TRIỆU HỒI SƯ XINH ĐẸP

“Ma tộc giết người! Ma tộc giết người!”
Không biết là người nào hoảng sợ hét ầm lên! Nhất thời đoàn người rối loạn không chịu nổi! Mà nhóm đệ tử rốt cuộc cũng ý thức được sự đáng sợ khi đối kháng với Ma tộc! Thật sự sẽ chết người đó!
Lúc này, người thấy rõ nguyên nhân nào có gan nói đây là ngoài ý muốn? Người chết chính là Thế tử Kha Đa! Thiên tài ba thuộc tính! Tiểu nhi tử mà Thành chủ thành Quang Minh yêu thương nhất! Lửa giận của Thành chủ thành Quang Minh Kha Nhĩ Tát- triệu hồi sư cấp bảy! Ai có thể gánh vác!
Tiểu Thế tử thành Quang Mình... bị Ma tộc giế.t ch.ết rồi sao?! Khi hắn chết còn gọi phụ thân báo thù cho hắn!
“Không! Không phải Yêu nhiêu giết! Rõ ràng là chuyện ngoài ý muốn!”
“Rõ ràng là do tên họ Bạch kia giết! Nếu hắn không muốn giết Yêu Nhiêu thì sao công kích của hắn có thể bị bắn ngược!”
Âm thanh phản bác nhỏ bé của Chiến Hổ và Nguyên Phương lập tức chìm ngập trong tiếng gào thét phẫn nộ của mọi người, thậm chí nhóm đệ tử còn khởi xướng công kích với bọn họ vì bảo vệ Ma tộc!
Bạch Dạ Nhất sửng sốt! Mà Ma Lý và hai Phó Viện trưởng lại tức giận tới run rẩy toàn thân! Ma tộc lại dám giết người trước mặt bọn hắn! Nếu không cho Thành Chủ thành Quang Minh Kha Nhĩ Tát một lí do hợp lý, cường giả cấp Lĩnh Chủ kia tuyệt đối sẽ san bằng học viện Xuất Vân!
“Triệu hồi! Viêm Hỏa Cự Xà! Nham Tương!” (nham thạch nóng chảy)
“Triệu hồi! Phong Cuồng Chiến Lang! Tê Liệt!”

“Triệu hồi! Bát Xích Tố Điệp! Độc Yên!” (khói độc)
Ba Phó Viện trưởng đồng thời gào thét! Triệu hồi trận đủ màu sắc lập tức sáng lên trong không gian nhỏ hẹp. Một đám Linh Thú cao cấp thân thể khổng lồ ló đầu ra từ trong ánh sáng, trong miệng tràn đầy răng nanh trắng hếu! Thực lực chênh lệch! Mà một phút trước khi cơ thể nhỏ gầy của Yêu Nhiêu bị những chiến thú cường đại này cắn nuốt, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên!
“Chiến đấu hoàn! Cực Quang!”
“Chiến đấu hoàn! Vô Lực!”
“Chiến đấu hoàn! Trường Mao!”
Một bóng dáng nhỏ gầy nhút nhát sợ hãi đứng trước triệu hồi trận của ba Phó Viện trưởng! Điên cuồng ném ra những đan dược không biết tên!
“Nhanh chạy đi, đồ đệ ngốc!”
Trong đôi mắt màu lam vẩn đục của Pháp Y lão nhân phản chiếu thất thải cực quang và khắp trời hỏa diễm, bắp chân của hắn không có tiền đồ run rẩy, giống như ngay lập tức sẽ xụi lơ ngã xuống, nhưng thân thể nhỏ gầy như vậy, giữa bốn phương tám hướng đều là triệu hồi trận và chiến thú lại khiến người ta có cảm giác vô cùng cao lớn!
Khi những đan dược chiến đấu của hắn rơi trên người mấy chục chiến thú mạnh mẽ đang bao vây Yêu Nhiêu, thật sự khiến tốc độ di chuyển của chúng chậm lại!
Tuy chỉ chậm hơn mấy giây cũng đã mở ra một cánh cửa hi vọng khác cho Yêu Nhiêu đã sức cùng lực kiệt!

“Pháp Y! Ngươi muốn chết! Ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không!” Một Phó Viện trưởng nhìn thấy Chiến Lang của mình vấp ngã bởi lông bờm đột nhiên dài ra, gấp đến độ dậm chân! Bây giờ Ma nữ đã giết Thế tử thành Quang Minh, đạo sư của học viện còn bảo vệ nàng, lão đầu thần kinh Pháp Y kia muốn kéo theo nhóm người Viện trưởng cùng chết sao!
“Người không phải nàng giết! Hơn nữa, nàng là đồ đệ duy nhất của ta!” Pháp Y ngoan cường hắng giọng gào lớn, giọng nói lại run rẩy tới vỡ ra.
Bóng lưng Pháp Y lão đầu mặc trường bào linhPHanlequýdon rách nát dần trở nên mơ hồ! Yêu Nhiêu sờ mặt mình, phát hiện hóa ra mình vẫn còn sức lực để khóc. Không nghĩ tới lúc này Pháp Y lão đầu vẫn giúp nàng! Nàng hung hăng bóp chặt tấm da dê của Hiệp hội dược sư đã nhăn nhúm khi chiến đấu kịch liệt trong ngực.
Nguyên Phương và Chiến Hổ bị Thanh Sơn và Ngõa Luân hung hăng đạp ngã xuống đất, lại vẫn liều chết ôm lấy thân thể to lớn của chiến thú, không để chúng nó tấn công Yêu Nhiêu, bọn họ chỉ kịp hô lên một câu:
“Chạy nhanh!”
“Đi nhanh, nha đầu!”
Bóng dáng nhỏ gầy của Pháp Y dưới sự bạo phá của hỏa diễm và lốc xoáy lung lay sắp đổ! Hắn lớn tiếng gào thét với Yêu Nhiêu! Ánh mắt đỏ hồng của hắn dọa Yêu Nhiêu nhảy dựng.
Hắn vốn tưởng rằng tiểu đồ đệ này có thể tỏa sáng rực rỡ ở đại hội Dược sư Đế đô! Hắn vốn tưởng rằng tiểu đồ đệ này có thể kế thừa y bát của hắn, trở thành Đại Dược sư nổi bật!... Dù trong hàng vạn giả thuyết, hắn cũng không hề nghĩ tới loại kết cục này!
“Cho dù nàng là ai! Nàng là đồ đệ của ta! Lão nhân liều mạng!” Thời khắc này dường như tuổi trẻ đã sớm mất đi lại trở về trong cơ thể lão nhân nhỏ bé này một lần nữa. Hắn điên cuồng hoạt động hai tay:

“Chiến đấu hoàn! Nổ cho ta!”
Bất luận hỏa lực của đám người Phó Viên trưởng mạnh mẽ như thế nào, không có Võ giả, không phải triệu hồi sư cấp bảy có thể thực thể hóa nguyên tố, chỉ cần chiến thú của bọn hắn bị nhốt, trong lúc này không ai có thể đột phá công kích ngàn vạn chiến đấu hoàn của Pháp Y lão nhân!
Yêu Nhiêu khẽ cắn môi, khắc ghi bóng dáng run rẩy lại vững vàng của Pháp Y lão nhân trong chiến hỏa!
“Cảm ơn các ngươi!”
Yêu Nhiêu xoay người nhanh chóng rút lui! Lúc này nếu nàng lại chần chừ không đi sẽ thật sự chính là vô sỉ chà đạp sự cố gắng trả giá bằng máu của bằng hữu!
Không thể bị bắt! Không được chết! Nếu thế thì tất cả những gì họ làm vì mình đều uổng phí!
Lúc này không phải là hèn nhát bỏ chạy! Nàng tuyệt đối sẽ không phụ lòng bọn họ! Rồi sẽ có một ngày, nàng triệt để rửa sạch sỉ nhục ngày hôm nay!
Câu nói trước khi thiếu nữ rời đi vẫn còn quanh quẩn thật lâu trong đầu Bạch Dạ Nhất:
“Rốt cuộc ai mới là người có tội? Không phải ngươi đã nói tuyệt đối sẽ không thương tổn ta sao?”
Giọng điệu giễu cợt, khóe môi đỏ tươi đó đã phá vỡ tín niệm thành kính của Quang Minh Thánh tử này đối với Quang Minh pháp tắc!
“Yêu Nhiêu... Không phải vậy... Ta nhất định...” Trong lòng Bạch Dạ Nhất quặn đau, hắn còn muốn giải thích, vừa rồi không phải hắn muốn thương tổn nàng, chỉ là thiếu nữ đã nhẹ nhàng rời đi sao có thể dừng bước liếc nhìn “địch nhân” là hắn.

....
Thời gian nửa nén hương qua đi, Yêu Nhiêu cắt đuôi đám người cướp đường mà chạy, không chạy về phía cửa lớn học viện Xuất Vân mà một lòng nhớ tới giao dịch với lão bạch tuộc.
Cũng không phải nàng tham bảo tới mức không cần mệnh, mà nàng biết rõ những đan dược kia của Pháp Y lão đầu không kéo dài được bao lâu.
Trong lòng Yêu Nhiêu thình thịch nhảy loạn: Ra khỏi cửa lớn học viện chính là trung tâm thành Bạch Vân đông người, ddlêquysdonnếu lúc này điên cuồng chạy ra, tùy tiện có người hô lớn một tiếng: “Đó là Ma tộc!”, vậy tuyệt đối sẽ thu hút tất cả cao thủ trên đường, thậm chí nàng sẽ phải chịu sự truy sát của Thành chủ thành Bạch Vân- triệu hồi sư cấp Lĩnh Chủ. Đây tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt!
Lúc này chỉ có lấy được Thủy châu, che giấu Ám thuộc tính đã không thể ức chế trên cơ thể!
Càng trong nguy hiểm Yêu Nhiêu càng bình tĩnh đến đáng sợ, sử dụng phương pháp trái ngược thì may ra mới có thể thoát khỏi nguy cơ lần này!
Nàng nhảy vào hồ nước lạnh lẽo, linh hoạt bơi về phía cung điện dưới nước!
Chỉ là Yêu Nhiêu cũng không ngờ được, tuy nhóm đệ tử cấp thấp đã được sơ tán, nhưng một số đạo sư vẫn còn đang ở một số nơi trong học viện sẵn sàng đón địch, mà được sắp xếp ở bờ hồ học viện chính là Ma Kiểm đã nhớ kĩ Yêu Nhiêu!
“Ha! Thiếu nữ ném ta vào hầm phân ngựa vậy mà lại là Ma tộc, lại còn tránh được sự truy sát của Ma Lý thúc thúc! Lần này ta lập công lớn!” Ma Kiểm trốn sau gốc cây không dám đối kháng trực tiếp với “Ma tộc” cao cấp, một khắc trước khi Yêu Nhiêu nhảy vào hồ nước lập tức xoay người chạy đi báo tin!
Trong hội trường lớn, Ma Lý ném Pháp Y lão đầu xuống đất, tức giận gào thét: “Pháp Y! Ngươi chờ sự trừng trị nghiêm khắc nhất của Đế quốc đi!”
“Ma Lý thúc thúc! Ma tộc đã nhảy vào hồ nước của học viện!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi