TRO BỤI TRONG ĐÊM HÈ

[17]

Đột nhiên có người gõ cửa.

Tào Xuyên nghe tiếng nhìn sang, bác sĩ ngồi trước mặt đứng dậy, nhẹ giọng nói với gã: “Cậu tốt nhất nên phối hợp với tôi.”

Tào Xuyên liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Bác sĩ mở cửa, nói vài câu với người bên ngoài, rồi cùng họ bước vào.

“Cậu ấy hiện đang trong tình trạng ổn định,” bác sĩ nói, “Dưới sự điều trị của tôi, nhân cách chủ đã hạn chế các nhân cách khác ở một mức độ nhất định, và một nhóm đáng kể các nhân cách đã biến mất.”

Tào Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, nghe đến lời nói này, đại khái hiểu cái gọi là “phối hợp” là có ý gì.

“Lý Chiêu?” Người mới vừa vào cửa kia nhẹ giọng gọi cái tên này.

Tào Xuyên nâng mắt nhìn hắn, đồng thời bị cái người gọi là bác sĩ bóp vai.

Tào Xuyên mỉm cười với người gọi tên mình, nhưng không nói gì.

Đối phương tựa hồ rất kinh hỉ.

Sau khi tiễn vị khách không mời đi, Tào Xuyên nói thẳng: “Cậu không khống chế được Lý Chiêu.”

Bác sĩ cười cười: “Cậu ta không chịu phối hợp.”

Bác sĩ đi tới, ngồi ở trước mặt Tào Xuyên: “Hắn thậm chí còn không nghe được lời tôi nói.”

Tào Xuyên minh bạch, vị “bác sĩ” này cũng là một tên lừa gạt.

“Như vậy, chúng ta có thể hợp tác.” Bác sĩ mở ngăn kéo, đặt một bản hợp đồng trước mặt Tào Xuyên.

“Tôi đánh thức cậu thì cậu mới còn cơ hội ở lại, lẽ ra cậu nên cảm ơn tôi mới phải.” Bác sĩ nói, “Nhưng hiện tại, tôi không cần cậu cảm ơn, tôi chỉ cần cậu hợp tác.”

Tào Xuyên nhìn thoáng qua bản hợp đồng, bác sĩ này sẵn sàng chia cho gã một nửa số tiền lớn nếu vụ này thành công.

“Hợp tác thế nào?” Lúc này Tào Xuyên vẫn bán tín bán nghi đối với chuyện này như trước.

“Cậu cần phải giải quyết nhân cách chủ Lý Chiêu, sau đó đóng vai cậu ta.”

Tào Xuyên ngẩng đầu, ý vị thâm trường nhìn về phía hắn.

“Từ nay về sau, cậu sẽ không cần phải dùng chung thân thể với người khác, còn có thể nắm giữ những thứ này.” Bác sĩ nhẹ nhàng chỉ vào bản hợp đồng, “Nghĩ đi, chuyện này rất có lời.”

Thời điểm Lý Chiêu nghe điện thoại của Tào Xuyên, anh đang ngồi trong vũng máu, nhưng đó không phải máu của anh, mà là của Lâu Nguy

“Em ở đâu?” Tào Xuyên hỏi.

Lý Chiêu nuốt một ngụm nước bọt, không hề trả lời.

Anh cảm nhận được cái lạnh lẽo, một cái lạnh thấu xương.

Một tiếng trước, khi về nhà anh bất ngờ nhận được một email, hóa ra là biên lai Lâu Nguy thuê khách sạn với người khác, và người thuê khách sạn cùng hắn, không phải ai khác, hóa ra chính là Lý Hán Đường – người thuê phòng cũ muốn bóp chết anh.

Email được gửi bởi Tào Xuyên, Lý Chiêu nhìn chằm chằm vào email, tâm trí của anh đều là Lý Hán Đường bộ dáng khi hắn ta chết.

Bộ dáng khi chết.

Bị anh dùng đao đâm chết, nhưng vì sao lại nằm ở dưới lầu, như là bị ngã chết?

Lý Chiêu có chút hoảng hốt, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Vừa lúc đó, Lâu Nguy đột nhiên trở về.

Nhìn thấy anh như vậy, câu đầu tiên Lâu Nguy nói là: “Em làm sao vậy?”

Những kẻ ngoại tình đều đáng chết.

Lý Hán Đường đã chết, như vậy kế tiếp chính là Lâu Nguy.

Không biết bản thân đã cầm con dao gọt hoa quả đó từ khi nào, Lý Chiêu nói: “Lại đây, em có chuyện muốn hỏi anh.”

Khi Lâu Nguy đến gần, con dao kia không do dự cắm vào tim Lâu Nguy.

Cắm lút cán, sau đó di chuyển một chút.

Máu chảy ồ ạt.

Gương mặt Lý Chiêu đều bị dính máu.

Những kẻ ngoại tình đều đáng chết.

Ba mẹ của anh, còn có Lâu Nguy.

Trong lúc hoảng hốt dường như anh nhớ tới rất nhiều chuyện, ông ngoại của anh, đúng, người ông duy nhất yêu anh đã chết trong vụ tai nạn xe hơi đó.

Sau đó thì sao?

Chuyện gì xảy ra sau đó?

Lý Chiêu dùng sức bóp mi tâm của chính mình, sau đó chuyện gì xảy ra?

Sau đó anh đi đâu?

Vài đoạn ngắn mơ hồ xẹt qua trong đầu, mơ hồ đến mức làm anh nôn khan.

Điện thoại di động kêu lên, Tào Xuyên hỏi anh ở đâu.

“Tôi ở nhà.” Lý Chiêu nói, “Tôi đã giết Lâu Nguy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi