TRIỀU THIÊN KHUYẾT


Trong lòng lẩm bẩm nhiều lần không thể trì hoãn việc của Quốc Công, Trường Niệm một lòng rất muốn chịu đựng, nhưng mà, nội điện hun hương ấm áp dễ chịu, cái đầu nhỏ của nàng không tự chủ mà gật gù như gà mổ thóc, chao đảo muốn ngã vào dĩa trái cây bên cạnh.
Cho nên lúc Diệp Tương Bạch mới vừa nghị triều xong, liền bắt gặp Hồng Đề mặt mày xanh mét, đứng thấp thoáng bên hông đại điện, yếu ớt nhìn hắn nói: "Quốc Công, không ổn rồi..."
Diệp Tương Bạch mi tâm nhíu lại.
Quan viên kinh thành khi được điều đi nơi khác, ngoài mặt giống như thăng chức nhưng thực ra là bị biếm chức.

Dựa theo thông lệ, sẽ để cho thái tử ra mặt để xoa dịu sự bất bình đồng thời thể hiện sự quan tâm của thánh thượng.

Loại sự tình này làm tốt thì không có gì, nhưng nếu làm không xong liền xảy ra vấn đề.
Diệp Tương Bạch vốn tưởng rằng, Thất điện hạ coi như ngốc một chút, nhưng cũng là kẻ biết ăn nói, lấy lòng người khác một chút cũng không khó lắm.
Nhưng khi hắn vừa đi vào Tỏa Thu Cung liền trông thấy hai vị đại nhân sắc mặt xanh tím, còn Triệu Trường Niệm ngả người trên trường kỷ, hai mắt vô thần ngái ngủ, gân xanh trên trán hắn vẫn không nhịn được mà nhảy lên.

"Quốc Công." Từ Du Viễn cùng Tạ Huy đều hướng hắn hành lễ.
Hít sâu một hơi, Diệp Tương Bạch quay đầu, ôn hòa nói: "Thất điện hạ hôm qua thức suốt đêm chép kinh thư cho Thái hậu, hôm nay có chút buồn ngủ, nên đã thất lễ với hai vị đại nhân."
Nghe xong lời này, hai vị đại nhân liền thả lỏng chân mày, đáp: "Ra là vậy.

Thất điện hạ quả là hiếu thuận."
Hồng Đề ở phía sau cúi đầu, thầm nghĩ công phu nói dối của Phụ Quốc Công cao siêu thật, điện hạ tối hôm qua rõ ràng là do suy nghĩ quá nhiều nên mất ngủ, chép kinh thư lúc nào?.


Truyện Tiên Hiệp
"Hai vị đại nhân mời sang bên này." Diệp Tương Bạch nhàn nhã cất tiếng, "Vừa rồi ở ngự thư phòng thánh thượng còn nhắc đến hai vị, nói rằng sau này Huy Châu có hai vị đại nhân cùng quản lí, Thánh thượng rất an lòng."
Nếu là bình thường, hắn sẽ không bao giờ thốt ra những lời này với quan viên cấp vị ngũ phẩm trở xuống, nhưng hôm nay hắn đến để chữa cháy nên đương nhiên sẽ không tiếc nói ra những lời có cánh nhất.
Từ Du Viễn cảm thấy thụ sủng nhược kinh (*) liên tục chắp tay đáp lễ, Tạ Huy cũng nguôi ngoai phần nào, mượn dịp cùng hắn uống trà hàn huyên.

Họ bước sang gian phòng cạnh chính điện, trò chuyện tầm ba chén trà, Tạ Huy liền cười nói: "Có thể được Thánh thượng cùng Quốc Công thưởng thức, là phúc khí của thần."
(*) được sủng ái mà lo sợ
Diệp Tương Bạch mỉm cười chắp tay đáp lễ, lễ nghi chu toàn.
Sau nửa canh giờ, Hồng Đề nép mình đứng trước cửa điện, nhìn hai vị đại nhân vui vẻ cáo từ, rốt cục thở phào một cái.
"Đa tạ Quốc Công." Nàng hành lễ.
Diệp Tương Bạch xoay người lại, thân hình hắn ngược sáng, chìm trong bóng tối, khuôn mặt nhu hòa nháy mắt liền trở nên vô cùng âm trầm.
"Ngươi đi ra ngoài."
Hồng Đề giật mình, toàn thân rét run, sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn người ngồi ở trên trường kỉ trong chính điện gật gà ngủ, nàng liền mở miệng muốn cầu tình.

"Ra ngoài." Diệp Tương Bạch hoàn toàn không cho nàng cơ hội, nhanh chân bước vào trong chính điện, xoay người hung hăng đóng cửa lại.
"Rầm" một tiếng, bụi bay lên vờn trong không khí.

Hồng Đề bị dọa lùi lại mấy bước, chờ tinh thần ổn định, liền cuống quít ghé mắt vào chỗ chạm rỗng trên cửa nhìn vào.


Diệp Tương Bạch toàn thân sát khí, phất tay áo đi vào trong điện, toàn thân mang hơi thở lạnh lẽo lao thẳng tới trước mặt Triệu Trường Niệm.
Ngược lại, Triệu Trường Niệm dựa nửa người vào trường kỉ mà ngủ cực kì thoải mái, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, còn chép chép miệng.

Cảm giác có sự vật ấm áp tiến đến gần, nàng vô thức vương tay nắm lấy, ngã người về phía trước.
"..."
Hắn vốn định đánh nàng tỉnh lại, nhưng tay vừa đưa tới, liền bị người nào đó dùng mặt cọ lên.

Xúc cảm mềm mại ấm áp từ mu bàn tay truyền đến, làm lòng hắn có chút ngứa ngáy khó giải thích.

Cảm giác không rõ ràng.
Hầu kết chuyển động, Diệp Tương Bạch quay đầu, lạnh giọng gọi: "Điện hạ."
Người trước mặt không chút động tĩnh, thậm chí còn có tiếng ngáy nhè nhẹ.
Diệp Tương Bạch nhíu chặt lông mày, muốn to tiếng đánh thức nguời này, nhưng tầm mắt rủ xuống liền bắt gặp thần thái mệt mỏi cùng bộ dáng thèm ngủ của Triệu Trường Niệm, hắn mím môi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Lúc trước khi hắn mệt, là người này đã để hắn ngủ được yên giấc, vì vậy bây giờ hắn cũng nên đáp lại trả ân tình này.
Thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn trà, Diệp Tương Bạch vừa chỉnh lại vạt áo, người bên cạnh giống như con mèo con bám lên người hắn.

Thân hình nhỏ bé nằm trên đùi hắn, có chút trọng lượng, nhưng không quá nặng.

Xoa xoa huyệt thái dương, Diệp Tương Bạch để mặc nàng ngủ, tùy ý ở bên cạnh cầm quyển sách lật xem.
Hồng Đề từ ngoài cửa nhìn vào, cứ cho là bản thân hoa mắt, lại đổi góc khác nhìn một lần nữa.
Hôm nay điện hạ thực sự gặp rắc rối rồi, vừa rồi Phụ Quốc Công còn đùng đùng nổi giận đi vào, kết quả thế nào? Không nói lời nào, sao lại để điện hạ ngủ tiếp nữa?
Suy nghĩ mãi vẫn không có lời giải thích, Hồng Đề liền lôi kéo cung nhân bên người Diệp Tương Bạch ngồi xổm ở bức tường phía sau điện, hỏi: " Lời đồn bên ngoài là thật sao?"
"Lời đồn nào?" Cung nhân nhận lấy hạt dưa nàng đưa tới, đặt lên miệng cắn.
"Chính là lời đồn Phụ Quốc Công nghiêm khắc mười phần, sẽ không thỏa hiệp với bất kì chuyện gì." Hồng Đề nói, " Nghe nói rất doạ người."
Cung nhân cười nói: "Có gì dọa người hay không dọa người đâu, Quốc Công nhà ta địa vị dưới một người trên vạn người, đối với bản thân nghiêm khắc, nên tự nhiên đối với người khác cũng sẽ nghiêm khắc."
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, lại nhìn về hướng cánh cửa chính điện.

Hồng Đề trừng mắt: "Ta thấy đâu có chỗ nào giống vậy?"
Cái này nghiêm khắc chỗ nào? Đổi lại nếu là nàng, sẽ đương nhiên trách cứ điện hạ một hai lời.

Vị đại nhân này thì hay rồi, còn làm đệm thịt cho điện hạ gối đầu.
Cung nhân suy nghĩ một chút, liền cười nói: "Tỷ tỷ chớ lo lắng, Thất điện hạ là kiểu người dễ làm người khác nảy sinh cảm giác yêu thương, cho nên không thể so sánh với những kẻ khác được."
Làm người khác nảy sinh cảm giác yêu thương? Hồng Đề nghiêm túc suy nghĩ, đổi lại nếu là công chúa, dùng từ này để hình dung cũng không có cái gì sai, nhưng kia là hoàng tử nha.

Phụ Quốc Công biểu hiện như vậy có chút khó xử.
Chẳng lẽ tin đồn bên ngoài về việc Phụ Quốc Công cùng Phong Thị lang dây dưa cũng là thật? Hắn cũng thích nam sắc hả?
Nghĩ đến đây, Hồng Đề không dám ngồi ăn dưa nữa, phun vỏ hạt dưa đứng lên, tiếp tục làm con thạch sùng dán người lên cửa.
Phụ Quốc Công đang đọc quyển « Tư Trì Thông Giám » mà điện hạ để trên bàn trà.


Một tay lật sách, một tay đặt lên vai điện hạ, dường như đề phòng nàng lăn xuống.

Nhưng động tác này nhìn quá mức thân mật, lại thêm việc Thất điện hạ ngủ say không chút phòng bị, hai gò má ửng đỏ, tư sắc động lòng người.

Bất kể ai nhìn vào, đều cảm thấy quả thực là cô nam quả nam lang tình lang ý!(*)
(*) nhái lại câu cô cam quả nữ.

Đại để ý nói 2 người đàn ông đơn độc trong căn phòng trống, có gian tình ngập tràn.
Cái này không ổn nha!
Hồng Đề nhìn thấy thì những cung nhân còn lại trong cung cũng nhìn thấy.

Nhất thời bốn phía châu đầu ghé tai, thần sắc trên mặt mọi người đều hết sức phức tạp.
Trường Niệm cái gì cũng không biết, nàng chỉ cảm thấy ngủ một giấc thật ngon, mơ màng mở mắt ra, trước mặt liền xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ, đang cúi đầu nhìn nàng.
"Hửm?" Trường Niệm nghi hoặc đưa chạm vào, "Đây là cái gì vậy?"
"Điện hạ."
Ngữ khí lạnh lẽo phối hợp với khuôn mặt đen một nửa, Triệu Trường Niệm kinh hoàng, nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng ngồi quỳ lên, luống cuống hỏi: "Quốc Công đến lúc nào vậy?"
Diệp Tương Bạch nhấc vạt áo lên, sắc mặt không đổi nói: "Lúc thần đến, sắc trời còn sáng."
Nhìn một mảnh tối đen như mực ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy vạt áo dính nước dãi bên trên, Trường Niệm ngây người.

Một màu hồng nhạt dần lan rộng từ cổ lên đến hai gò má rồi một đường leo đến trán..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi