TRÌNH NGỮ LAM EM LÀ CỦA TÔI

Chương 77

Trái tim của Mộ Duật Hành đau nhói lên từng cơn, tối qua anh đã cho Trình Ngữ Lam uống sữa trong đó có thuốc ngủ, chắc đến trưa cô mới có thể tỉnh dậy.

Mộ Duật Hành đặt lên trán của Trình Ngữ Lam một nụ hôn rồi đứng lên lấy cây bút và tờ giấy ghi gì đó để lại cho cô…

Hy vọng hôm nay anh có thể trở về bên cô…cùng cô xây dựng gia đình có một lũ nhóc thật đáng yêu. Nếu như hôm nay anh không về được, nhưng anh vẫn luôn yêu và dõi theo cô, Trình Ngữ Lam.

Ở Hà gia, ông bà Hà ăn sáng xong thì ra ngoài uống trà đọc báo…

Chiếc xe của Mộ Duật Hành lái vào, Sở Mặc và Lãnh Huyết nhanh chóng bước xuống và mở cửa xe cho anh.

Mộ Duật Hành oai phong, cao ngạo đi vào trong. Ông Hà híp mắt nhìn anh, dáng vẻ này của anh là đang muốn gì đây?

Chú Hà, chào chú.

Duật Hành, con qua đây có việc gì sao?

Mẹ anh lên tiếng hỏi. Nhìn dáng vẻ này của anh thật giống ông Mộ ngày xưa…

Con qua đây tìm chú Hà, đòi lại món nợ mà chú Hà đã nợ con.

Ánh mắt của Mộ Duật Hành luôn nhìn vào người của ông Hà. Ông khẽ cười rồi đứng dậy nhìn anh.

Nợ ư? Chú nợ con thứ gì?

Mộ Duật Hành bật cười. Ông Hà thật sự diễn kịch rất giỏi, bao nhiêu năm trời vì thái độ và cách đối xử ôn nhu của ông đã làm anh tôn trọng ông không thua kém gì là ba mình.

Không những một mà là hai.

Duật Hành, con nói gì vậy? Mẹ không hiểu.

Ánh mắt của Mộ Duật Hành vô cùng chua sót nhìn qua mẹ mình. Anh chua sót cho anh, và cả cho mẹ anh vì đã đặt lòng tin vào sai người…

Lúc nhỏ, anh từng nhìn mẹ anh vất vả vừa đi làm vừa chăm anh, đưa anh đi học. Nên khi mẹ anh hỏi ý kiến anh rằng có muốn ông Hà làm ba không, lúc đó trong lòng của anh không hề muốn nhưng vì thấy ông Hà thật sự thương mẹ, nên anh đành ngậm ngùi gật đầu đồng ý.

Nhưng hơn một năm sau đó anh đã hối hận. Mẹ anh không còn thường xuyên về thăm anh nữa, không còn ôm anh ngủ, không còn kể chuyện về ba cho anh nghe…mẹ anh lúc đó đã sinh Hà Chính Thần.

Đến khi Hà Chính Thần cứng cáp được một tí thì mẹ anh cũng thường xuyên về thăm anh, nhưng lòng ganh tị của một đứa trẻ lại trỗi lên. Anh chỉ muốn mẹ là của anh, anh không thích mẹ ôm rồi hôn Hà Chính Thần như từng làm vậy với anh…

Dần dần sau đó anh tập làm quen với cuộc sống chỉ có ông bà nội. Hằng ngày anh đều lên phòng thờ nhìn ông Mộ, hỏi ông rằng có nhớ anh không? Có biết anh là con của ông không?…

Lúc đó nước mắt tủi thân của anh lã chã rơi xuống, anh cũng muốn có ba nhưng bạn bè. Anh thèm khát cảm giác được ba dẫn đi chơi, đi học, đi học võ…như Lăng Lập Thành.

Một đứa bé chỉ gần 7 tuổi nhưng lại mang trong người nhiều tâm sự, nhiều nỗi buồn không biết chia sẽ với ai. Anh chỉ lẳng lặng nói với di ảnh của ba mình, vì anh nghĩ rằng ba đang lắng nghe những lời anh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi