TRÌNH NGỮ LAM EM LÀ CỦA TÔI

Chương 124

….

Ngữ Lam.

Mộ Duật Hành cau mày, đi lại phòng tắm xem cô có đang ở trong đó không, nhưng kết quả là không.

Quá lo lắng, Mộ Duật Hành ngay lập tức đi xuống nhà hỏi người làm…

Phu nhân đâu?

Phu nhân về nhà của ông bà Trình, hình như là đang giận ngài.

Trên trán nổi đầy vạch đen, khuôn mặt của Mộ Duật Hành vô cùng khó coi. Giận anh ư? Anh đã làm gì để cô giận? Anh đi làm, anh đi kiếm tiền chứ đâu phải đi chơi…

Được rồi.

Mộ Duật Hành phất tay, gương mặt đỏ bừng đi lên phòng, lấy điện thoại từ trong túi quần bấm số gọi cho cô, nhưng cô vẫn không chịu nghe máy, kiên trì gọi thêm 2, 3 lần nữa nhưng kết quả vẫn là như vậy.

Mộ Duật Hành tức giận quăng điện thoại xuống giường, Trình Ngữ Lam như vậy là như thế nào? Trách anh không quan tâm rồi làm mình làm mẩy bỏ về nhà mẹ ư?

Thở hắt ra một hơi mạnh, đưa tay vuốt mặt cho bình tĩnh, Mộ Duật Hành cầm lấy điện thoại gọi về cho bà Trình, rất nhanh bà đã nghe máy.

Alo.

Mẹ, là con đây, mẹ cho con nói chuyện với Ngữ Lam một chút.

Hả, Ngữ Lam đâu có ở đây. Hai đứa cải nhau sao?

Ngữ Lam không có ở đó sao mẹ?

Trong lòng của Mộ Duật Hành ngập tràn sự lo lắng, trong lòng lo âu bồn chồn vô cùng khó chịu…

Không.

Con cúp máy trước, con có việc bận.

Cúp máy, Mộ Duật Hành cầm áo vest lên vội vàng đi xuống nhà, anh nhanh chóng lên xe đi tìm cô và cho thêm người đi tìm. Trời đã tối, cô là phụ nữ ra ngoài một mình rất nguy hiểm, huống chi bây giờ cô còn là vợ của anh, nguy hiểm tăng lên gấp bội phần.

Ngồi trong xe, Mộ Duật Hành liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng cô vẫn không nghe máy, tiếng chuông vang lên rồi lại tắt đi. Ruột gan của anh bây giờ nóng như lửa đốt, bàn tay cuộn tròn nổi đầy gân xanh, hàm răng nghiến chặt, mặt mày hung ác như ác quỷ…

Thấy có điều nghi ngờ, trong lòng bồn chồn lo lắng không yên, linh cảm đây chỉ là một cái bẫy cho cô nhảy vào.

Nghĩ vậy, Trình Ngữ Lam xoay người định bỏ đi, nhưng cánh cửa phòng bật mở, người bên trong phòng kéo cô ngã nhào vào bên trong…

A…

Người phía sau ôm chặt lấy cô, không cho cô kịp phản kháng, sau đó khóa kín cửa lại.

Trình Ngữ Lam cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi tình trạng bị giữ chặt.Vòng tay này, mùi hương này cô đã đoán được là ai.

Hữu Bằng, bỏ em ra, anh đang làm gì vậy, HẢ…?

Dương Hữu Bằng xoay người cô lại, cầm lấy bả vai của cô, dồn cô vào tường rồi cúi xuống giày xéo đôi môi của cô…

Ư….

‘ Bốp ‘

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi