TRIỆU HỒI SƯ XINH ĐẸP

*lap của t bị virus nên mất hết file truyện đã làm rồii: <, hôm nay edit lại được một ít đăng lên cho mọi người đọc luôn đâyy

Yêu Nhiêu từ chối đề nghị để Tuyết Ly thay nàng tham gia thí luyện của Tuyết gia, bởi vì điều nàng cần nhất bây giờ không phải là sự bảo hộ bao bọc mà là lấy tốc độ nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ.

"Người ngài muốn đã được đưa đến rồi ạ."

Tuyết Lãnh Thiên đã sửa lại bộ dáng ngang ngược lúc trước, nở một nụ cười tự cho là thân thiện nhất với Yêu Nhiêu.

Nguyên Phương và Chiến Hổ tâm tình không yên bước từ trên xe ngựa xuống, biến cố xảy ra trong thời gian gần đây bọn họ vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết.

Đầu tiên là mấy tháng trước Yêu Nhiêu đột nhiên trở thành "ma nữ" bị người người đuổi giết, bọn họ thì bị gán cho tội danh trợ giúp ma nữ mà bị tống cổ vào nhà tù dưới lòng đất. Vốn cho rằng này cả đời chỉ có thể trôi qua ở nơi tăm tối đó, không ngờ rằng mười ngày trước đột nhiên có một nhân vật tôn quý từ Tuyết thị Đế Đô xuất hiện, đưa cho bọn họ một bức thư vô cùng khó hiểu. Dựa theo chỉ thị bên trong, bọn họ tại rừng rậm Bạch Vụ lại có thể dễ dàng khế ước được với một con Linh Viên bốn sao đáng khinh và hai con Linh Lang bốn sao ngây ngốc.

Linh thú đó! Lại còn là Linh thú bốn sao! Cho dù là chiến thú của các thế tử ở Đế Đô cũng chỉ đến thế mà thôi. Băng Điểu của Tuyết Ly tuy rằng quý hiếm, nhưng cũng mới chỉ là Linh thú bốn sao mà thôi.

Mà người cứu bọn họ ra khỏi ngục tù tăm tối kia còn mang đến một thông tin chấn động khác, đó là tại Đế Đô xa xôi vẫn còn một công chúa tôn quý đang đợi bọn họ nguyện trung thành vì nàng.

Nguyên Phương bước từng bước run rẩy xuống xe ngựa, lảo đảo một cái đã ngã sấp xuống đất.


Tuyết Lãnh Thiên khó chịu nhíu mày, thể lực lẫn thực lực hạng bét như vậy làm sao có thể trở thành hộ vệ của Tuyết Kỳ Lân tôn quý đươc. Hắn vừa định tiến lên quát một trận thì đã bị ánh mắt sắc bén của Yêu Nhiêu cản lại.

Đến khi Tuyết Lãnh Thiên lui ra, tâm tình kích động của Yêu Nhiêu mới được bộc lộ. Gương mặt mang theo ý cười, nhìn Nguyên Phương đang nằm sấp dưới đất gặm bùn, trêu chọc hỏi:

"Còn chưa đến lễ mừng năm mới đâu, dập đầu cũng không cho bạc."

"Làm sao lại không có bạc chứ? Người ta cũng đã quỳ rồi.."

Nguyên Phương theo bản năng nhanh miệng phản bác, đang nói dở thì đột nhiên hắn ngẩng mạnh đầu lên như bị sét đánh, hai mắt mở to, rõ ràng là không thể tin tưởng nổi.

"Yêu.. Nhiêu?" Cổ họng hắn giống như vừa bị lửa đốt, phát ra âm thanh khan khan: "Này, Chiến, Chiến Chiến Chiến Hổ, ngươi mau đến xem đây có phải là Yêu Nhiêu không.."

"Ồ, lão đại ta đã trở nên xinh đẹp như vậy mà tiểu tử ngươi vẫn nhận ra được?"

"Nhận được, nhận được chứ, trên người lão đại có mùi của phiếu cơm, mùi của tiền bạc." Ánh mắt Nguyên Phương sáng rỡ, nhanh miệng đáp.

Tiểu tử này những ngày tháng còn yên bình ở học viện Xuất Vân không ngày nào không thấy bóng dáng hắn theo sau Yêu Nhiêu ăn uống chùa. Nói hắn nhắm mắt lại cũng đào được nàng từ dưới ba thước đất cũng không ngoa.


"Lão đại!" Chiến Hổ kích động nhảy xuống xe ngựa, "Ông trời ơi, ta còn đang canh cánh xem rốt cuộc mình trúng vận may gì, hóa ra đều là do một tay lão đại sắp xếp. Giỏi thật, làm ta lo lắng muốn chết." Trên mặt hắn tràn đầy sự kích động, nhiệt tình bước đến tặng cho đầu vai Yêu Nhiêu một quyền.

Yêu Nhiêu nhướng mày, không để ý đến một quyền nhẹ như gió của Chiến Hổ, nàng đè thấp ngữ khí hỏi: "Sau khi ta trốn thoát, các ngươi ở lại đó đã phải chịu những khổ hình gì?"

Lúc trước chưa xảy ra chuyện, rõ ràng dáng dấp hai người này vẫn rất mập mạp. Hiện tại thì sao, da dẻ xanh xao vàng vọt, bước chân thì không vững. Có lẽ trong khoảng thời gian này, tình trạng so với tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

"Không.. Không có gì.." Chiến Hổ ngốc ngốc xoa gáy, hắn thật không ngờ lão đại chẳng những thoát được khỏi ma trảo đuổi giết của phó viện trưởng học viện mà còn lắc mình trở thành người thừa kế của siêu cấp Thế gia.

"Nói!"

Thấy vậy, ánh mắt Yêu Nhiêu càng thêm u ám, liền ngay cả ngữ khí cũng dần lạnh như bang. Cứ nghĩ đến chuyện Pháp y đạo sư và hai người này giúp nàng trốn thoát, đáy lòng Yêu Nhiêu lại tràn đầy cảm xúc bao che khuyết điểm. Nàng đã không còn là thiếu nữ "Ma tộc" phải hốt hoảng bỏ trốn lúc trước nữa, nàng hiện tại đã có thực lực bảo vệ bằng hữu của mình.

"À thì.." Chiến Hổ và Nguyên Phương vẫn không chịu nói chuyện, chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Yêu Nhiêu.

"Ha ha.. Không nói phải không?" Yêu Nhiêu khẽ chớp mắt, thổ khí như lan, bước chân bộ bộ sinh liên* tới gần hai người..

*mỗi một bước chân là nở ra hoa sen, ý ở đây chỉ bước chân tao nhã nhẹ nhàng


"Cứu mạng. A.. đừng lột y phục của ta mà. A.. Đó là nội khố* của ta.. Ê ê ê.. Lão đại, ngươi sờ vào chỗ nào vậy.." Khắp cả sân đều là tiếng kêu than thảm thiết của Chiến Hổ và Nguyên Phương.

*mình để thế cho hợp không khí cổ đại nha

Nhóm hộ vệ Tuyết gia đang đứng canh gác cách đó trăm mét, trong ánh mắt ai nấy đều là kích động. Vị Tuyết Kỳ Lân thế hệ mới này sở thích cũng thật lạ lùng. "Chúng ta không biết gì hết, không nghe thấy gì hết.." Bọn họ cứ thế lầm bẩm như tụng niệm.

"Nói mau. Là ai làm?"

Yêu Nhiêu nhìn Nguyên Phương và Chiến Hổ đứng run rẩy trong gió, không giấu được phẫn nộ mà chỉ vào những vết roi dày đặc trên người bọn họ. Từng vết từng vết sưng đỏ thối rữa, so với việc trực tiếp đánh lên người nàng còn khó chịu hơn.

"Là.. là thế tử Quang Minh thành Kha Phi, chính là ca ca của Kha Đa." Chiến Hổ nuốt một ngụm nước bọt, đã đến nước này hắn cũng không thể không nói: "Tuy nhiên Bạch Dạ Nhất vẫn luôn âm thầm bảo vệ bọn ta nên không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả, ngươi đừng tức giận."

"Pháp Y đạo sư thì sao?" Yêu Nhiêu tức đến mức không thể kiềm chế, cả người run run.

"Hiệp hội Dược Sư lấy lý do ông ấy chế tạo dược cấm dẫn đi rồi, ngay cả Quang Minh Thành chủ cũng không có cách nào can thiệp. Hoang Sơn đạo sư vẫn luôn tìm kiếm nơi sư phụ ngươi bị nhốt, nhưng hiệp hội Dược Sư đối với vấn đề này lại vô cùng kín miệng, thật sự cổ quái."

Hiệp hội Dược Sư? Yêu Nhiêu trong lòng nghi ngờ, nhưng mà như thế cũng có thể tạm an tâm một chút, so với việc rơi vào tay Quang Minh thành chủ thì tốt hơn nhiều. Tên thành chủ chết tiệt đó, đúng là đã tính cái chết của Kha Đa lên người nàng.

"Ta sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi." Yêu Nhiêu chớp hàng lông mi dài, thần sắc nghiêm túc nói.


"Ngươi đừng có làm bậy, người đó là Quang Minh Thành chủ đó. Kha phi kia cũng không phải là kẻ bất tài gì, hắn đã là triệu hồi sư cấp 3 trung cấp rồi, mục đích hắn đến học viện Xuất Vân là để giết ngươi." Nguyên Phương và Chiến Hổ biết Yêu Nhiêu có tính cách bao che khuyết điểm, vội sốt ruột ngăn cản.

"Các ngươi cứ yên tâm." Yêu Nhiêu cười, dung nhan tuyệt mỹ không nhiễm bụi trần. Tuy rằng hiện tại nàng còn nhỏ yếu, nhưng chưa bao giờ là trái hồng mềm cho người ta nắn bóp: "Không nói chuyện này nữa, thả thú khế ước của các ngươi ra ngoài cho chúng chơi đùa chút đi."

Dưới chân Nguyên Phương cùng Chiến Hổ đồng thời xuất hiện hai triệu hồi trận to lớn, ba thân ảnh mang theo hơi thở cườnh đại nhanh chóng xuất hiện từ trong triệu hồi trận.

"Ngaooo."

"Grrru."

Hai Linh Lang bốn sao cùng với một con Linh Viên tướng mạo đáng khinh nhanh chóng vọt về phía Yêu Nhiêu.

"Tiểu hữu, tiểu hữu. Người ta rất nhớ ngươi đó."

Lão Hắc Viên một cước đá văng hai đứa ngốc Thanh đầu Lục đầu, nhanh tay dùng đôi cánh tay thô kệch to bự ôm chặt lấy Yêu Nhiêu, khoa trương rơi hai hàng nước mắt.

"Ha ha ha." Yêu Nhiêu vui vẻ vỗ lên cánh tay nó, thần bí chỉ vào cảnh sắc chung quanh nói: "Bổn cô nương gọi ngươi đến chính là để chúng ta làm một vụ làm ăn lớn, ngươi không gặp gia nhân nơi này nhiều, là đối tượng hành động thích hợp nhất."

Lão hắc viên ngẩng đầu lên, ngay lập tức bị mái vàng ngói bạc, thềm đá bạch ngọc, kỳ hoa dị thảo trước mặt làm cho choáng váng. Nó cùng với Nguyên Phương đã khi nào thì được chiêm ngưỡng sự xa hoa bậc nay, nước miếng của một người một thú đồng thời chảy dài xuống từ khóe miệng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi