TRÌNH NGỮ LAM EM LÀ CỦA TÔI

Chương 102

Không có.

Vậy ăn sáng đi, ăn sáng xong anh đưa em đi chơi.

Trình Ngữ Lam ngồi xuống sofa ăn sáng, còn Mộ Duật Hành thì giúp cô sấy tóc. Tiếng máy sấy ù ù bên tai, bàn tay to lớn của anh chạm vào da đầu của cô, tâm trạng của cô liền có chút thoải mái hơn…

Anh? Khi nào chúng ta về? Chúng ta đã ở đây hơn hai tuần rồi.

Em muốn về à?

Không.

Vậy khi nào chán thì về.

—————

Sau một ngày đi chơi mệt mỏi, buổi tối cả hai nằm trên giường ôm ấp nhau, nghe anh kể về chuyện tình cảm của ba mẹ anh ngày trước.

Tuần trăng mật lần này rất có ý nghĩa với Trình Ngữ Lam. Nó gắn kết tình cảm của anh và cô, khiến cô hiểu rõ trái tim mình có ai và muốn gì, khiến cảm xúc của cô dâng lên mãnh liệt như buổi sáng bình minh.

Ngữ Lam, đến hiện tại em có còn muốn ly hôn không?

Anh chán em rồi ư?

Trình Ngữ Lam khẽ cong môi cười, kê đầu lên ngực trái của anh, cảm giác thật bình yên…

Em còn yêu Dương Hữu Bằng không?

Còn thì sao? Mà không còn thì sao? Hửm?

Ánh mắt của Mộ Duật Hành buồn man mát, sâu thẳm như hồ không đáy. Còn ư? Chẳng lẽ cô ở bên cạnh anh chỉ là thể xác, trái tim đã gửi trao ở một nơi nào khác… không phải anh.

Nhưng mọi thứ đều là anh tự mình chuốc lấy. Anh câm hận ông Hà, nhưng khi nhìn lại những gì bản thân mình làm, anh thấy rất buồn cười vì giữa anh và ông đều cùng là một loại người…

Chắc có lẽ thời gian bên cô đã đủ rồi, anh cũng nên trả tự do cho cô, anh cũng không nên ích kỷ như vậy nữa.

Nếu em còn yêu Dương Hữu Bằng, anh sẽ trả tự do cho em.

Hai hàng chân mày của Trình Ngữ Lam hơi chau lại, trả tự do ư? Nếu là ngày trước khi nghe anh nói vậy chắc cô sẽ vui mừng đến phát khóc…

Cho anh thêm năm tuần nữa… vì năm nay anh muốn mừng sinh nhật cùng em.

Trình Ngữ Lam ngước mặt lên nhìn anh, rõ ràng cả hai đang rất vui vẻ, sao tự nhiên anh lại nói những lời như vậy? Cô thật sự không hiểu.

Anh sao thế?

Anh nhận ra một điều, yêu một người là để cho người đó hạnh phúc. Cảm ơn em thời gian vừa qua đã cho anh biết hạnh phúc là như thế nào.

Hốc mắt của Trình Ngữ Lam trở nên đỏ au, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh. Chẳng lẽ những gì thời gian vừa qua cô thể hiện anh không cảm nhận được? Hay là anh có mục đích khác?

Muốn trả tự do cho cô để anh quang minh chính đại đến bên người phụ nữ khác!

Trình Ngữ Lam đẩy mạnh anh ra, bước xuống giường lấy quần áo bỏ vào vali. Cô muốn rời khỏi đây, cô không muốn nhìn thấy tên đáng ghét này nữa.

Rõ ràng đã ăn sạch người ta xong rồi nói muốn trả tự do. Nghe có vẻ rất cao thượng, nhưng anh đang muốn trả tự do cho cô để anh được thoải mái đến với Tô Mịch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi