TRIỆU HỒI SƯ XINH ĐẸP


Đêm lạnh như nước, nhờ có hơi thở ấm áp phát ra từ người Long Giác mới giúp Yêu Nhiêu yên ổn đi vào giấc mộng.
Phỏng chừng lúc này đã là nửa đêm, Long Giác vốn không buồn ngủ cũng mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.

Ngay khoảnh khắc hắn nhắm hai mắt lại, một cảm giác nguy hiểm to lớn đột nhiên nảy lên trong lòng! Giác quan thứ sáu luyện ra sau nhiều năm chiến đấu giúp cho hắn bộc phát ra phản ứng mạnh mẽ kinh người.

Hắn nhanh chóng dùng đầu vai đẩy ngã nha đầu trong lòng, bản thân cũng như một cái bánh xe lăn xuống giường!
Oành! Trong bóng tối xuất hiện một bóng ma còn u ám hơn rơi xuống, đem chiếc giường lớn hoa lệ vừa rồi Yêu Nhiêu cùng Long Giác nằm đập ra một lỗ thủng lớn! Nếu không phải Long Giác phản ứng mau thì không chừng dưới một kích này hai người đã sớm đi gặp diêm vương.
"Ôi! Khốn kiếp! Kẻ nào quấy giầy giấc ngủ của ta?" Yêu Nhiêu đặt mông ngồi trên sàn đá lạnh như băng, còn đang hoài niệm lò sưởi ấm áp trong giấc mộng, đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy một vật không thể quen thuộc hơn!
Tiểu Đan lô đen nhánh đã cứu nàng không chỉ một lần kia lúc này đang quỷ dị phiêu phù ở giữa không trung, trong vết nứt kia là ma khí tà ác đang không ngừng tràn ra như nước biển!
Hơi thở Ma tộc vô cùng hỗn loạn tà ác! Ngay cả yêu nhân Đông Minh có thể vận dụng ám nguyên tố đến mức lô hỏa thuần thanh nếu giờ phút này đứng đây thì cũng không là gì so với thứ ma khí chính gốc này.
"Lão tử rốt cuộc cũng đã ra ngoài, thứ lồng giam đáng chết này.."
Một thanh âm thê lương tựa như tiếng kim loại gỉ sét ma sát vào nhau vang lên giữa không trung, cùng lúc đó ma khí cường đại tà ác trên tiểu Hắc lô dần dần ngưng tụ thành một thực thể!
Lại có thể..


nói! Trong tiểu Hắc lô thế nhưng giam cầm một ác linh hắc ám cường đại! Quả thực so với thần đèn Aladin còn trâu bò hơn!
Nếu hai điểm nhỏ đỏ đậm gấp nhiều lần dung nham kia được coi là đôi mắt thì thực thể dùng lửa Hắc Sắc Địa Ngục vờn quanh kia cũng miễn cưỡng có thể xưng là thân thể.

Thế nhưng cũng không thể xem nhẹ linh thể như ẩn như hiện này, từ lúc nó xuất hiện đến giờ độ ấm trong phòng đã lên cao vô cùng, ngay cả phiến đá trên đất cũng đang có dấu hiệu hòa tan.
Mà đáng sợ nhất là uy áp phát ra từ trên người linh thể hắc ám này, nó đè ép hai người Yêu Nhiêu Long Giác không nâng nổi đầu, bên trong bộ não xuất hiện rất nhiều ảo ảnh Địa Ngục! Nếu là người tâm trí không kiên định tuyệt đối sẽ sụp đổ trong nháy mắt khi uy áp kia phát ra!
Uy áp! Là một loại tinh thần lực áp bức mà chỉ có cường giả mạnh mẽ hoặc là người có huyết thống cao quý mới có thể phóng thích, có thể khiến đối phương đánh mất ý chí chiến đấu một cách vô điều kiện.
Mà lúc này Long Giác còn giật mình hơn Yêu Nhiêu bởi vì hắn biết cấp bậc uy áp có thể khiến bản thân sinh ra thần phục chi tâm*, chỉ có..
*lòng thần phục đó, để kia cho hayy
Uy áp cao hơn cấp bậc Đại Ma Vương!
Mà linh thể cấp Đại Ma Vương này cùng đan lô vốn bay ra từ chiếc vòng hoàng kim trên tay tiểu nha đầu kia!
"Tiểu nha đầu! Mang bảo khí Hắc Châu của ngươi giao ra đây cho ta, ta có thể tha cho ngươi không chết!" Trong thanh âm của linh thể hắc ám mang theo sát ý, phảng phất như chỉ cần Yêu Nhiêu dám nói một từ "không", chờ đợi nàng chính là máu tươi tàn sát.
Làm ơn đi, ác linh đại thúc, lừa tiểu hài tử cũng đừng dùng phương pháp cấp thấp như vậy được không? Rõ ràng chính là muốn giết người ta.
Yêu Nhiêu có chút tiếc hận nhìn chằm chằm tiểu Đan lô màu đen đang bồng bềnh trên không trung, lúc này nàng đã hiểu rất rõ thứ "cứu" nàng vài lần kia hóa ra đang giam cầm một ác linh!
Nó nhiều lần tự chủ phòng ngự chẳng phải trung tâm hộ chủ, mà là ác linh bên trong mượn công kích để đánh tan phong ấn trên tiểu Đan lô! Mà công kích Quang hệ của Bạch Dạ Nhất vừa khéo đánh nát trói buộc cuối cùng, giúp ác linh này từ vết nứt thoát ra toàn bộ!

Từ trong lời nói ác linh nàng biết được, mục tiêu của hắn là thu thập Ám linh châu!
Điều này cũng khó trách, Yêu Nhiêu nâng cằm hồi tưởng cảnh tượng khi đứng trước Thuần Thú các "kêu gọi" được tiểu Đan lô đúng là bởi vì Ám linh châu trong Ngự Thú hoàn chậm rãi chuyển động mới "triệu hồi" được nó từ trên trời giáng xuống.

Vậy là từ khi đó ác linh này đã coi trọng lực lượng Ám nguyên tố của Hắc Châu!
"Ngươi muốn Hắc Châu làm gì?" Yêu Nhiêu không biểu lộ chút hoảng loạn nào, ánh mắt trong veo như nước nhíu lại thành một cái khe nhỏ, vẻ mặt ái muội không rõ.
"Vô nghĩa! Đại Ma Vương Nạp Đa Đa điện hạ ta đã bị tiểu Đan lô đáng chết này phong ấn vài thế kỷ, hiện tại cần lực lượng Ám nguyên tố để khôi phục thực lực.

Ngươi không cần dài dòng, nhanh chóng giao hạt châu kia ra đây!"
Một cỗ áp khí ngưng trọng theo hơi thở của Đại Ma Vương dũng mãnh tuôn ra như cuồng phong, nghiền nát tất cả mọi vật trong phòng thành bột phấn.

Đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn đầy mùi tử vong.
Lực lượng thật đáng sợ! Dù cho lúc này hắn chỉ còn là một phế linh thể thì hơi thở đó phỏng chừng cũng có lực lượng ngang với linh chiến thú trở lên.
Thấy tình huống không lạc quan, Long Giác dịch thân thể về phía Yêu Nhiêu, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Cởi trói cho ta! Ngươi đánh không lại nó!"

Yêu Nhiêu nghe xong lời này lại cười ha ha, từ trên đất đứng dậy một cước đá lăn Long thiếu gia đang mặt mày ngơ ngác, lại nâng đùi phải đạp lên cái mông vểnh của chàng ta.

Đùa à! Bổn cô nương ta ngay cả phụ thân điên còn dám đùa giỡn mà lại đi sợ một tên Ma Vương nhỏ nhỏ hay sao? Ám linh châu nằm trong tay ta, có thách ngươi cũng không dám làm gì!
"Ngươi nhìn xem tên tóc đỏ này thực lực thế nào?" Yêu Nhiêu vênh mặt lên với hắc ám ác linh tự xưng Nạp Đa Đa, chỉ vào Long thiếu gia dưới chân hỏi, vẻ mặt kiêu ngạo kia quả thực không ai bì nổi!
Đại Ma Vương có chút chần chờ: "Người này..

thực lực đại khái là..

cấp 5..

hoặc cao hơn.." Trong gian phòng này có thực lực yếu nhất chính là thiếu nữ đầu ổ gà, nhưng kiêu ngạo nhất ngược lại cũng là nàng, chẳng lẽ nàng còn có thủ đoạn che giấu nào?
"Đúng! Triệu hồi sư Hỏa hệ cấp 5 cũng chỉ là sủng vật của bổn cô nương.

Ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì ra điều kiện với ta!" Thân thể nho nhỏ nhưng lại toát ra khí thế vô cùng uy nghiêm, không phải uy áp, cũng không làm cho người ta tâm trí dao động.
"Muốn Hắc Châu? Đùa à, nô lệ của bổn cô nương cho tới bây giờ không dám đưa ra bất kì yêu cầu gì đối với chủ nhân! Muốn giết ta? Ngươi cũng đã thấy ta dùng mười đóa Tuyết Liên đối phó lão bạch tuộc như thế nào rồi.


Chỉ cần ngươi dám chỉ một ngón tay về phía ta, ta sẽ tự bạo Ngự Thú hoàn.

Đan lô có khế ước lấy máu nhận chủ với ta, dưới phép tắc cam chịu trở thành vật sở hữu của ta.

Ta dám dùng mười cái mạng để cược nếu tự bạo thì ngươi cũng sẽ rơi vào hư không ngay lập tức! Chính là loại hư không không tồn tại bất luận sinh linh nào, ngay cả thời gian cũng không trôi, tuyệt đối sẽ cho ngươi hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết hơn cả việc hạn chế phạm vi hoạt động lúc này! Ngươi có dám thử một chút không?"
Yêu Nhiêu nhe răng cười, quét ánh mắt sắc bén về phía Đại Ma Vương Nạp Đa Đa, trong ánh mắt là sự kiên định khiến thần hồn hắn cũng không khỏi run lên!
Nhân loại nhỏ bé này thế mà có thể nhìn thấu sơ hở của hắn, tâm cơ kín đáo này tuyệt đối có lực sát thương hơn gấp nhiều lần bất kỳ loại vũ khí nào!
Nạp Đa Đa bây giờ chỉ là một linh thể suy yếu, căn bản không chịu nổi lực lượng tự bạo của khế ước.

Nếu Yêu Nhiêu đã không cam tâm tình nguyện giao Hắc Châu ra, hắn tin tưởng nàng tuyệt đối có dũng khí tự bạo! Vì một chút Ám nguyên tố kia mà liều mạng, thật sự không đáng giá.
"Tuy nhiên.."
Ngay tại lúc Nạp Đa Đa tâm thần đại loạn, Ngự Thú hoàn trên cánh tay Yêu Nhiêu lại tản mát ra một tia hồng quang khó mà phát hiện, chỉ thấy nàng ánh mắt lưu chuyển, cười duyên nói:
"Bổn cô nương đối với nô lệ nhu thuận luôn luôn yêu thương.

Nếu ngươi thành tâm phụng dưỡng bổn cô nương, bổn cô nương có thể không ngừng tìm kiếm huyễn khí Ám thuộc tính đến giúp ngươi khôi phục nguyên khí! Ngươi cảm thấy thế nào?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi