TRỊNH TỔNG CHỒNG CÔ MUỐN TRÈO TƯỜNG



“Phùng Doãn Kha!”
Trong nhà tù tăm tối, mùi ẩm mốc bốc lên, không khí tồn đọng lại những hơi thở độc ác thối rữa.

Thân hình to lớn, đường hoàng ngồi trong góc nhà tù tối tăm, cơ thể anh ta chìm trong bóng tối, nụ cười mỉa mai hiện lên trên gương mặt tiều tụy.
“Sống tốt chứ? Anh trai?”
Phùng Doãn Kiệt ngẩng đầu lên, bóng người sau cũi sắt hiện lên rõ ràng.

Phùng Doãn Kha nhìn anh ta khinh bỉ “Vẫn còn có thể nhìn tôi bằng ánh mắt đó, coi bộ người ở đây đối xử với anh không tệ.”
“…” Phùng Doãn Kiệt nhăn mặt lại, cơn tức giận sôi trào trong bụng anh ta.

Phùng Doãn Kiệt cố gắng đè nén cơn thù hận xuống, mím chặt môi không nói gì.
“Cố mà sống cho tốt đấy… anh trai.” Hắn cười lạnh lẽo, nhìn Phùng Doãn Kiệt chật vật, khổ sở như vậy, hắn thấy rất thoải mái.
“Cứ ở đấy mà vênh váo đi.” Phùng Doãn Kiệt nghiến răng, ánh mắt nhuốm đầy hận thù nhìn hắn “Trịnh Hy không để yên chuyện này đâu!”
Hắn khựng lại, vẻ mặt thoáng biến đổi, Phùng Doãn Kiệt liền biết đã chạm được vào vảy ngược của hắn, tiếp tục châm lửa “Mày nghĩ Trịnh Hy sẽ ngồi yên ngoan ngoãn nghe lời mày như con chó trung thành với chủ nhân sao?”

“Ha, để coi…”
“Câm miệng!!!” Hắn nắm chặt lấy song sắt, giận dữ nhìn anh ta “Cô ấy không phải chó!”
“Phùng Doãn Kha, thứ mày động vào là danh dự, lòng tự tôn của Trịnh Hy…” Phùng Doãn Kiệt cười lớn “Sẽ có chuyện cô ta bỏ qua cho mày sao??? Hahaha, mày hiểu cô ta mà, không phải sao? Cô ta có tha thứ cho mày không?”
“Mày đang ôm mơ mộng hão huyền gì thế?”
“Thiếu gia, xin hãy giữ bình tĩnh.” Người bên cạnh hắn giữ chặt lấy tay hắn, giọng người đó thấp xuống “Không cần tức giận với kẻ bại trận.”
“Hừ!” Hắn giật tay lại, siết chặt thành nắm đấm.

Hắn quay ngoắt người bỏ đi.

Không trừ khử sớm tên này thì hắn vẫn không sống thoải mái được!
“Hôm nay đến đây thôi.” Hắn nhìn James, lạnh nhạt nói.

James nhún vai “Cứ tự nhiên đi.”
Hắn quay người ra về.
James chép miệng nhìn bóng lưng hắn xa khuất, quay sang người bên cạnh “Ngươi thấy hắn sao?”
“Nên trừ khử thì tốt hơn.”
“Haha!” James bật cười lớn, vỗ vai người đó “Rất đúng ý ta, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Tên đó đâu dễ đụng đến như vậy!!!”
Tên đàn ông nở nụ cười nham hiểm, đáy mắt xẹt ngang tia sáng “Nhắm vào điểm yếu của tên đó.”
“Ngươi nhìn ra được điều gì sao?”
“Phó tư lệnh yêu quý của chúng ta, cô ta sẽ là một quân bài tốt.”
[…]
Hắn tới bàn chuyện vs James, tiện ghé xuống xem tình hình của Phùng Doãn Kiệt, tâm trạng vốn đã không vui, gặp Phùng Doãn Kiệt lại càng lao xuống dốc.
“Ngài có muốn mua gì cho phu nhân không ạ?”
Hắn nhìn người lái xe, anh ta nói “Gần đây có một tiệm bánh mới mở, rất ngon đó ạ.”
“Vũ, sao ngươi biết?”
Hắn nhìn người lái xe, anh ta cười ngượng ngùng “Con gái tôi rất thích ăn ở đó, mỗi cuối tuần tôi đều ghé qua mua cho con bé.”
“…”
Nụ cười trên môi người lái xe có chút tự hào, kiêu hãnh, đôi mắt anh ta khi nhắc đến con gái khẽ sáng lên, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng, tôn kính, như thế anh ta đang nhắc đến tín ngưỡng của mình.
Phải rồi… đứa bé… là con trai hay con gái đây?

Hắn bỗng nhớ tới đứa trẻ đang dần hình thành trong bụng cô.

Chỉ cần là cô sinh, gái hay trai đều không quan trọng, hắn đều rất yêu chúng.

Nhưng… hắn vẫn thích có một đứa con gái hơn… Một phiên bản thu nhỏ của cô sẽ ra đời… nó sẽ rất giống mẹ, hẳn là dễ thương lắm! Con trai thì… cũng được thôi, nhưng nghĩ tới việc thằng nhóc nó đi tranh vợ với mình thôi là ngứa hết cả người rồi!
Phùng Doãn Kha rơi vào trầm tư… có cách nào can thiệp vào giới tính không nhỉ? Phải đẻ con gái! Giờ hắn vào chùa cầu nguyện đứa bé trong bụng cô là con gái liệu có linh thiêng không?
“T…thiếu gia?”
“Vào đó đi, ta muốn mua.”
“Vâng.”
Phùng Doãn Kha mua một chiếc bánh ngọt cho cô, hy vọng Trịnh Hy sẽ thích.
“Thanh Vận, phiền cậu đi xử lí giúp tôi vài việc.” Hắn nhìn người bên cạnh, vỗ vài vai anh ta.

Thanh Vận cúi đầu xuống “Vâng.”
[…]
Tâm trạng hắn không được vui, cần phải nạp năng lượng! Cần phải đi tìm cục sạc năng lượng nuôi bằng cơm của hắn!
“Tiểu Hy~” Hắn thò mặt vào trong, hớn hở nhìn quanh phòng dáo dác tìm cô.
“Cút!!!” Một cái gối lập tức phi tới, hắn nhặt cái gối lên, nhăn mày “Chưa gì đã đuổi anh rồi?”
“Anh cút đi!!!” Trịnh Hy ném hết những thứ gì có xung quanh cô, hắn thở dài bước qua bãi hỗn độn, cố tiếp cận cô.

Trịnh Hy cắn chặt môi, ánh mắt không thiện ý chĩa vào hắn.

Phùng Doãn Kha có cảm giác cô ấy sẽ lật luôn cái giường ném vào mình vậy.
“Tiểu Hy.

Em đừng tức giận nữa.” Hắn nhẹ giọng dỗ dành cô.
“Biến đi!!! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tiểu Hy, tâm trạng anh không được tốt.” Hắn nắm chặt lấy cái gối ôm trên tay cô, hạ xuống.


Cô trừng mắt nhìn hắn “Anh nghĩ tôi vui vẻ lắm à???”
Bị nhốt lại đây chẳng khác gì thú cưng trong lồng, có điên mới vui nổi!
“Đến bao giờ anh mới chịu thả tôi ra???” Bị nhốt như thế, ngay cả ra ngoài đi dạo cô cũng không được phép, cả ngày chỉ quanh quẩn bốn bức tường bí bách!
“Nếu anh nói anh không muốn thả em ra thì sao?” Hắn nhìn cô, giọng trầm hắn xuống.

Trịnh Hy cắn môi dưới, nói “Tôi sẽ tìm mọi cách trốn khỏi đây.”
“Cho dù lối thoát đi thẳng xuống dưới địa ngục!” Cô gằn từng chữ “K.h.ô.n.g b.a.o g.i.ờ tôi chịu ở cạnh một k.ẻ p.h.ả.n b.ộ.i!!!”
Sắc mặt hắn tối lại, nheo mắt nhìn cô “Vậy em thử tìm cách trốn đi, cho dù em có xuống địa ngục anh cũng lôi em trở về đây!”
“Phùng Doãn Kha, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh.” Cô nghiến răng “Biến khỏi tầm mắt của tôi ngay - lập - tức!”
“…” Hắn chống tay đứng dậy, đặt trước mặt cô một vài viên kẹo nhỏ, nói “Anh đi.”
“…”
“Tôi không muốn ăn mấy cái thứ này!” Cô nhìn năm viên kẹo bọc túi tròn, màu sắc sặc sỡ không khỏi khinh bỉ.

Cô đâu phải trẻ con mà ăn mấy cái thứ này.
“Lần tới anh đừng có mua bất cứ thứ gì nữa, tôi không nhận! Đừng cố chấp với tôi, hiểu chứ?”
“…em cứ nghỉ ngơi đi.” Hắn mỉm cười, đi ra khỏi phòng cô.

Trịnh Hy nhìn hắn khuất sau cánh cửa, cầm một viên kẹo màu vàng, bóc vỏ cho vào miệng.

Chưa đầy ba giây sau cô nhăn mặt nhả ra vất thẳng vào thùng rác.
Ngọt khiếp!
Còn bốn viên màu đỏ, hồng, xanh dương và tím, có nên vất luôn đi không?
Nghĩ thế, nhưng cô lại cầm bốn viên kẹo đó, gói trong một mảnh báo nhỏ rồi cất vào tủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi