TRÌNH ĐỘ DỤ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀY VỪA ĐỦ

Tô Quyết và Lục Kim Uyên bên này ấm áp hài hòa, nhưng Ứng Phi cùng Vu Mân bên kia quả thực là náo loạn.

Theo lý mà nói, từ lần cãi nhau trước tới bây giờ, hai người ai cũng không chịu xuống nước trước, còn chưa làm hòa đã lại cãi nhau.

Kể từ lần cãi nhau trước đó, cả hai đều không chịu nhượng bộ, lòng tự trọng còn cao hơn cả trời, mỗi người một ý. Mà tên thiếu gia Vu Mân đã quen được người nịnh nọt, nghĩ rằng Ứng Phi cũng sẽ như những người trước, không đến hai ngày sẽ quay lại, là bé ngoan làm nũng mình.

Đến lúc đó gã sẽ cho Ứng Phi bậc thang để xuống, tự nhiên sẽ lại làm lành.

Thế nhưng đã qua một tuần, vẫn không có một chút tin tức gì hết. Vu Mân liền cố tình mang người đến quán bar lần trước gã gặp Ứng Phi, đúng như dự đoán gã liền bắt được bóng dáng Ứng Phi.

Vu Mân ôm người bên cạnh, tất nhiên cũng là một 0, giả bộ vui vẻ với người mới, một bộ dáng mà Ứng Phi chưa từng thấy qua.

Người Ứng Phi sững sờ, cậu ta không phản ứng gã, có người bước đến chào hỏi với Ứng Phi, Ứng Phi mỉm cười chào hỏi lại với người ta.

Người đến hiển nhiên mới vừa thành niên không bao lâu, trên mặt còn mang theo điểm ngượng ngùng. Ứng Phi kiểu người nào mà chưa từng gặp qua, nhưng trong sáng, thuần khiết như cậu nhóc này lại khiến cậu ta nổi lên lòng hiếu kỳ.

Điều khiến cho Ứng Phi cảm thấy hiếu kỳ chủ yếu là người khác nhìn cậu nhóc ai cũng sẽ có cái cảm giác này, cảm giác như nhìn một đứa nhỏ vậy, khiến người ta vừa muốn bắt nạt, lại vừa muốn muốn chăm sóc cậu nhóc.

Còn không đợi Ứng Phi suy nghĩ ra rốt cuộc lại tại sao.

"Ứng Phi, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn trâu già gặm cỏ non!" Vu Mân cố ý nói khó coi với Ứng Phi.

Ứng Phi ngẩng đầu nhìn thấy Vu Mân đang kiếm cớ, không muốn tự chuốc lấy phiền phức, gã là khách quen của quán bar này, nếu tiếp lời sẽ xảy ra xung đột, và sẽ trở thành chủ đề trò chuyện của người khác.

"Anh mang người tới đây." Ứng Phi nhắc nhở Vu Mân, nhưng chỉ đơn giản muốn nói với Vu Mân, rằng bọn họ nước sông không phạm nước giếng, vì vậy không cần gây rối với cậu ta.

Lời này nghe vào tai Vu Mân lại là Ứng Phi ăn dấm chua: "Làm sao? Cậu không vui?"

Nhìn cái dáng vẻ dương dương tự đắc đầy thiểu năng kia của Vu Mân, Ứng Phi đã hiểu đại khái hắn muốn gì rồi. Chuyện tình yêu bao la là như thế, Ứng Phi chỉ hận không thể nhảy xuống vùng vẫy một phen cho thỏa thích, tuy vậy cậu ta còn cảm thấy chưa đủ thế nào lại phải cảm thấy tình yêu cậu nhận cần phải chia đều cho người khác, chẳng nhẽ muốn cậu ta chỉ được uống mỗi gáo nước của Vu Mân thôi sao? (*)

(*: Nhược Thuỷ 弱水 một con sông ở Tây Vực tương truyền là nơi Tiên ở. Nhược Thuỷ tam thiên, chỉ thủ nhất biều: Ba ngàn con sông nhưng chỉ được uống một gáo nước. Theo nghĩa hiện đại là: Trong biển người mênh mông chỉ được yêu duy nhất một người)

Cậu ta cảm thấy mình cùng Tô Quyết nói không sai: Vu Mân người này chính xác có bệnh.

Không trêu chọc nổi, cậu ta không thể trốn thoát sao? Mượn cớ muốn đi WC, Ứng Phi từ cửa sau của quán bar chạy trốn.

May mắn thay trước khi đi đã kịp thêm Wechat cậu nhóc kia, Ứng Phi nói mình còn chưa có ăn cơm tối, đói bụng, hỏi cậu nhóc có muốn hay không cùng mình ăn cơm tối.

Tìm một tài xế lái thuê, Ứng Phi ngồi ở phía sau xe, chờ cậu nhóc mắc câu.

Lại không nghĩ rằng, lại chờ được một Vu Mân gõ cửa kính xe.

Ứng Phi cũng không phải quả hồng mềm, lúc trong quán bar đã biết, tự mình đã chuốc lấy phiền phức.

Xuống xe, Ứng Phi cũng lười cho Vu Mân sắc mặt tốt: "Anh rảnh rỗi lắm sao? Người của tôi đâu?"

Vu Mân cảm thấy chính mình đã vứt bỏ mặt mũi xuống nước làm hòa với Ứng Phi, gã chủ động tìm tới cửa, đuổi người trong quán bả đi. Nhưng ngoài miệng một chút cũng không nể nang, vì vậy liền biến thành...

"Ứng Phi, cậu còn như vậy, hai chúng ta cũng chỉ có thể chia tay." Ý muốn Ứng Phi hồi tâm chuyển ý, Vu Mân gã liền thuận theo mà thay đổi.

Ứng Phi mặt đầy nghi hoặc, hai người bọn họ như này còn chưa phải là chia tay rồi sao? Đều đã một tuần không liên lạc, chẳng lẽ không phải đường ai nấy đi sao? Ngày hôm nay còn đặc biệt dẫn người đến muốn cùng cậu ta chia tay.

"Sau đó thì sao? Hai ngươi hòa hảo rồi?" Tô Quyết nghe Ứng Phi miêu tả cảnh tượng tối hôm qua, có lẽ Ứng Phi cũng biết Vu Mân là muốn giữ hắn lại.

"Cho gã một cái tát xong tôi liền đi." Ứng Phi nhớ tới liền cảm thấy hả giận, lúc trước đã muốn tát Vu Mân một cái, giờ có thể coi là như ý nguyện.

"Khụ khục..." Cười cười, Tô Quyết liền bắt đầu ho khan, vừa mới hạ sốt, giọng mũi còn rất nặng, ngữ khí đặc biệt từ tính.

Ứng Phi nhớ tới một chuyện quan trọng hơn: "Tối hôm qua, Lục Kim Uyên qua đêm ở nhà cậu sao?"

Tối hôm qua, Ứng Phi tức giận đến không còn tâm tình, trở về nhà trằn trọc trở mình, vẫn cảm thấy việc này nếu không tìm người để giãi bày sẽ không thấy thoải mái, vì vậy liền gọi cho Tô Quyết nhưng lại không thấy bắt máy.

Sáng sớm liền chạy tới nhấn chuông cửa, kết quả người mở cửa lại là Lục Kim Uyên, làm cho Ứng Phi giật mình!

"Chú ý nghỉ ngơi, nhớ ăn uống đầy đủ." Lục Kim Uyên cũng không rảnh rỗi, nói xong liền đi.

Ứng Phi nhớ Tô Quyết đứng ở cửa tiễn Lục Kim Uyên ra về, liền tri kỷ nói câu "Trên đường chú ý an toàn", bộ dạng thực sự là hiền thê lương mẫu, cảm giác vợ chồng ân ái, làm cho cậu ta đứng xem chua đến rùng mình.

Tô Quyết còn đang ung dung thong thả thưởng thức bữa sáng Lục Kim Uyên làm cho cậu: "Ngày hôm qua phát sốt, hắn chăm sóc tôi."

"Phát sốt? Làm sao phát sốt? Chẳng lẽ là vì hắn làm quá sức rồi..." Ứng Phi cười xấu xa hóng chuyện.

Tô Quyết không rảnh phản ứng vị khách không mời mà tới này, để cho cậu ta tự chơi, còn mình trở về phòng sách tiếp tục công việc phác thảo. Ứng Phi phun tào, cậu không thể chầm chậm phác họa từng bước, mỗi lần đều là chờ đến trước deadline một ngày mới lôi hết tài hoa ra thể hiện.

Tô Quyết vẽ đến say mê, không nghe lọt tai Ứng Phi nói cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi