TRIỀU TƯ

Khương Ninh đến Bắc Kinh lúc 7:20 tối.

Theo đám người kéo vali ra khỏi sân bay, cô lập tức nhìn thấy Chu Trạch Sơ đang đợi ở lối ra.

Nhìn thấy cô đi ra, Chu Trạch Sơ đi tới, rất tự nhiên mà cầm lấy chiếc rương trong tay cô, cười nói: “Hoan nghênh trở lại Bắc Kinh.”

Khương Ninh chớp chớp mặt, cười: “Cảm ơn đã hoan nghênh.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới bãi đậu xe. Chu Trạch Sơ trước tiên cho vali của Khương Ninh vào cốp xe, sau đó thì lên xe bật điều hòa.

Gió lạnh thổi tới, Khương Ninh thoải mái điều chỉnh ghế về phía sau, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

“Lần này có còn quay về nữa không?” Chu Trạch Sơ lấy từ ghế sau ra một chai nước, mở ra đưa cho cô hỏi.

“Còn tùy tình hình, có lẽ khoảng một năm nữa em sẽ không quay về.” Khương Ninh nhận lấy uống một ngụm.

Chu Trạch Sơ gật đầu: “Được, đúng lúc căn nhà anh thuê cho em có thời hạn đúng một năm.”

“Cảm ơn anh.” Khương Ninh quay đầu nhìn anh.

“Em còn khách khí với anh?” Chu Trạch Sơ nhướng mày.

Khương Ninh cười nói: “Vậy em rút lại lời cảm ơn.”

Chu Trạch Sơ lười nhác cười nói: “Được.”

Xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đậu xe. Khương Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ màn đêm ngày càng dày. Đèn đường hai bên xếp thành một hàng.

Trở lại thành phố cô đã ở sáu năm, Khương Ninh chợt cảm thấy trong lòng vừa quen vừa lạ.

Năm tốt nghiệp Đại học, cô quay trở lại Vân Hòa làm việc. Công việc bận rộn đến nỗi hơn một năm rưỡi cô chưa quay về Bắc Kinh.

Lần này cô trở về là vì trụ sở tòa soạn nơi cô làm việc thiếu nhân lực nên cô đi biệt phái trong vòng một năm.

Thực ra, Khương Ninh được phỏng vấn ở cơ sở chính lúc cô mới tốt nghiệp. Nhưng sau đó cô nghĩ rằng nếu cô làm việc ở nơi khác, Trần Thục Vân ở thành phố Vân Hòa sẽ lo lắng cho cô. Vì thế nên khi cô được phân vào tòa soạn, cô đã đề xuất được làm việc tại chi nhánh ở Vân hòa.

Cô làm việc ở đây đã được một năm rưỡi. Trong một năm rưỡi ở đây, Khương Ninh đã viết ra rất nhiều bài báo lớn nhỏ xuất sắc, được tổng biên tập chi nhánh đánh giá rất cao. Vì thế, khi trụ sở chính muốn mượn người, tổng biên tập đã đề cử cô.

Khương Ninh lúc ấy muốn từ chối. Thứ nhất là vì cô đã quen với nhịp sống ở Vân Hòa, thứ hai là vì cô sợ khi cô đi, Trần Thục Vân sẽ lo lắng cho cô.

Nhưng lý do thứ hai thì lại không như thế.

Trần Thục Vân nói rằng cô luôn hy vọng Khương Ninh có thể làm theo trái tim mình mách bảo và không vì lo lắng cho cô mà để bỏ lỡ hết cơ hội này sang cơ hội khác. Cô hi vọng Khương Ninh có thể vui vẻ mà không phải sống trong sự ràng buộc của cô.

Sau cuộc trò chuyện, con mắt Khương Ninh đỏ hoe hồi lâu, giống như lúc cô đăng ký thi Đại học.

Khi đó, Trần Thục Vân ban đầu muốn Khương Ninh học ngành nào đó liên quan đến Hóa học hay Vật lý, muốn cô trở thành một giáo viên Trung học, có công việc ổn định và an toàn.

Nhưng một ngày trước khi hoàn thành thủ tục điền nguyện vọng, Trần Thục Vân ở trong phòng Khương Ninh lại phát hiện ra cuốn sách đang mở trên bàn cô với dòng chữ “Ngành báo chí của Đại học Nhân dân Bắc Kinh” được viết trên đấy. Buổi tối cô lại phát hiện ra trên bàn Khương Ninh có cuốn sách đã ố vàng tên “Thiệu Phiêu Bình tuyển tập”. Cô ngẩn người ra, nhận thức được điều gì đó.

Trần Thục Vân cả đêm đó trằn trọc suốt đêm. Nhớ lại trước kia Khương Ninh ngoan ngoãn, hiểu chuyện trước mặt cô, lòng cô lại đau nhói. Cô cảm thấy bản thân mình đã bỏ qua suy nghĩ của Khương Ninh quá nhiều.

Vì thế ngày hôm sau, Trần Thục Vân liền hỏi Khương Ninh có muốn thay đổi nguyện vọng hay không. Nói rằng Khương Ninh có thể lựa chọn bất kì chuyên ngành nào cô muốn và Trần Thục Vân cũng sẽ không phản đối.

Như quá xúc động, Khương Ninh cuối cùng đã thay đổi nguyện vọng của mình và thành công vào được khoa Báo chí của Đại học Nhân dân Bắc Kinh, học trong bốn năm, sau đó ở lại nghiên cứu thêm 2 năm.



Chu Trạch Sơ dẫn Khương Ninh tới căn phòng đã thuê.

Căn nhà một phòng ngủ này tuy không lớn nhưng ấm áp dễ chịu. Một mình Khương Ninh ở như vậy là quá đủ rồi.

Khương Ninh nhìn quanh nhà một lượt, rất hài lòng. Cô nói sẽ chuyển tiền thuê nhà cho anh, nhưng Chu Trạch Sơ lại từ chối, nói rằng mẹ cô đã bảo anh phải chăm sóc cô thật tốt.

Nhưng Khương Ninh vẫn khăng khăng: “Việc nào ra việc đó.”

Không còn cách nào khác, Chu Trạch Sơ đành nhận tiền của cô. Khương Ninh đọc hợp đồng thuê nhà. Chu Trạch Sơ có muốn báo giá ít hơn cũng không thể.

Vào phòng bếp, Khương Ninh phát hiện mọi dụng cụ đều đã có sẵn. Là Chu Trạch Sơ chuẩn bị cho cô.

Chu Trạch Sơ nhìn vẻ mặt của Khương Ninh, dừng lại một giây rồi mới nói: “Không cần trả tiền đâu, về sau nếu có món nào ngon nhớ mời anh tới ăn cùng là được.”

Khương Ninh rút lại lời nói, cười: “Được, không thành vấn đề.”

Ở đây được một lúc, điện thoại Chu Trạch Sơ vang lên. Khương Ninh vô tình nhìn thấy tên của một cô gái hiện lên trên màn hình điện thoại.

Khương Ninh cười cười, hỏi lại một câu: “Bạn gái anh sao? Sao không trả lời?”

“Không phải, chỉ là bạn bè thôi.” Chu Trạch Sơ tắt điện thoại, giọng nói có chút hờ hững.

“Đã lâu như vậy vẫn chưa có bạn gái, dì Lưu hẳn sẽ rất lo lắng.” Khương Ninh bật cười khi nhớ lại những gì Trần Thục Vân và Lưu Mạn đã nói khi ở nhà.

Chu Trạch Sơ dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Khương Ninh, sau đó làm ra vẻ thở ơ: “Em tới Bắc Kinh không phải để thay mẹ anh giục anh sớm có bạn gái chứ?”

Khương Ninh chớp chớp mắt, “Chỉ là nhân tiện thôi.”

Chu Trạch Sơ bật cười, hỏi lại: “Còn em?”

Khương Ninh im lặng một lát. Lúc ngẩng đầu lên thì chỉ mỉm cười, nụ cười như không chạm tới ý: “Ta đổi đề tài đi.”

Chu Trạch Sơ ngồi thêm một lúc rồi rời đi. Chờ anh đi rồi, Khương Ninh mới thu dọn đồ đạc rồi đi nghỉ ngơi.

Rất kì lạ. Cứ đến mỗi buổi tối là trong đầu cô lại xuất hiện bóng hình người con trai ấy. Khương Ninh đêm nào cũng nằm mơ. Trong giấc mơ của cô không chỉ có những ngày học cấp ba mà còn có những cảnh có mặt cậu mà ngoài đời thực chưa từng xảy ra.

Giấc mơ vừa chua chát vừa ngọt ngào. Khi tỉnh dậy, Khương Ninh vẫn luôn thấy trong lòng thật khó chịu.

Đã bao lâu rồi cô không được gặp lại Tống Nguyen Dã? Đã lâu đến mức bóng dáng cậu trong lòng cô cũng dần mờ đi.

Tuy rằng cùng học Đại học trong một thành phố, nhưng Khương Ninh chưa bao giờ không có ý định tìm kiếm cậu. Trong thành phố rộng lớn này, nếu không thật sự kiếm tìm, làm sao hai người có thể gặp lại nhau?

Hơn nữa, sau khi rời khỏi Đồng An, Trần Thục Vân đã hủy số điện thoại của cô, đăng ký lại số mới. Cuối cùng phương tiện liên lạc duy nhất giữa cô và cậu cũng không còn.

Khương Ninh rời khỏi giường đi rửa mặt, ra ngoài mua bữa sáng, ăn xong mới tới công ty.

Hôm nay là ngày cô đưa tin về trụ sở chính.

Khi đến trụ sở, Khương Ninh đứng nhìn tấm biển mạ vàng trước cửa: Cơ quan báo Bắc Kinh.

Cô cầm theo thẻ công tác đi vào. Người tổng biên tập phỏng vấn Khương Ninh cách đây một năm rưỡi vẫn còn ấn tượng với cô. Anh ta nhiệt tình đưa cô tới phòng hành chính làm thủ tục.

Thủ tục hoàn tất, đúng lúc Khương Ninh đi qua một cuộc họp. Phó chủ biên đưa cô đi làm quen với tòa soạn, cũng như cung cấp cho cô một số chú ý trong công việc.

Quả thực, những hạng mục công việc này rất khác so với lúc cô ở Vân Hòa. Nhưng cũng vì ở thủ đô nên các hạng mục nghiêm ngặt hơn thôi.

Cả ngày, Khương Ninh đều vô cùng bận rộn.

Buổi tối tan làm, Chu Trạch Sơ mua rất nhiều đồ ăn nhồi hết vào tủ lạnh của Khương Ninh, hai người cùng nhau ăn tối. Nhưng chỉ ngồi được một lúc, Chu Trạch Sơ có việc nên đành phải rời đi.

Ngày hôm sau đến tòa soạn, cơ quan đã giao cho Khương Ninh một bài phỏng vấn.

Cô cần đi phỏng vấn vụ việc những người lao động nhập cư bị nợ lương đang gây xôn xao cộng đồng mạng những ngày gần đây.

Nhận được nhiệm vụ, Khương Ninh lập tức xuất phát, đi đến công trường xây dựng Vạn Huy ở ngoại ô thành phố.

Cũng vì bị khất nợ tiền lương, công trường phải tạm dừng vài ngày. Một nhóm công nhân đứng tụ tập ở tầng dưới biểu tình tập thể đòi bãi công.

Khương Ninh đi tới tìm hiểu sự việc, phát hiện ra tiền lương của họ đã một năm chưa được trả. Rất nhiều người kiếm sống bằng những đồng tiền lương này, thế mà vẫn ì ạch chưa được trả lương. Không còn cách nào khác, bọn họ đành tổ chức bãi công, biểu tình, một số người còn cầm biểu ngữ chắn cửa phụ thầu.

Những hành động này vẫn trở nên vô ích. Tiền lương vẫn chưa được trả, và nhà thầu công trường cũng luôn viện cớ rằng mình chưa có tiền.

Người đứng đầu cuộc beiẻu tình là một người thanh niên khá trẻ. Anh ta nghe Khương Ninh giới thiệu mình là phóng viên, bày tỏ mong muốn được phỏng vấn.

Trong cuộc phỏng vấn, Khương Ninh đã biết tên người này. Anh ta tên Vương Quý, quê ở trên núi Tu Dương, năm nay mới 19 tuổi.

Bởi vì nhà nghèo, từ sớm anh ta đã phải đi làm. Trước đây anh làm quản trị viên mạng trong một quán cà phê internet, nhưng vì gần đây mẹ anh sinh bệnh cần rất nhiều tiền chữa bệnh, công trường tuy mệt nhưng kiếm được nhiều tiền hơn, nên anh mới đến công trường.

Anh đã làm việc ở đây hơn nửa năm, nhưng kể từ khi bắt đầu làm việc, anh chỉ mới được trả lương một tháng.

Tháng trước, bệnh tình của mẹ anh đột nhiên chuyển biến xấu, bà cần tiền để chữa bệnh. Anh đã nhiều lần xin nhưng đều bị từ chối vì nhiều lý do.

Khi nhắc đến chuyện mẹ mình thật sự không thể đợi lâu hơn được nữa, hai con mắt Vương Quý trở nên đỏ hoe. Anh dùng chất giọng nặng nề, sờ vào khóe mắt mà nói với Khương Ninh: “Chị phóng viên, chị phải giúp chúng tôi. Tất cả chúng tôi ở đây đều đã thật sự cùng đường rồi. Số tiền này rất quan trọng đối với chúng tôi.”

Khương Ninh gật gật đầu. Cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ bọn họ.

Ngay cả khi đã vô số lần chứng kiến những cuộc đời bi thảm của bao nhiêu người, nhưng Khương Ninh vẫn cảm thấy thương xót cho những khuôn mặt bị nắng nhuộm đỏ cùng đôi bàn tay thô ráp của bọn họ.

Phỏng vấn xong, trước khi rời đi, Khương Ninh mua cho họ một bịch nước, bọn họ vội vàng uống lấy uống để.

Lại còn ngượng ngùng cảm tạ Khương Ninh.

Vương Quý lễ phép tiễn cô rời đi. Lúc cô đợi xe buýt bên đường, Vương Quý nói với cô: “Chị đúng là người tốt.”

Khương Ninh nhìn công trường hoang tàn, nhớ đến những người đang ở trong đấy, cô không khỏi thở dài, trong lòng kiên định một niềm tin: Nhất định phải giúp đỡ bọn họ.

Khương Ninh chỉ thức khuya đúng một ngày để viết xong bài báo, chỉnh sửa video quay phim rồi đi gửi xét duyệt.

Bởi vì chuyện khất nợ tiền lương của người lao động nhập cư là một vấn đề nóng hổi của xã hội, nên khi tin tức này được công bố, trên khắp các trang mạng đếu tranh luận sôi nổi, cuối cùng nó càng ngày càng lan rộng ra.

Khương Ninh đến công trường báo tin cho các công nhân. Mọi thử đang diễn ra rất suôn sẻ và tốt đjep hơn. Chỉ cần gây được sự chú ý của dư luận thì chuyện này sẽ được giải quyết nhanh chóng.

Nhưng mà, Khương Ninh không ngờ tới đúng lúc này lại xảy ra chuyện.

Chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra khi cô đang vội bận việc khác. Một đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy tin tức vội vàng tìm cô: “Có chuyện rồi. Người mà em phỏng vấn kia vừa đâm người, giờ lại muốn nhảy lầu.”

Nghe được tin, Khương Ninh vội vàng bỏ công việc đang làm, chạy tới hiện trường.

Dưới lầu có rất nhiều người, không khí vô cùng nhốn nháo. Phía dưới đã trải nệm hơi, cảnh sát và xe cứu thương đứng thành vòng tròn.

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Vương Quý đang đứng trên nóc tòa nhà, gương mặt kích động, cô cũng vội vàng đuổi theo lên nóc nhà.

“Vương Quý, có chuyện gì từ từ nói. Em mau xuống đi. Không phải chị đã nói sẽ giúp em giải quyết chuyện này rồi sao?” Chạy tới mái nhà, nhìn thấy Vương Quý đang đứng trên lan can, Khương Ninh lo lắng nhìn anh mà gọi to.

Nhìn thấy cô, Vương Quý cười khổ, bi thương nói: “Vô ích thôi, cho dù tôi có lấy được tiền cũng vô ích. Mẹ tôi đã mất rồi.”

“Đều là lỗi của hắn. Nếu không phải khất nợ tiền lương, mẹ tôi đã có tiền chữa bệnh, làm sao có thể chết được?” Vương Quý nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe, “Cho nên tôi muốn hắn ta phải chết.”

Khương Ninh nhìn gương mặt vẫn còn non nớt của người thiếu niên đang đứng đó. Cô buồn thay cho cậu: “Nếu mẹ em còn sống, bà ấy nhất định sẽ muốn cậu sống thật tốt. Vương Quý, cậu còn có cuộc sống của riêng mình, em cần thay mẹ em ngắm nhìn thế giới và sống thật tốt. Bà ấy nhất định sẽ không muốn con trai mình trở nên như thế này.”

“Vô ích, vô ích.” Vương Quý liên tục lẩm bẩm, “Tôi đâm người rồi, cho dù có sống sót thì tôi cũng sẽ bị bắt, nhất định sẽ bị bắt.”

Khương Ninh nhìn thấy anh đã có chút buông lỏng, chậm rãi tiến tới gần để tiếp tục trấn an tình thần.

Không ai ngờ rằng Vương Quý lại đột nhiên nhảy xuống.

Khương Ninh gần như đã sắp tiếp cận được anh. Nhìn anh nhảy xuống, Khương Ninh lúc đó như đánh mất hoàn toàn khả năng suy nghĩ, cơ thể theo bản năng chạy tới đỡ lấy anh.

Hành vi của cô nguy hiểm đến mức những cảnh sát trên mái nhà cũng phải chạy tới ngăn cô lại.

Nhưng quá trễ rồi.

Khương Ninh cùng anh ngã xuống.

Nhìn hia người cùng rơi xuống từ trên lầu, đám người chứng kiến đều hét lên kinh ngạc.

Người rơi xuống, cảnh sát và nhân viên cứu thương cũng lao đến bao vây.

Cũng may là tòa nhà này không cao đến thế. Chỉ mới được xây đến tầng 6, hai người ngã xuống cũng không quá nguy hiểm tới tính mạng.

Khương Ninh được nhân viên cứu thương đỡ xuống, đầu óc cô trống rỗng.

Cảnh sát và nhân viên cứu hộ vây quanh cô hỏi han, nhưng Khương Ninh không nói được lời nào.

Trong lúc ồn ào, Khương Ninh nghe thấy một vị cảnh sát đứng bên cạnh cô gọi to: “Đội trưởng Tống!”

Khương Ninh theo bản năng ngẩng đầu lên.

Cách đó không xa, một người con trai mặc quân phục đi đến trước mặt cô. Bóng người càng đến gần, những đường nét sắc sảo càng trở nên rõ ràng.

Trái tim Khương Ninh lại đột nhiên đập thình thịch, không thể tin được mà nhìn người đang bước tới.

Mãi cho đến khi cậu thực sự đứng trước mặt cô, cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu.

Là Tống Nguyên Dã.

Gần bảy năm không gặp, người con trai trước mặt cô đã bớt đi sự ngây ngô, ngũ quan cũng trở nên cương nghị, chững chạc hơn. Không còn vẻ hào hoa thời trẻ, giờ đây trên người cậu toát lên một thần thái mạnh mẽ.

Khương Ninh nhìn cậu,cảm giác như người trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Vừa giống cậu, lại không giống cậu.

Đầu có hỗn loạn, Khương Ninh cứ vậy mà ngơ ngác nhìn cậu hồi lâu.

Cùng với sự kinh ngạc của Khương Ninh, Tống Nguyên Dã là người kinh ngạc nhất, khi cậu vừa mới tới nơi đã nhìn thấy hai người từ trên lầu nhảy xuống.

Cậu không ngờ rằng một trong số hai người lại chính là Khương Ninh.

Viên cảnh sát đứng bên cạnh cảm nhận được không khí kì lạ giữa hai người, bước đến bên cạnh cậu, giải thích: “Đội trưởng Tống, cô gái này là…”

Anh ta còn chưa nói xong, Tống Nguyên Dã đã gọi một tiếng: “Khương Ninh?”

Tên của cô vừa được thốt ra từ trong miệng của cậu, Khương Ninh chưa kịp phản ứng đã cảm thấy choáng váng.

Cô ngất đi trước mặt Tống Nguyên Dã.

Đôi lời của editor: Bắt đầu từ chương sau, Tống Nguyên Dã sẽ được xưng hô là “anh”, thay thế cho “cậu” như các chương trước cho hợp hoàn cảnh nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi