TRIỆU HỒI SƯ XINH ĐẸP

Bước chân vào phế tích Thái Cổ u ám, trong lòng tất cả mọi người vừa khiếp sợ vừa cảnh giác. Mười hai người dẫn theo thú khế ước của mình, dè dặt thận trọng đi về phía trước.

Trên vách tường nghiêng ngả liêu xiêu bốn phía thi thoảng lại truyền đến tiếng gỗ mục nứt toác, kèm theo một vài âm thanh kỳ lạ không rõ từ đâu. Dường như trong bóng đêm đang có vô số ánh mắt không mang ý tốt nhìn chằm chằm đám người cả gan tiến vào nơi đây.

"Này.." Có một thiếu niên giọng nói nức nở, kéo ống tay áo của Kha Phi, run run hỏi: "Chúng ta.. có phải chúng ta chỉ có mười hai người không?" Thiếu niên dường như đã đứng không vững, cả người cứ run liên tục.

"Đúng vậy, có mười hai người, làm sao vậy?"

Nghe thấy câu trả lời của Kha Phi, thiếu niên trực tiếp òa khóc: "Ta.. ta vừa đếm.. tổng cộng có mười ba người."

Nghe thiếu niên nói như vậy, mọi người nhất thời ngẩn ra, lông tơ dựng đứng. Rõ ràng chỉ có mười hai người bọn họ tiến vào phế tích, làm sao lại xuất hiện thêm một người nữa? Chẳng lẽ..

Cả người đột nhiên xuất hiện một luồng hơi lạnh thấu xương.

"A a a a."

Tên Vương Thông nhát gan nhất trực tiếp làm bậy, triệu hồi Hỏa Xà của hắn phun ra một hỏa cầu rất lớn, không thèm phân biệt mà công kích tất cả mọi người. Nhất thời ánh lửa xuất hiện khắp nơi.

"Ta không muốn chết. Ta không muốn chết. A a a!" Vương Thông tru lên, tiếng gào thét ấy còn có lực sát thương hơn cả hỏa cầu.


Mọi người còn chưa kịp làm rõ cái bóng thứ mười ba kia là người hay ma thì tất cả đã bị hỏa cầu của Vương Thông hun cháy cả mặt.

"Khoan đã, khoan đã." Người thứ mười ba ngươi nó có phải thứ này hay không? "Yêu Nhiêu chỉ vào Lão Hắc Viên, chiến thú của Nguyên Phương.

Mà Lão Hắc Viên không hiểu tại sao đang yên đang lành thì bị lửa thiêu thì phẫn nộ nhe răng nanh, trong đôi mắt híp bé rơm rớm nước mắt tủi thân.

" Mẹ kiếp. Chiến thú của ngươi cũng quá giống nhân loại rồi. "Không biết ai ở trong bóng tối than thở một câu. Nhưng người rốt cuộc thì không khí nặng nề cũng được hóa giải, thiếu chút nữa thì mọi đã sợ đến mức ngất đi rồi.

Yêu Nhiêu trợn trắng mắt liếc Nguyên Phương đang thở gấp ở đằng kia một cái, đầu đầy hắc tuyến:" Tiểu đệ, đây chính là chiến thú của ngươi đó, có thế mà cũng bị dọa sợ. "

Mọi người rốt cuộc vượt qua sự hoảng sợ vì hiểu lầm chiến thú là người lạ, tiếp tục đi về phía trước. Dưới chân mọi người toàn những mảnh gạch ngói vỡ nát, nhìn kỹ thì vẫn thấy được những đường hoa văn mờ phức tạp được khắc trên ấy. Đúng là khó mà tưởng tượng được Ma tộc vốn chỉ biết giết hại cũng từng tồn tại thứ hoa văn tinh xảo đến vậy.

Trên đường đi cũng xuất hiện một vài bộ xương trắng nằm trên đất, không biết đã ở trong nơi phế tích hoang vu này bao nhiêu năm. Có bộ nhẹ nhàng chạm vào một cái đã hóa thành bột phấn bay đi, nhưng cũng có những bộ hài cốt bên trên vẫn ánh lên những điểm sáng như ngọc. Có lẽ đó là cốt tủy của những cường giả vô cùng mạnh mẽ từ hàng vạn năm trước, mạnh mẽ đến mức ngay cả năm tháng khắc nghiệt cũng khó mà xóa bỏ sạch sẽ toàn bộ.

Tử khí càng lúc càng đậm, mọi người đã có thể nghe được tiếng răng va cầm cập vào nhau của một vài người trong đội ngũ.

" Ngươi mẹ nó có thể đừng đập răng vào nhau nữa được không, nghe cứ như Khô Lâu binh đi theo phía sau vậy. "Một tên không chịu được nữa, lớn tiếng cáu gắt.

" Không.. Không.. Không thể.. "Là thiếu niên lúc đầu phát hiện ra có mười ba bóng người lên tiếng." Ta.. Ta lần này, thật sự.. thấy cái bóng thứ mười ba! "

" Ngươi đừng có nói nhảm hù dọa người khác nữa. "

Kẻ vừa lên tiếng quát mắng kia tức giận xoay người lại, cho thiếu niên đang sợ hãi kia một đấm ngã dúi dụi xuống đất, dẫm chân lên lưng cậu ta:" Lão tử còn chưa bị Ma tộc giế/t chết thì đã sớm bị tên vương bát đản nhà ngươi hù chết trước rồi. "

Không đúng! Lần này thật sự có thêm một bóng người thứ mười ba! Yêu Nhiêu nhanh chóng đếm qua số người, lông tơ dựng đứng. Ngoại trừ Lão Hắc Viên đang đứng bên người nàng, thật sự có thêm một bóng người cao lớn nữa.

" Cẩn thận! "

Câu cảnh báo của Yêu Nhiêu còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy" phốc "một tiếng, trên trán của tên thế tử đang dẫm lên thiếu niên cảnh báo mọi người kia đã bị một cái chùy không biết từ đâu đến đập cho một phát, huyết nhục bay tứ tung. Một nửa hộp sọ trực bị đánh bay ra ngoài, thân thể hắn ta mềm nhũn ngã xuống đất.

" A a a! "Mọi người hoảng sợ tru lên.

Chỉ trong một tích tắc, một người sống sờ sờ cứ thế bị ma vật đánh vỡ đầu.


Ánh lửa của chiến thú đồng loạt chiếu về một hướng. Xuất hiện trong mắt mọi người chính là một Khô Lâu Ma Binh to lớn, trong tay cầm cốt chùy, nụ cười vô cùng dữ tợn.

" Lạch cạch lạch cạch! "Âm thanh phát ra từ cái cằm cứ đóng mở liên tục của Khô Lâu binh khiến cho mọi người cảm thấy lạnh lẽo.

Trường hợp bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều thất thần. Bọn họ vừa gặp qua mưa axit, gặp qua sứa ma hóa khổng lồ, gặp qua tử thành* đè nén khiến cho người ta không thở nổi, nhưng ai cũng không ngờ cái chết cách mình gần đến vậy.

*thành chết

Tôn quý hay vinh quang hằng mơ ước vào giờ phút này đều biến mất sạch sẽ. So với mấy chuyện xích mích bình thường hay diễn ra trong lãnh địa của mỗi người, đây mới là lần đầu tiên bọn họ chân chính cảm giác được nguy cơ tử vong.

Một vài kẻ tâm trí không vững vàng thậm chí đã quên mất bản thân cũng là một triệu hồi sư mạnh mẽ, trực tiếp từ bỏ chống cự, xụi lơ trên mặt đất lớn tiếng khóc lóc.

" Chính là một con Khô Lâu binh mà thôi. "Một âm thanh lạnh nhạt vang lên bên tai mọi người.

Chỉ thấy thiếu niên thế thân của Phi Lợi Cơ gia bình tĩnh bước lên phía trước, khí thế như một thanh đao không thể xâm phạm.

Hắn cầm theo vũ khí, dùng một tư thế tiêu chuẩn hạ một đao nhanh như chớp xuống đầu Khô Lâu binh. Tức thì, cả người Khô lâu binh vừa mới hung ác giế.t chết một thiếu niên Nhân tộc vỡ nát, xương rơi đầy đất.

Cái chết của Khô Lâu binh tạm thời làm dịu bớt tâm lý sợ hãi của mọi người. Không ngờ trong nhóm bọn họ lại có võ giả thực lực ngang với triệu hồi sư cấp bốn, nhất thời mọi người đều thở phào một hơi.

" Đừng thả lỏng quá sớm, chúng ta vẫn còn phiền toái lớn đấy. "


Yêu Nhiêu chậm rãi dơ tay chỉ về phía trước.

Sâu trong bóng tối dần xuất hiện hàng loạt những bộ hài cốt màu trắng đang di chuyển, cằm chúng nó cứ phát ra những tiếng" lạch cạch, lạch cạch ", những âm thanh ấy trực tiếp đông cứng hi vọng cuối cùng trong lòng mọi người.

Thế mà.. thế mà lại có hàng trăm hàng ngàn Khô Lâu binh cao cấp đồng loạt xuất hiện.

" Toàn lực đối địch. Không được phân tán. Kẻ nào dám cản trở, ta sẽ tự mình tiễn hắn lên gặp ông trời! "Kha Phi rống lên một tiếng.

Hàng loạt triệu hồi trận được sáng lên, tất cả mọi người đều xuất ra bản lĩnh lớn nhất.

·

Ngay lúc Yêu Nhiêu chuẩn bị cùng ma binh kịch chiến thì tại Xích Ma Hải mênh mông lại xuất hiện một thân ảnh quỷ dị, người đó không ngồi thuyền mà trực tiếp đạp sóng đi đến.

Tóc đỏ tung bay, mắt cười rạng rỡ, trường bào màu đỏ tùy ý khoác trên người làm lộ ra xương quai xanh tinh tế mê người của thiếu niên. Đôi môi mỏng khêu gợi hát một khúc ca dao không biết tên, nếu nghe kỹ thì ca từ dường như là:

" Yêu Yêu ở nơi nào? Yêu Yêu ở nơi nào? Long Giác số hai xuyên qua thiên sơn vạn thủy tới tìm nàng đây.."

Thiếu niên tóc đỏ quỷ dị chỉ dùng một cước đã đá nát một ma thú cấp cao mới trồi từ dưới biển lên, nhanh chóng đi về phía trước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi