TRÌNH TỔNG KẾ HOẠCH YÊU ĐƯƠNG ĐẾN ĐÂU RỒI


Mã Dao nói rồi đứng dậy, lấy tiền trong túi xách ra đặt ở trên bàn, xem như là trả tiền ly rượu mà Trình Tranh vừa rót mời cô lúc nãy.

Anh ngồi ở đó, nhìn bóng lưng cô dần xa rồi hoà vào đám đông ở trước mặt mà không có ý định đuổi theo.

Hà Dữ thắc mắc hỏi.
"Không đuổi theo sao?"
Anh lắc đầu, ngồi xuống tiếp tục uống rượu.

Nhớ đến hương vị ngòn ngọt còn đọng lại trên môi mình, quả thực rất mềm mại và căng mướt, chẳng khác gì một quả đào vừa chín.

Anh không rõ tại sao mình lại làm thế, nhưng khi tiếp xúc với Mã Dao thì trái tim lại bị kích thích đến mãnh liệt, nhất định muốn giữ cô ở bên mình.

Có lẽ ngay từ giây phút gặp cô ở ngoài cửa họp đêm, đứng ở bên cạnh nhìn cô khoác lấy tay mình, Trình Tranh đã hiểu thế nào gọi là rung động.
Mã Dao đi vội vào trong nhà mở đèn, ném túi xách trên sô pha rồi đi thẳng vào nhà tắm mà rửa mặt.

Cô hất nước lên mặt mình rất nhiều lần, làm nhoè đi lớp son đỏ, và đương nhiên là muốn làm nhoè cả nụ hôn của Trình Tranh.
"Đồ thần kinh! Sao anh ta có thể làm vậy được chứ?"
Cô nhìn vào trong gương rồi đưa tay quệt lên khoé môi mình, tâm trí lại hiện lên hình ảnh vừa nãy ở họp đêm.

Nụ hôn đầu đời của cô, vậy mà bị một người đàn ông chỉ vừa gặp qua hai lần cướp mất, mà cô còn không ưa nổi người ta.


Đêm nay cô mất ngủ thật rồi, cứ hễ nhắm mắt là khuôn mặt của Trình Tranh lại hiện ra rõ mồn một.
Hôm sau.
Mã Dao đi làm với một trạng thái vô cùng uể oải, không có một chút hứng thú nào khi đầu óc cứ để đâu đâu.

Chủ quán cà phê là một chàng trai trạc tuổi Trình Tranh, anh ấy rất ôn hoà và gần gũi, cũng rất tốt với cô.
"Mã Dao! Thấy không khỏe à?"
Thấy cô pha cà phê mà cứ gục lên gục xuống, Phong Diệp bước đến đứng ở sau lưng vỗ vai cô.

Đêm qua Mã Dao quả thực không tài nào ngủ được, một phần là vì cứ nhắm mắt là thấy Trình Tranh, phần khác là vì mái nhà có vấn đề, mỗi lần nổi gió thì giống như tróc lên cứ đập đùng đùng vào vách.

Cô giật mình dậy mấy lần, lo rằng cứ như vậy thì một ngày không xa nhà cô nhất định sẽ không còn nóc, mùa mưa đến thì chỉ có nước chết trôi.
Mã Dao lắc đầu cười nhẹ.
"Em không sao.

Đêm qua không ngủ được nên hơi mệt một chút."
Phong Diệp thở dài.
"Nếu thấy không khoẻ thì về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay anh cho em nghỉ."
Lời đề nghị này của anh ấy cô đã từ chối.

Tháng trước bị ốm nghỉ ở nhà hết một tuần lễ, vậy mà Phong Diệp không những không trừ tiền lương còn mang quà cáp đến nhà thăm.

Mã Dao biết ý của anh ấy, nhưng cô thật sự không thể nhận thêm bất kì ân huệ nào.

Cô không muốn các nhân viên khác nghĩ Phong Diệp thiên vị mình, cũng không muốn mình lại có thêm người ghen ghét.

Nhưng đến cuối cùng Mã Dao cũng không nói được gì nhiều, cô vẫn phải nghe lời anh ấy mà về nhà nghỉ ngơi.
Đẩy cửa rời khỏi quán, trời xui đất khiến sao lại để cho cô gặp Trình Tranh đang đi đến.

Cô sững sờ, sau đó lập tức cả người như bị điện giật mà quay lưng lại với anh, đi thật nhanh, thật nhanh.
"Mã Dao!"
Có chạy đằng trời cũng không thể thoát, cuối cùng Mã Dao cũng phải dừng chân lại rồi quay đầu nhìn, cười một cách gượng gạo.
"Anh đến để mua cà phê sao? Vậy thì vào quán đi, tôi phải về rồi."
"Tôi không uống cà phê, tôi muốn gặp cô."
Giọng của Trình Tranh có nét gì đó rất đặc trưng, nó có chất trầm, rất ấm mà không hề khó nghe.

Lúc nói chuyện với cô, anh vẫn không có nét ngại ngùng mà lại nhìn thẳng nên luôn khiến cô thấy bối rối.


Cô cười nhạt, sự mệt mỏi trên khuôn mặt đúng thật là khó để giấu đi.

"Tôi với anh thì có gì để nói đâu.

Hay là anh thật sự thích tôi rồi, nên lúc nào cũng muốn gặp tôi như vậy?"
Trình Tranh nhướn mày, bước đến gần hơn vài bước, khoảng cách của bọn họ được thu hẹp lại.

Đứng trên đoạn đường có hàng phong đỏ đang vào thu, lá rơi rợp trời.

Mã Dao lúc này trông giống như một cô bé thoáng có nét tinh nghịch trên khuôn mặt, cô mặc chiếc áo thun cọc tay cùng chiếc quần jeans dài rách gối, năng động, trẻ trung.

Trái ngược với cô, Trình Tranh trông chững chạc hơn nhiều khi anh luôn mặc áo sơ mi, áo quần chỉnh tề, trên khuôn mặt lúc nào cũng có nét gì đó rất lãnh đạm.
Anh nhìn thẳng vào mắt của Mã Dao, nếu như bây giờ thừa nhận mình đã để mắt đến cô thì có phải quá sớm rồi không? Hai người chỉ vừa mới biết nhau, hơn nữa chính miệng cô cũng đã nói mình không phải một cô gái dễ khuất phục.

Trình Tranh thật sự muốn biết, giới hạn nào mới là cuối cùng của cô, đến khi nào thì cô mới toàn tâm toàn ý trở thành một cô gái ngoan ngoãn.
"Cô dựa vào đâu mà tự tin đến như vậy?"
Mã Dao gật gù, quay lưng lại với anh rồi bước đi, anh cũng như vậy mà đi theo, sóng vai cùng với cô trên đoạn đường lá đỏ.
"Vậy anh dựa vào đâu mà chỉ chú ý mỗi mình tôi?"
"Cô Mã.

Trông cô còn trẻ như vậy, mà cũng thật biết cách để làm khó người khác."
Cô cảm thấy con người của Trình Tranh cũng không phải là hạng đàn ông quá phong lưu đa tình, không đến mức phải khiến cô dè chừng, tránh xa, có điều anh không giống với Phong Diệp.

Anh ấy là một người có nét rất điềm đạm, từng cử chỉ hành động dành cho cô đều rất nhẹ nhàng.


Còn Trình Tranh, anh lại đi theo cảm tính nhiều hơn là lí trí, lại có một chút gì đó rất nhiệt huyết, thậm chí là phải chinh phục, phải chủ động.
"Anh tên là gì?"
Mã Dao nghiêng đầu sang nhìn, bắt gặp ánh mắt của Trình Tranh cũng đang nhìn cô.

Anh khẽ cười, ánh mắt đong đầy sự ấm áp.
"Tôi đợi câu hỏi này của cô khá lâu rồi đấy!"
"Trình Tranh là tên của tôi.

Một người sống có khuôn khổ, tài hoa xuất chúng."
Cô cười híp mắt, dường như cơn buồn ngủ đã bị xua đi từ bao giờ mà bản thân cô cũng không biết.

Hai người đi bộ cùng nhau dưới tiết trời thu mát mẻ, gió thổi chan hòa.
"Tôi còn đang hoài nghi rằng tên này là do lúc anh lớn lên tự mình đặt cho nữa đấy!"
"Nhìn tôi không giống vậy à?"
Mã Dao lắc đầu, đáy mắt vẫn còn đọng lại ý cười.
"Không.

Tôi thấy anh giống một người phong lưu, sát gái hơn."
....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi