TRÌNH NGỮ LAM EM LÀ CỦA TÔI

Chương 90

Mộ Duật Hành mãi mãi không bao giờ quên ơn nghĩa của ông Lăng. Tuy ông còn có gia đình riêng, nhưng lúc nhỏ khi ông đưa Lăng Lập Thành đi chơi thì sẽ qua đón anh đi cùng, ông cho anh cảm nhận được tình thương vô cùng ấm áp.

Duật Hành, chú thương con như thương Lập Thành.

Dạ… truyen bac chien

Mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, con cũng nên dành nhiều thời gian cho vợ, ông Mộ chắc cũng rất mong được nhìn thấy cháu nội.

Ông Lăng mỉm cười vỗ vào vai anh, nhìn Mộ Duật Hành ông lại thấy nhớ ông Mộ. Anh như bản sao hoàn hảo, từ khuôn mặt vóc dáng cho đến tính cách.

Con cũng đang cố gắng.

Duật Hành à, con biết người giết ông Hà là ai chứ?

Dạ không, người đó ngồi trên xe, con không nhìn thấy là ai.

Vậy con nghĩ là ai? Chú lại nghĩ là Bạch Thiện.

Lúc đầu con cũng nghĩ là Bạch Thiện nhưng chắc là không phải. Người này rất nhanh nhẹn trong mọi động tác. Bạch Thiện đã già yếu rồi, không có đủ khả năng.

Mộ Duật Hành chau mày suy nghĩ, lúc đầu anh cũng nghĩ là Bạch Thiện nhưng một hồi phân tích thì lại nghĩ không phải.

Bạch Thiện đã hơn 60 tuổi, không thể nào nhanh nhẹn đến như vậy?

Trình độ bắn súng và lái xe cũng không phải tầm thường!

Lúc chiếc xe lướt qua anh, tuy là ngụy trang rất cẩn thận nhưng anh dám khẳng định người này còn rất trẻ, thân hình cũng không to lớn như Bạch Thiện.

Vậy người này là ai?

Buổi chiều hôm đó Trình Ngữ Lam và Mộ Duật Hành đi vào bệnh viện, trên tay còn đem theo cháo cho bà. Ngoài cô ra, anh bây giờ chỉ còn có mẹ. Anh sợ cú sốc này quá lớn, bà không chấp nhận được rồi làm chuyện dại dột. Nếu là vậy, anh chính thức mồ côi, không còn ông bà, cũng không còn ba mẹ.

Mộ Duật Hành đứng bên ngoài cánh cửa nhìn vào trong. Anh không vào cùng Trình Ngữ Lam vì cô là phụ nữ sẽ dễ dàng an ủi bà hơn. Anh biết bà không muốn gặp anh, một phần vì thấy có lỗi, một phần vì anh quá giống ông Mộ.

Phu nhân.

Y tá chào hỏi cô.

Trình Ngữ Lam gật đầu, đặt cặp lồng giữ nhiệt xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh bà.

Hà phu nhân đang ngủ.

Tôi biết rồi, hai chị có thể đi nghỉ ngơi, ở đây có tôi rồi.

Hai cô y tá gật đầu rồi bước ra ngoài….

Trình Ngữ Lam quay sang nhìn bà. Gương mặt tái nhợt, xanh xao, lộ rõ nhưng đau khổ trong lòng.

Phải rồi, ai nằm vào hoàn cảnh của bà cũng sẽ như vậy. Đến cô là người ngoài cuộc còn khó chấp nhận, huống chi là bà….

Con về đi.

Mẹ anh mở mắt ra nhìn Trình Ngữ Lam. Bà không hề ngủ, bà chỉ nhắm mắt để che giấu đi những đau thương.

Mẹ, con mới đến, mẹ ngồi dậy ăn cháo nhé?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi