TRIỆU HỒI SƯ XINH ĐẸP

Chỉ còn không đến hai ngày là sẽ kết thúc đợt thí luyện tại Thái Cổ phế tích, ba người Nguyên Phương, Chiến Hổ và Bạch Dạ Nhất vẫn trói theo Kha Phi đi loanh quanh gần hồ độc đã khô cạn.

Kha Phi chết cũng không nhận là hắn ám hại Yêu Nhiêu, bởi vì bọn họ quả thật không tìm được chứng cứ, như thế Bạch Dạ Nhất sẽ không dám làm ra chuyện gì quá mức đối với hắn ta.

Nhưng Nguyên Phương và Chiến Hổ đều cảm giác được xung quanh cái hồ độc này có hơi thở mơ hồ của Sửu Sửu lưu lại. Lão Hắc Viên thì còn ngồi luôn ở bên hồ, hai mắt đẫm lệ, một bước cùng không chịu di chuyển.

Kha Phi từ nhỏ được vạn người cung phụng, cớ gì chịu nổi khuất nhục bị người ta trói ra sau làm tù binh thế này. Cơn giận dữ tột độ khiến cho khuôn mặt trắng nõn tuấn dật hoàn toàn trở nên vặn vẹo.

"Bạch Dạ Nhất, ngươi đừng tưởng rằng bản thân là sứ giả của Bạch Hổ đại lục là muốn làm gì thì làm, nếu Quang Minh thành ta đóng cửa pháp trận thời không, ngươi đừng mơ dẫn dắt được lực lượng Bạch Hổ Thánh Hoàng nữa. Đến lúc ấy, ở Chu Tước đại lục ngươi nhiều nhất chỉ là một tên thiên tài triệu hồi sư cấp 5 cao cấp mà thôi, vốn không thể chống lại được lửa giận của cha ta!"

Còn tiện nhân giỏi làm bộ Tuyết Vũ kia nhất định đã hóa thành cặn bã không thừa lại mảnh vụn nào rồi. Kha Phi tự nhận bản thân không lưu lại nhược điểm, tiếng nói càng thêm kiêu ngạo.

"Còn ngươi chẳng qua cũng mới là một triệu hồi sư cấp 3 cao cấp mà thôi, là tù nhân! Ngươi cứ luôn gây sự với bọn ta, lão tử đánh chết ngươi!"

Bị Xích Hổ Vĩ của Bạch Dạ Nhất trói lại khiến Kha Phi không tài nào triệu hồi được chiến thú của mình. Nguyên Phương và Chiến Hổ lúc còn ở học viện Xuất Vân phải hứng chịu không ít đòn roi từ hắn, vậy nên lúc này xuống tay cũng không hề nhân từ.


"Các ngươi chờ đấy, ta sẽ giết chết tất cả các ngươi, lột da rút gân. Tuyệt đối không để cho các ngươi được chết tử tế!" Kha Phi nổi giận mắng, nhưng tiếng nói lại mơ hồ không rõ.

Đúng lúc này, kỳ tích xuất hiện!

Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ dưới lòng đất, đáp trả lời nguyền rủa của Kha Phi: "Không cần chờ, là hôm nay, bởi vì ta nhất định không để cho ngươi thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa."

Là giọng nói vô cùng quen thuộc.

Dưới đáy hồ độc khô cạn đột nhiên mở ra một lối đi đen ngòm, Nguyên Phương và Chiến Hổ vui mừng khôn xiết khi nghe được giọng nói quen thuộc ấy, nàng còn sống. Yêu Nhiêu còn sống!

Trái ngược với Nguyên Phương và Chiến Hổ đang vui mừng, biểu cảm của Kha Phi lúc này như rơi xuống hầm băng. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, ánh mắt như độc xà chăm chú nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.

Chỉ thấy từ dưới đáy hồ có một thiếu nữ xinh đẹp đi lên, da thịt vô cùng mịn màng, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trong veo kia dường như tập hợp tất cả những gì đẹp đẽ rực rỡ nhất trời đất bên trong. Đẹp! Cực kỳ đẹp! Đặc biệt là tại phế tích u ám này, nàng kiều diễm xuất hiện, tựa như đóa Mạn Đà La yêu dã trí mạng.

Không đúng? Tại sao nàng lại không bị thương, hơn nữa tu vi có vẻ còn tăng lên?

Tầm mắt Bạch Dạ Nhất tinh tế đảo một vòng quanh người Yêu Nhiêu, sau đó chạm mắt trực tiếp với Long Giác. Trong không khí tóe lên tia lửa, ý tứ hàm xúc mà chỉ nam nhân hiểu với nhau. Long Giác nhếch đôi môi đỏ, khiêu khích cười với Bạch Dạ Nhất một cái.

"Là người áo đỏ tức giận một mình chạy vào rừng độc đó."

Bạch Dạ Nhất nhìn cánh tay trái trống không của Long Giác, trong lòng trùng xuống. Hắn vẫn cho rằng sự chấp nhất của bản thân đối với Yêu Nhiêu là bởi vì tín nhiệm nàng, tin tưởng nàng không phải Ma tộc. Đặc biệt là sau khi ngộ sát Kha Đa, hắn hi vọng dùng chính thực lực của mình để bảo vệ nàng không chịu thương tổn, thật ra tất cả đều là vớ vẩn.

Lúc này, chỉ mình hắn biết, hắn hy vọng mình là người đứng sau Yêu Nhiêu đến cỡ nào, người vì bảo vệ nàng mà tự mình hại mình sẽ là hắn. Bởi vì đến tận giây phút này Bạch Dạ Nhất mới phát hiện một thật sự, hắn.. thích nàng..

Thích đến mức nhìn thấy có nam nhân khác đứng sau nàng thì trong lòng nhỏ máu.

Thiếu nữ đầu ổ gà dùng huyễn khí Thiên giai khế ước Thực hệ chiến thú..


Thiếu nữ khóe môi dính máu tươi, chất vấn hắn cái gì gọi là "Ma"..

Thiếu nữ khiến hắn ngày đêm lo lắng, sẵn sàng vứt bỏ cái gọi là Thần đã thờ phụng bấy lâu, đến cả nhiệm vụ của Bạch Hổ đại lục cùng có thể phản bội..

"Vũ nhi, có phải Kha Phi là người hại nàng hay không?"

Trên mặt Bạch Dạ Nhất mang theo một tia sát ý không hợp với hình ảnh Thánh Quang chi tử bình thường của hắn. Quang nguyên tố trong tay đã ngưng tụ thành kiếm, chỉ chờ Yêu Nhiêu đáp đúng một tiếng, nguyên tố trong tay sẽ lập tức cắm vào yết hầu tên thế tử Quang Minh thành tôn quý.

Thật đáng hận. Nếu không có cái chết của Kha Đa, nàng và hắn đã sớm tiêu tan hiểu nhầm lúc trước rồi.

"Bạch Dạ Nhất, ngươi không cần thay ta che giấu nữa." Yêu Nhiêu quyết đoán ngăn cản Bạch Dạ Nhất, sau đó nhìn sang Kha Phi:

"Đúng vậy, Kha Phi thế tử, ngươi đoán không sai. Đệ đệ ngươi là do ta ngộ sát, cho nên Quang Minh thành các ngươi muốn trả thù, bản cô nương nhận!"

Mỗi câu nói ra không dọa chết người không thôi!

Thiếu nữ quyến rũ nhưng sắc mặt lại vô cùng kiên nghị, hai loại khí chất vốn không hợp nhau dường như lại hòa hợp hoàn mỹ trên người nàng, khiến cả người Yêu Nhiêu tản ra một loại khí phách điên đảo chúng sinh, không gì cản nổi.


Ngay cả Kha Phi cõi lòng đầy ác niệm cũng không khỏi cứng người lại.

"Nếu các ngươi tìm ta báo thù, ta sẽ không nói hai lời, cứ trực tiếp đối mặt chiến đấu. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên tại học viện Xuất Vân tra tấn huynh đệ ta, sau lại dùng thủ đoạn ti bỉ ám toán ta trong phế tích. Bản cô nương hận nhất người khác lấy tính mạng huynh đệ ta ra để trêu đùa. Tuy nhiên nói đi thì phải nói lại, Kha Đa kia cũng không phải hạng người tốt đẹp gì. Gian dâm nữ tử, bắt nạt học viên, không chuyện ác nào không làm, ta giết hắn coi như là vì dân trừ hại. Dù sao ta cùng với Quang Minh thành đã kết tử thù, nhiều thêm một cái mạng của ngươi cũng không hề gì."

Không cần Bạch Dạ Nhất thay nàng ra tay, Yêu Nhiêu triệu hồi Thủy Kỳ Lân, một đạo sóng nguyên tố trực tiếp công kích về phía Kha Phi.

Hay cho câu "thêm một mạng của ngươi cũng không nhiều". Đúng là khí phách tận trời.

Việc Kha Đa chết ban đầu rõ ràng là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng Quang Minh thành không hỏi nguyên nhân, không nghe giải thích, trực tiếp đối với nàng không chết không ngừng. Yêu Nhiêu tất nhiên sẽ không làm con dê mặc người ta xâu xé. Lợi dụng tính mạng huynh đệ để áp chế, động vào nghịch lân của nàng, vậy phải sẵn sàng thừa nhận sự đáp trả gấp trăm lần.

Ánh sáng của Thủy nguyên tố giống như ngọn đèn chiếu rọi khắp mảnh rừng độc hắc ám. Khắp nơi đều là tiếng gầm gừ kích động của Thủy Kỳ Lân, đây rõ ràng đâu phải uy lực của một triệu hồi sư cấp 3. Thiếu nữ đứng trên tấm lưng to rộng của Thần Thú, ánh mắt khinh miệt, triệu hồi trận cao cấp dưới chân rực rỡ sáng ngời hơn bất cứ trận pháp của một triệu hồi sư cấp 3 nào khác.

Rõ ràng cùng là cấp 3, Kha Phi lại giống như con kiến nhỏ bé thấp kém ngước lên nhìn một ngọn núi sừng sững. Hắn đường đường là trưởng tử của Thành chủ Quang Minh thành, thiên tài triệu hồi sư cấp 3 mười tám tuổi, hắn chưa từng phải chịu loại cảm giác khuất nhục khi đối mặt với một người cùng thế hệ như lúc này.

"Ngươi.. Ngươi dám động vào ta? Cha ta là cường giả Lĩnh Chủ! Ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Kha Phi sợ hãi, run rẩy hét lớn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi