"Đại Tu La đâu?" Những thiếu niên vừa mới tỉnh lại dè dặt hỏi, bọn họ vẫn chưa thể tin tưởng được bản thân lại may mắn còn sống dưới ma trảo của Đại Tu La.
"Đã chết rồi. Nó tiến giai không thành công, cuối cùng bị lực lượng của chính mình phản phệ, tự bạo mà chết." Yêu Nhiêu trợn mắt nói dối.
Hả.. chuyện này cũng có thể xảy ra sao? Trong truyền thuyết cũng có nhắc đến chuyện Ma vật tiến giai nhưng không đủ khả năng thừa nhận lực lượng mới dẫn đến tự bạo, thật không ngờ trường hợp hiếm có vạn lần có một này lại rơi trúng người bọn họ, không biết là do đời trước tích đức hay là trúng vận cứt chó nữa. Những người sống sót sau tai nạn như được trút hết gánh nặng, nằm xụi lơ trên đất.
"Yêu Nhiêu.." Miệng Bạch Dạ Nhất khô khốc, vừa rồi vào khoảnh khắc Mỹ Lam biến mất, những ma khí xuất hiện ngập trời kia làm sao hắn có thể không thấy được.
"Ta đã sớm nói rằng ta không phải Ma tộc, Mỹ Lam mới là Ma tộc."
Yêu Nhiêu lạnh lùng nhìn gương mặt kinh ngạc của Bạch Dạ Nhất. Nàng luôn có một sự mẫn cảm rất mạnh khi Ma vật tới gần, thậm chí so với Đại Tế Tự Quang Minh Thần điện còn chuẩn xác hơn nhiều. Mà thời khắc Mỹ Lam biến mất khi nãy vừa lúc chứng minh được suy đoán ấy.
Không ngờ ả ta lại là Ma tộc mang hình người, thật sự là chuyện nghe rợn cả người. Có lẽ nào ả là Ma tộc thuần huyết trong truyền thuyết? Bạch Dạ Nhất lúc này mới thực sự cảm thấy bản thân quá sai lầm rồi.
"Ngươi đến từ Bạch Hổ?" Yêu Nhiêu đột ngột hỏi một câu như vậy, vừa nãy nàng đã thấy được hư ảnh Bạch Hổ phía sau lưng Bạch Dạ Nhất.
Bạch Dạ Nhất hít vào một hơi, Yêu Nhiêu thế mà lại biết đến Bạch Hổ? Nhìn vào cặp mắt sáng lấp lánh như chứa ngàn vạn sao trời bên trong ấy, hắn càng cảm thấy nàng chính là một nữ tử thần bí, vĩnh viễn không thể nào hiểu được.
Biểu cảm cứng ngắc của Bạch Dạ Nhất coi như là câu trả lời cho Yêu Nhiêu, tuy nhiên lúc này nàng không có tâm trạng truy hỏi thêm. Cuộc đời này của nàng đã xác định rằng sẽ ràng buộc ở Chu Tước đại lục, nàng muốn sống sót tại phế tích Thái Cổ này, điều tra ra quan hệ giữa phụ thân điên và Chu Tước thánh hỏa, sau đó mới có thời gian suy xét đến vấn đề Bạch Hổ đại lục.
·
"Người khác không nhận ra nhưng ta nhận ra, chiêu thức võ kỹ ngươi sử dụng chính là thứ đã cướp đi mạng sống của đệ đệ ta!" Lúc Bạch Dạ Nhất còn đang căng thẳng cứng đờ người, Kha Phi đã triệu hồi ra Dã Hỏa Chiến Lang đánh về phía Yêu Nhiêu.
Nhưng chỉ bằng hắn làm sao có thể đánh lén được Yêu Nhiêu.
Thanh quang hiện ra, Thủy Kỳ Lân cường đại nhanh chóng đạp Chiến Lang xuống dưới chân, kiêu ngạo nhìn xuống chiến thú thấp kém hơn mình. Chiến Lang tức khắc phát ra âm thanh nức nở.
"Thứ nhất, ta không phải Ma tộc; thứ hai, ta không giết đệ đệ ngươi; thứ ba, cả ngươi và ta đều là triệu hồi sư cấp 3 có Thần Thú trong tay, cho dù ngươi là triệu hồi sư cao cấp cũng chưa chắc đã thắng được sơ cấp là ta. Cuối cùng, nếu ngươi cứ tiếp tục cắn người lung tung, bịa chuyện ác ý hãm hại Tuyết gia, Tuyết Vũ ta có thể ở trước mặt mọi người quyết chiến sinh tử với ngươi!"
Yêu Nhiêu đứng thẳng trên lưng Kỳ Lân, nàng và chiến thú của mình đều dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống một người một sói bên dưới.
Tiếp tục khiêu khích ta đi, trong lòng Yêu Nhiêu thầm nghĩ. Đã nói đến nước này, chỉ cần Kha Phi dám có động tác gì tiếp theo, nàng liền có thể mượn bối cảnh Tuyết gia, quang minh chính đại giết hắn!
Kha Phi chật vật nằm dưới đất, hắn đã bao giờ phải chịu sự nhục nhã đến mức này. Tức giận hiện ra khiến khuôn mặt hắn dữ tợn vô cùng, nhưng mồ hôi lạnh trên lưng lại nhắc nhở hắn tình thế hiện tại. Sắc mặt của hắn từ xanh chuyển sang trắng, cắn chặt răng, khó khăn trả lời: "Đúng.. Không phải ngươi. Tuyết Vũ tiểu thư, ta nhận sai với người."
Dứt lời, Kha Phi từ dưới đất đứng lên, không hề quay đầu lại mà đi về phía bóng tối. Đây đã không còn là thù giết đệ nữa, nó liên quan đến mặt mũi của cả thành Quang Minh.
Nghe được câu trả lời của Kha Phi, Yêu Nhiêu tất nhiên vô cùng kinh ngạc. Thật không ngờ Đại thiếu gia Quang Minh thành cao ngạo không ai bì nổi này lại cũng có một mặt biết ẩn nhẫn, che giấu đi sát ý như loài rắn độc trong mắt.
"Tên này không thể giữ lại được!" Yêu Nhiêu nắm chặt tay, âm thầm quyết định. Không phải do nàng là người hiếu sát mà là nàng biết đối phương lúc này cũng ôm theo ý nghĩ giống mình.
Không chết không ngừng!
Lần thí luyện này ban đầu vốn là để đối kháng với Ma tộc, không biết từ khi nào đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.
Ngõa Luân và Thanh Quân chỉ im lặng nhìn Yêu Nhiêu và Kha Đa xung đột. Bọn họ đã từng ở học viện Xuất Vân một thời gian, biết Kha Đa đã chết, đã đuổi giết "ma nữ", cũng đã đánh qua Nguyên Phương và Chiến Hổ. Nhưng hai người bọn họ vẫn không tin Yêu Nhiêu trước măt chính là ma nữ ma khí quấn thân lúc đó, bởi vì lực lượng mạnh mẽ khi chiến đấu với Tu La ban nãy đã khắc sâu vào trong tâm trí bọn họ.
"Tuyết Vũ tiểu thư yên tâm, nếu Kha Phi nhất thời nghĩ quẩn trong lòng ra tay với ngươi, Vĩnh Hằng thành ta nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ ngươi." Ngõa Luân tiến đến phía trước Yêu Nhiêu, hành một đại lễ kỵ sĩ với nàng rồi nói.
Thanh Quân cũng cười khanh khách, tung ra cành ô liu: "Thanh Sơn thành chúng ta cũng cùng chung ý nghĩ."
Tại phế tích Thái Cổ hung hiểm vạn phần này, so với một Kha Phi vừa mới thất bại thì Tuyết Vũ đương nhiên sẽ là đối tượng được tranh nhau mời chào của mọi người rồi.
"Không cần." Yêu Nhiêu nhìn hai gương mặt tươi cười trước mắt, quay đầu bước đi. Tuy rằng hai người này đều là triệu hồi sư cấp 3 cao cấp, lại có thiện ý với mình nhưng Yêu Nhiêu vẫn không thể nào quên được cảnh tượng trước đó bọn họ đánh Nguyên Phương và Chiến Hổ, trong lòng nàng thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ.
Tuy rằng vây bắt "Ma tộc" là trách nhiệm chung, không có gì đáng trách. Nhưng dám động đến bằng hữu của nàng, tất nhiên nàng phải có quyền khó chịu.
Thanh Quân kinh ngạc nhìn bóng lưng lạnh như băng của Yêu Nhiêu, còn Ngõa Luân thì trầm măc vỗ vai hắn: "Gia thế, thực lực và mỹ mạo cùng tập hợp trên một người, thiếu nữ tuyệt thế như vậy đương nhiên tính tình sẽ có chút không tốt. Nếu có thể sống mà rời khỏi cái nơi quỷ quái này, lan truyền chiến tích của nàng cho mọi người cùng biết, số người đến Tuyết gia cầu hôn có thể đạp vỡ cả đường phố Đế Đô không chừng. Là chúng ta đường đột giai nhân rồi." Trong mắt của Ngõa Luân là ánh sáng rực rỡ.
·
Dần dần, lại có một vài đội ngũ từ những lối vào khác tiến đến đình viện rách nát tụ tập. Xem ra nơi này cách mảnh đất trung tâm không còn xa.
Mọi người đều trải qua những chuyện rất ly kỳ. Có người gặp qua hài cốt của cự thú thời hồng hoang, nhặt được một ít đại huyễn khí thượng cổ đã không còn được toàn vẹn bao nhiêu. Có người thì nhìn thấy hòn đá hay cục bùn biết di chuyển, cũng bị một ít tiểu ma vật công kích. Bọn họ nghe Bạch Dạ Nhất kể chuyện họ chiến đấu với Khô Lâu binh, Địa Ma và Tu La thì bị dọa cho xanh cả mặt, lui vào thành một đám ở góc tường.
Mà Yêu Nhiêu đã vài ngày không được chợp mắt rốt cuộc không chịu nổi cơn buồn ngủ, ghé vào trên lưng Thủy Kỳ Lân, chìm vào mộng đẹp.
Sau khi nàng tỉnh dậy, thấy nhóm người bốn phía cũng dựa theo trận pháp phòng ngự nhất định để nghỉ ngơi. Nguyên Phương và Chiến Hổ luôn luôn canh giữ bên cạnh nàng thì không thấy bóng dáng đâu cả.
Yêu Nhiêu ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng hai người kia đâu. Giữa đêm khuya, tất cả mọi người đều đang say giấc.
Mà Kha Phi vốn đã rời đi không biết từ khi nào thì quay lại phía bên ngoài doanh địa, đứng từ xa giơ một kiện y phục dính máu khiêu khích nàng.
Yêu Nhiêu ngẩn ra, làm sao nàng có thể không nhận ra bộ y phục đó. Nó chính là áo khoác ngoài của Nguyên Phương, mặt trong còn khâu từng đồng ngân tệ một, phát ra ánh sáng lập lòe trong đêm đen.
Đáng chết! Nàng thật không ngờ Kha Phi không đủ thực lực đối đầu với bản thân thế mà lại ra tay với Nguyên Phương và Chiến Hổ.