu Duẫn nhớ lại sự thật rằng đây là con ngoài giá thú.

Cậu mỉm cười hỏi: "Đứa bé này là con của ai? Tên gì vậy?"

Cả nhà họ Triệu đều tỏ vẻ khó xử, Triệu Khiêm Hằng khẽ mím môi và đáp: "Là con của Khiêm Trì. Nó nói bố đứa trẻ đang ở nước ngoài, chờ cậu ta về hai người sẽ kết hôn. Hiện tại, bố đứa bé vẫn chưa đặt tên cho nó

Dù bên ngoài vẫn giữ nụ cười lễ phép, trong lòng Lâu Duẫn không khỏi chửi thầm: "Đầy tháng rồi mà vẫn chưa có tên! Tề Nguyên định lật tung cả cuốn từ điển để đặt tên chắc?"

Anh ta lại hỏi: "Ít nhất thì đứa bé cũng phải có họ chứ? Các người có biết họ của nó không?"

Triệu Khiêm Hằng tỏ ra khó xử: "Khiêm Trì nói sẽ chờ cha của đứa bé về rồi mới tiết lộ."

Lâu Duẫn vẫn giữ thái độ bình thản, nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi nói như không: "Nếu là con của Khiêm Trì, thì tôi biết họ của đứa bé rồi."

Cả nhà họ Triệu đều sửng sốt, chăm chú nhìn anh ta.

"Đủ rồi! Lâu Duẫn, đừng xen vào chuyện nhà tao!" Triệu Khiêm Trì vội đứng dậy ngăn lại, định kéo Lâu Duẫn đi.

Lâu Duẫn gạt tay Khiêm Trì ra, suýt nữa làm cậu ngã. Mặt nạ lịch sự mà cậu giữ từ đầu đến giờ đã rơi xuống. Lâu Duẫn lạnh lùng nhìn Khiêm Trì và châm biếm: "Làm ra chuyện như thế này, sao còn sợ người khác biết?"

Ông Triệu đứng lên, lo lắng hỏi: "Tiểu Duẫn, rốt cuộc Khiêm Trì đã làm gì?"

Lâu Duẫn quay lại nhìn ông. Nụ cười lúc nãy đã biến mất, giọng nói của lạnh lùng và đầy phẫn nộ: "Bác Triệu, uổng cho gia đình bác gia giáo nề nếp, một lòng trung thành với Tổ quốc, sao lại dạy dỗ ra hạng giật chồng?"

"Cái gì?!" Ông Triệu không tin vào tai mình.

"Đúng vậy, đứa bé này nên họ Tề. Nó là con của chồng tôi, Tề Nguyên." Giọng nói của Lâu Duẫn lạnh buốt.

Ông Triệu trợn mắt, máu dồn lên não, lập tức choáng váng. Ông không thể đứng vững, may mà bà Triệu kịp đỡ lấy và cố gắng an ủi: "Ông à, cẩn thận sức khỏe. Chưa biết chừng... có gì đó hiểu lầm thôi."

"Hiểu lầm gì chứ? Tôi tận mắt thấy họ làm tình trên chính giường của tôi. Nếu không tin, mời bác xem đây!" Lâu Duẫn đưa điện thoại cho ông Triệu, đồng thời bật loa lớn nhất.

Trong đoạn video, Triệu Khiêm Trì bị ** đến mức ánh mắt mờ mịt, khuôn mặt đầy xuân tình, nước bọt rỉ ra hai bên miệng, tóc rối thêm phần quyến rũ. Dù ý thức mơ hồ, cậu vẫn không ngừng rên rỉ: "A a, Tề Nguyên, chịch đi, chơi chết em đi, em muốn đẻ con cho anh... Bắn vào trong em đi, chủ nhân, cho em tinh dịch của ngài, a a a... n*ng quá..."

Âm thanh dâm loạn tràn ngập cả phòng khách. Mặt mũi cả nhà họ Triệu tái đi rồi đỏ ửng. Ông Triệu run rẩy tức giận, đầy thất vọng. Ông tắt điện thoại, bước tập tễnh đến trước mặt Triệu Khiêm Trì, giọng nói run rẩy: "Con... có gì muốn giải thích không?"

"Con không có gì để giải thích, thưa bố. Con xin lỗi." Triệu Khiêm Trì im lặng nhận lỗi với gia đình, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

Chỉ nghe một tiếng "bốp" vang lên, trên má Triệu Khiêm Trì ngay lập tức xuất hiện vệt đỏ. Cái tát của ông Triệu không nương tay, khiến nửa mặt của Khiêm Trì sưng vù. Nước mắt rơi xuống khuôn cậu, nhưng đó không phải vì đau đớn mà vì sự ân hận khi bố mình khổ sở đến mức tàn nhẫn.

Ông Triệu run rẩy, nói: "Tao nuôi mày lớn ngần này, chiều chuộng mày như thế, mày không vào quân đội, tao cho mày du học. Mày muốn vào showbiz, tao cũng thuận theo. Nhà họ Triệu thiếu gì mà mày thiếu thốn đến mức đi giật chồng? Ngoài kia thiếu gì người tốt, sao mày lại đi cướp chồng người ta?"

Triệu Khiêm Trì không nói gì, im lặng chịu đựng sự phẫn nộ của cha.

Sau một lúc hít thở sâu, ông Triệu giữ bình tĩnh: "Ngay lập tức cắt đứt với Tề Nguyên và ra nước ngoài! Đừng bao giờ gặp lại anh ta nữa."

"Không thể nào." Triệu Khiêm Trì đáp.

"Mày vừa nói gì?"

"Con không thể rời xa Tề Nguyên, con yêu anh ấy. Con sẽ không rời bỏ anh ấy." Giọng nói của Khiêm Trì đầy kiên định.

Lại một cái tát nữa giáng xuống. Bên mặt còn lại của Triệu Khiêm Trì lập tức sưng vù. Bà Triệu vội vàng giữ tay chồng, khuyên: "Ông đánh một cái là được rồi, muốn đánh chết con à?"

Triệu Khiêm Trì ngẩng đầu lên, giọng nói nhu hòa nhưng kiên quyết: "Con xin lỗi bố, mẹ, anh trai. Con đã làm cả nhà xấu hổ, phụ lòng bố mẹ và các anh. Nhưng con thật sự không thể rời xa Tề Nguyên. Anh à, dù bị đối xử như thế nhưng anh cũng không thể bỏ chồng đúng không? Em yêu Tề Nguyên như anh yêu chồng vậy, em sẽ không từ bỏ đâu."

"Mày còn dám so bì? Khiêm Hằng và chồng nó là vợ chồng hợp pháp, còn mày thì sao? Có biết mày đang vụng trộm không? Hắn quyến rũ chồng người ta, chính thất đã tìm tận cửa còn mặt dày không buông?"

"Con..." Triệu Khiêm Trì định biện hộ, nhưng cửa bất ngờ bị mở ra. Tề Nguyên cười rạng rỡ, tay còn cầm chìa khóa.

Đang thay giày ở lối vào, Tề Nguyên chưa để ý đến tình huống trong phòng. Vừa đổi giày vừa nói: "Khiêm Trì à, hôm nay là đầy tháng cục cưng, sao không gọi anh? Anh ở trung tâm thành phố, giờ mới biết em tổ chức đầy tháng ở ngoại ô? Sao không báo cho anh một tiếng, đã lâu rồi ta chưa gặp em bé." Tề Nguyên cầm một túi đồ chơi trẻ em và mấy món quà, vui vẻ bước vào phòng khách.

Khi anh nhìn thấy mọi người trong phòng khách, hoàn toàn sững sờ. Không chỉ có gia đình Triệu Khiêm Trì, mà cả Lâu Duẫn cũng ở đó. Triệu Khiêm Trì thì nước mắt lưng tròng, mặt bị đánh đỏ ửng. Tề Nguyên kinh ngạc đến ngẩn ngơ.

Triệu Khiêm Trì thấy Tề Nguyên như thấy ánh sáng duy nhất, vội chạy đến định ôm lấy anh nhưng bị Lâu Duẫn chặn lại.

Lâu Duẫn lạnh lùng nói, đầy uy quyền chính thất: "Trước bố mẹ mày thì giữ lại chút liêm sỉ đi! Mày đừng quấn lấy chồng người khác nữa. Lần đầu tiên tao thấy con giáp 13 không biết điều như mày đấy."

Nghe vậy, mặt Tề Nguyên tái nhợt, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Duẫn, mình đã biết rồi sao?"

Lâu Duẫn nhẹ giọng an ủi, thái độ hoàn toàn khác hẳn với sự hùng hổ vừa nãy đối với Triệu Khiêm Trì. Cậu giữ tay Tề Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, em biết hết rồi. Mình với Triệu Khiêm Trì, và cả... anh trai em, em biết hết rồi. Nhưng em vẫn yêu mình, không chút oán trách. Chỉ cần mình chia tay với bọn nó, dọn ra ngoài cùng em, sống hạnh phúc cùng Tiểu Dữ, được không?"

Tề Nguyên rút tay ra khỏi tay Lâu Duẫn, ánh mắt hắn mờ mịt, môi tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía gia đình Triệu Khiêm Trì, rõ ràng đầy hổ thẹn. Anh run rẩy nói: "Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi mọi người, xin lỗi Tiểu Duẫn."

"Không sao đâu, không sao. Chồng không cần xin lỗi em, em không trách mình mà. Bọn mình hạnh phúc bên nhau, không cần gặp hai người kia nữa." Lâu Duẫn nhận ra sự khác thường của Tề Nguyên, vội vàng nói.

Không ngờ, Tề Nguyên đột nhiên buông túi trong tay, chạy thẳng ra ngoài.

"Tề Nguyên!" Triệu Khiêm Trì muốn đuổi theo, nhưng bị bố mình giữ lại: "Mày chưa đủ mất mặt à?"

Lâu Duẫn chạy theo, nhưng Tề Nguyên chạy nhanh hơn. Anh lao qua rừng cây gần trang viên và chạy thẳng lên ngọn núi phía sau. Dù Lâu Duẫn có tố chất tốt, nhưng vừa sinh con xong, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, và cũng không quen thuộc với địa hình. Cuối cùng, Lâu Duẫn không thể theo kịp Tề Nguyên và bị bỏ lại phía sau.

Lâu Duẫn hoảng sợ tột độ. Nếu Tề Nguyên đi vào rừng sâu, rất dễ lạc đường. Ngọn núi này rất lớn, dù có biệt thự nhưng chỉ lác đác vài căn, khoảng cách giữa chúng rất xa, dân cư thì thưa thớt. Cậu không màng đến việc đôi giày da đã làm chân mình đau rát, vừa chạy vừa gọi lớn: "Chồng, chồng ơi, anh đừng đi! Có chuyện gì thì chúng ta hãy cùng nói chuyện, được không? Em không trách mình, em vẫn yêu mình, chồng à."

Cậu cứ vậy chạy vòng quanh trên con đường núi suốt hơn một giờ. Bất chợt nhớ ra trước đây sau khi phát hiện Tề Nguyên ngoại tình, cậu đã cài một thiết bị định vị vào điện thoại của Tề Nguyên. Như bắt được chiếc phao cứu sinh, cậu vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra định vị.

Cuối cùng, tín hiệu chỉ đến một con suối nhỏ. Lâu Duẫn lảo đảo chạy đến, nhưng chỉ thấy điện thoại của Tề Nguyên cùng... một vũng máu. Cậu cảm thấy choáng váng, toàn thân lạnh toát từ đầu đến chân. Nhìn lượng máu nhiều như vậy, chân cậu mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ.

Cậu hoàn toàn sụp đổ, bật khóc, không biết Tề Nguyên đã gặp chuyện gì, lỡ như anh bị thương, lạc đường trong rừng sâu mà không được cứu giúp kịp thời... Lâu Duẫn nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu anh có bề gì, cậu cả đời cũng không tha thứ được cho chính mình.

Lâu Duẫn run rẩy nhắn tin cho Lâu Lẫm và Triệu Khiêm Trì. Lâu Lẫm nhanh chóng phái người tìm kiếm trong núi, Triệu Khiêm Trì quen thuộc địa hình cũng tham gia tìm kiếm. Chính bản thân Lâu Duẫn như mất cảm giác, dù bị đôi giày da đã cọ xát đến chảy máu, đau đớn đến xuyên thấu từng bước đi. Cậu chết lặng, tiếp tục tìm kiếm, nghẹn ngào gọi: "Tề Nguyên!"

Trong rừng sâu, tiếng gọi khản đặc của cậu vọng lại, xen lẫn tiếng khóc đau đớn.

_Hết chương 16_

P/s: Đầu truyện mê con nhền nhện Khiêm Trì, giữa truyện thích đũy dăm dật Lâu Lẫm, giờ thì thương em chính thất Lâu Duẫn. Yêu cả ba em, các em xứng đáng được Tề Nguyên trả bài mỗi ngày <3 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi