TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

Mạch Khê tự nhận mình không phải loại con gái tham lam nên mới có suy nghĩ như vậy. Ở nơi thuộc về mình, cô muốn tràn ngập sự ấm áp, điểm chút hương hoa oải hương. Thỉnh thoảng, từ cửa sổ sẽ được lẳng lặng nhìn dòng người bên ngoài, hoặc sẽ ngồi nghĩ về tương lai.

Con người, thường thường vào lúc tĩnh lặng mới có thể ngồi suy ngẫm. Bởi con người cũng có giác quan giống động vật, chỉ cần có một điểm quấy nhiễu, suy ngẫm sẽ biến thành tưởng tượng…

Một ngày ở Provence thật yên tĩnh. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy oải hương, cả biển tím biếc như một người bạn tâm giao ngày đêm với cô. Tuy rằng ban đầu cô cũng muốn bỏ đi, nhưng dần dần lại quen với cuộc sống yên tĩnh như vậy.

Mạch Khê thở dài một tiếng, những tâm tư sâu kín tan ra cùng với hương hoa dịu ngọt, như được đi vào cõi thần tiên ảo mộng. Cô không hề chú ý được phía sau mình, người đàn ông đã đứng yên rất lâu rồi…

Bầu trời đêm đông luôn có một vẻ trong lành. Tuyết rơi cũng được coi như một quá trình làm sạch bầu không khí,làm sạch sự ô nhiễm nơi đô thị, cũng tẩy sạch đi nỗi buồn bực trong lòng người.

Máy sấy trong tay cô bị bàn tay người đàn ông lấy lại. Hắn chưa nói lời nào, chỉ dịu dàng vén mái tóc cô, rồi bật máy sấy…

“Ấy…Không cần, tôi tự làm được.” Lúc này Mạch Khê mới có phản ứng lại, kinh ngạc mà muốn lấy lại.

Thân mình lập tức bị người đàn ông ấn xuống. Khuôn mặt cô đỏ lên, dường như có thể cảm nhận được độ ấm trên bàn tay rắn chắc của Lôi Dận. Hắn vừa tắm xong, chỉ quây một cái khăn tắm quanh hông, để lộ ra thân hình cường tráng cùng làn da trơn láng. Bả vai rộng lớn, cơ bụng săn chắc, dáng người tiêu chuẩn chiếu vào cửa kính rồi trực tiếp phản lại trong ánh mắt Mạch Khê.

Quả nhiên, con người chỉ bị một điểm quấy rối nho nhỏ thôi, thì sự suy ngẫm sẽ hóa thành tưởng tượng. Cô cụp mắt xuống, để mặc người đàn ông bật máy sấy giúp mình hong khô mái tóc ướt. Cô chỉ cảm thấy ngón tay người đàn ông xuyên qua mái tóc mình, không hề thấy đau hay khó chịu. Động tác của hắn khiến cô thực thoải mái mà gần như đã buồn ngủ…

Lôi Dận đứng phía sau không hề nói câu nào, chỉ yên lặng thay cô sấy tóc. Chất tóc của cô rất tốt, mềm mại như lụa, lúc đầu ngón tay luồn qua cảm giác rất dễ chịu. Hắn tin chắc rằng, phàm là đàn ông đều thích mái tóc phụ nữ, nhất là lúc ngón tay xuyên qua từng lọn tóc…

Đôi mắt hắn sầm lại. Loại cảm giác như tơ như lụa này thật giống như…thân mình mềm mại của cô nở rộ dưới bàn tay hắn!

Nhìn thấy cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Lôi Dận không nhịn được mỉm cười, bàn tay cũng vuốt tóc nhẹ nhàng hơn. Hắn nghĩ mình vĩnh viễn không thể làm Liễu Hạ Huệ được, nhất là khi đối mặt với người con gái này. Cô quá đẹp, lại dễ dàng thỏa mãn, bộ dáng hai mắt nhắm tịt trông thật hồn nhiên như một đứa trẻ không chút phòng bị. Nhưng hắn…vẫn như cũ, không thể thoát khỏi bản tính cùng ham muốn chiếm hữu trời sinh!

Đôi mắt nhìn theo có chút ý muốn xâm chiếm. Từ mái tóc lại nhìn đến khuôn mặt, khuôn mặt cô điềm tĩnh như vầng trăng sáng, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong hai khóe môi, cái cằm đầy, gò xương quai xanh gợi cảm…Làn váy ngủ mỏng tuy có thể che được thân thể cô nhưng dáng người cô thì không cách nào giấu đi được. Lại chính bởi bộ dáng mơ màng của cô, không chút đề phòng nên để lộ ra rãnh ngực khiến đàn ông điên cuồng. Hai chân thon dài hơi ngả sang một bên, trắng nõn, sáng bóng như có một tầng ánh sáng phủ lên.

Máy sấy ngừng lại, lọn tóc dài cũng theo ngón tay Lôi Dận mà chảy xuống, dừng trên đầu vai cô.

Mạch Khê khẽ vuốt mái tóc, quay đầu lại nhẹ nhàng nói, “Cám ơn anh…”

Dường như từ sau khi phát sinh quan hệ lúc gặp lại nhau, cảm giác giữa hai người trở nên thật kỳ diệu. Tuy rằng hắn vẫn gọi cô là “Khê nhi” như trước, nhưng ngữ điệu so với ba năm trước thì trìu mến và có vẻ cưng chiều hơn rất nhiều. Còn cô, cho đến bây giờ cũng không gọi hắn một tiếng “cha nuôi” nào nữa, trừ bỏ đêm đó trên giường, hắn ngo ngoe dụ cô gọi một tiếng “Dận”…

Cái chữ này cô không thể nào nói ra miệng được, cũng giống như cô không thể nào gọi lại tiếng “cha nuôi” vậy. Cho nên, hầu như mọi lúc, cô gọi hắn là…anh xưng tôi, hay lại ê ê, này này…

Cô không biết vì sao lại như vậy, cũng không muốn tâm tình mình trở nên quá phức tạp. Có điều, hai ngày nay, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng hắn, cô lại bất giác nhớ đến lời hắn từng nói bên tai… “Khê nhi, tôi rất nhớ em!”

Những lời này đến tột cùng là có bao nhiêu chân thành? Hắn nhớ cô, là nhớ như thế nào? Là nhớ cô hay là nhớ…thân thể cô? Cô không biết, cũng không dám miệt mài theo đuổi tìm tòi đáp án. Nhưng cô thật sự sợ, sợ lòng mình sẽ…rơi vào tay giặc!

Lôi Dận thuận thế ngồi xuống, ôm cô vào lòng, ngón tay như là rất vô ý mà đùa bỡn lọn tóc trước ngực cô. Ngón tay ấm áp kia cứ chốc chốc lại chạm vào da cô, còn cả hương thơm dịu nhẹ cứ vây lấy cô, mang theo một sự hấp dẫn chết người.

“Khuya rồi, nên đi nghỉ thôi.” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, bàn tay cũng bắt đầu không an phận, rõ ràng lộ ra ý đồ đen tối.

Trong lòng Mạch Khê run lên, cô muốn rời khỏi lồng ngực hắn lại bị hắn ôm càng chặt hơn. Cô thở hổn hển, ngoảnh khuôn mặt nhỏ sang một bên, cắn cắn cánh môi anh đào rồi mất tự nhiên nói, “Anh…đừng như vậy…”

Người đàn ông phía sau ôm cô lại càng chặt, thậm chí còn như thể kích động mà muốn nhập cả người cô vào mình. Khuôn mặt anh tuấn áp lên tai cô, chóp mũi nhẹ xuyên qua làn tóc thơm hương, hơi thở thô đục phả qua khiến cô không khỏi run rẩy…

"Khê nhi, anh muốn em..." Tiếng nói trước sau bình tĩnh nhưng nghe ra có vẻ khàn khàn, cùng với bàn tay không thể khống chế trên da thịt cô và hơi thở bên tai ngày càng nặng nhọc.

Lời nói trực tiếp không chút kiêng dè gì khiến Mạch Khê đỏ bừng mặt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vội vàng xoay thân mình lại, dùng hết sức lực đẩy hắn ra một chút...

"Tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh." Cô cụp nhanh mi mắt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Ánh mắt hắn quá mãnh liệt, đầy tính xâm chiếm. Cô không phải đứa trẻ ngây thơ, đương nhiên hiểu được hắn muốn gì.

"Nói đi." Lôi Dận thật ra cũng không muốn ép buộc cô, dường như sợ dọa đến cô. Hắn chỉ đưa tay khẽ vén sợi tóc của cô, hít sâu một hơi.

Mạch Khê rốt cục cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt ẩn chứa một loại khát vọng nào đó...

"Tôi...khi nào thì tôi có thể gặp cha tôi?"

Đây là mục đích lớn nhất cô ở lại bên cạnh hắn. Là hắn đã hứa, sẽ đưa cô đi gặp cha đẻ cô. Chỉ có điều, lâu như vậy rồi mà hắn cũng không nhắc lại chuyện này. Không phải là hắn chỉ ở lại St.Petersburg bốn ngày sao? Cô không muốn lãng phí từng phút giây nào.

Lôi Dận chăm chú nhìn, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Lòng Mạch Khê bắt đầu có chút bất an. Nhìn gương mặt quá mức trầm mặc cùng vẻ bình tĩnh khiến người khác không thể đoán ra được của hắn, cô bắt đầu hoài nghi lời hắn nói có thật hay không. Nếu đây chỉ là cái cớ của hắn...cô nên làm gì bây giờ?

Cho đến khi cô bắt đầu kiên định cho rằng phán đoán của mình là chính xác thì...

"Bây giờ chưa phải lúc." Lôi Dận rốt cục cũng mở miệng nói ra những lời này, ngữ khí bình thản, giống như mặt hồ không chút gợn sóng.

Mạch Khê sửng sốt, đôi mày đen hơi nhíu lại, "Không phải lúc? Có ý gì?"

Nghe hắn nói thế, cô càng thêm tò mò về thân phận của cha mình. Vì sao hắn lại nói như vậy?

Lôi Dận liếc mắt một cái đã nhìn thấu nỗi nghi hoặc của cô, đưa tay nắm lấy bả vai cô, "Tóm lại, anh sẽ sắp xếp để em gặp, không nên nóng vội."

Lời của hắn luôn khiến kẻ khác khó hiểu. Lúc Mạch Khê muốn ngẩng đầu tiếp tục hỏi, hắn lại cúi đầu xuống, lấy nụ hôn châm ngòi cho một màn nguy hiểm triền miên...

"Ưm..." Khóe môi Mạch Khê hơi tràn ra nét phản kháng, ngay sau đó cô bị người đàn ông trực tiếp ôm lấy, vững bước tiến vào bên trong phòng ngủ.

Bị đặt trên chiếc giường to lớn, Mạch Khê có thể nhìn thấy ánh mắt đầy tính xâm chiếm của hắn. Hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, giống như thể nhìn một con nai tơ, chuẩn bị cắn nuốt cô vào bụng.

"Anh...Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi. Tôi muốn gặp cha tôi!" Cô ngồi dậy, lấy gối ôm trước ngực. Con người thường vào lúc hồi hộp thì sẽ hy vọng có cái gì đó ôm vào lòng. Chỉ cần một cái gối nhỏ ôm vào lòng cũng có thể làm dịu đi nỗi bất an trong cô.

Cô biết mình không thể cự tuyệt được!

Nếu như ba năm trước, Lôi Dận luôn dùng thủ đoạn cưỡng ép để cô phải hàng phục, thì ba năm sau, Lôi Dận dường như lại càng thêm hiểu tâm tư cô. Hắn sẽ dùng một loại phương thức khiến trái tim phụ nữ đập nhanh, không thể cự tuyệt được sự dụ dỗ, dịu dàng mà vô lực trầm luân...Hắn tựa như một thanh kiếm sắc, chỉ một nhát xuyên thẳng qua lòng cô. Hắn không cho phép cô bỏ qua, không cho phép cô thất thần, cho đến khi xuyên qua chỗ sâu nhất thì dừng lại, khiến cho cô cảm nhận sâu sắc được sự tồn tại của hắn.

"Em muốn gặp thì sẽ gặp được, đây là sự hứa hẹn của anh với em. Có điều, nếu như em nhận được sự hứa hẹn đó rồi thì em cũng phải đoán được..." Lôi Dận cúi người xuống, từ từ tiến về phía trước, y như một con sói dồn cô từng bước một đến đầu giường.

Tấm lưng mềm mại trực tiếp dán trên đầu giường, bàn tay to xoa nhẹ lên má cô, tiếng nói dễ nghe cũng mang theo sự đam mê khó cưỡng, "Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em muốn thế nào, muốn cái gì cũng được..."

Mạch Khê chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt, tướng mạo mê người ánh vào đôi mắt cô. Khóe môi mỏng thoáng hiện nét cười như có như không, vòm ngực tản ra nét mị lực đầy nam tính. Mấy sợi tóc đen rủ xuống trước trán đem đến cho tướng mạo anh tuấn của hắn thêm vẻ nhàn nhã. Đôi mắt xanh ma mị nhìn cô, khiến cô không tự chủ muốn rời tầm mắt đi nhưng không tài nào làm được.

Cô rõ ràng nhìn thấy...đáy mắt hắn nổi lên vẻ ham muốn đến trần trụi, trực tiếp!

Hắn hy vọng muốn giữ lại cô bên cạnh, tính cả lời nói thản nhiên đều mang theo sự động tâm.

"Tôi..." Trong nháy mắt, Mạch Khê nổi lên cảm giác đề phòng. Đang lúc muốn thoát khỏi lại bị hắn kéo vào lòng, cô liền lập tức áp chế cảm xúc đó. Người đàn ông này rất nguy hiểm, cô sắp rơi vào ánh mắt hắn rồi.

Không kịp đề phòng bị ôm vào vòng tay nóng bỏng, cô cảm giác được bàn tay mạnh mẽ đang áp trên lưng cô, chóp mũi cô cũng tràn ngập mùi hương nam tính thuộc về riêng hắn. Mùi hương này cũng giống như chính hắn, tao nhã đến mê người, khiến người khác say mê.

"Khê nhi...Có trời mới biết, anh không muốn cho em sợ anh." Cảm giác được cảm xúc của cô, bên môi người đàn ông đậm ý cười, lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đôi mắt thâm thúy, mị hoặc vô cùng.

Bàn tay rắn như sắt nâng khuôn mặt cô lên, bàn tay kia thì càng thêm suồng sã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, giam cả người cô vào phạm vi chỉ thuộc về bản thân hắn. Sau đó, hắn mạnh mẽ nói một câu tựa như bùa chú ma thuật, "Anh chỉ muốn cho em rõ, người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh em, chỉ có thể là anh!"

Lời nói chắc nịch, tràn ngập sự tự tin khiến cô kinh sợ, trong lúc nhất thời quên giãy giụa, chỉ có thể mở to đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông trước mắt, rung động rất sâu. Ba năm trước, hắn chưa từng thay đổi sự bá đạo. Ba năm sau, sự bá đạo đó lại càng trực tiếp hơn, lại tăng thêm sự mị hoặc khiến phụ nữ không thể cự tuyệt nổi. Nhất là đôi mắt mê hoặc đầy nguy hiểm kia...Cô có cảm giác thật mãnh liệt, thật giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ là nguy hiểm, là không thể sống sót, nhưng...vẫn không thể kiềm chế mà muốn hãm sâu trong đó!

Những lời này, ba năm trước đây hắn cũng đã từng nói qua. Nếu như ba năm trước, nó khiến cô sợ hãi, thì ba năm sau, lại tạo cho cô sự rung động khó tả, lại như là có nỗi chua xót nho nhỏ tan ra...

Mạch Khê hơi chớp hàng mi. Người đàn ông này...không phải là người cô có thể yêu được.

Cô dùng sức cắn cắn đôi môi hồng nhuận như là để trừng phạt chính mình. Cô không thể để cho người đàn ông này tiến vào lòng mình!

Bộ dáng của cô khiến Lôi Dận chấn động không thôi, lại ôm cô chặt hơn. Cả thân mình cô kiều mỵ mềm mại, tản mát ra hương hoa, mê người trí mạng! Đôi mắt hắn sầm lại. Hắn nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu xuống bắt lấy hai cánh môi đỏ bừng làm tù binh, đầu lưỡi linh hoạt không chút khách khí mà đi vào thăm dò.

Trong phút chốc hơi thở giao hòa khiến cô không khỏi chấn động. Hơi thở bá đạo của người đàn ông vây lấy cô, đầu lưỡi đảo qua đảo lại cũng khiến lý trí cô bay đi hết...Cô nhất thời có chút loạn ý, có chút mê tình, trái tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn rất nhiều. Giây tiếp theo cô đột nhiên bừng tỉnh, tận sâu trong đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, vội vàng dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra.

"Khê nhi, anh muốn em!" Lôi Dận khóa chặt lại ánh mắt trong veo như hồ nước kia, đôi môi nói ra ba chữ kiên định.

Mạch Khê thở gấp...

"Trong lòng anh, giá trị của tôi...cũng chỉ có trên giường. Bất luận là ba năm trước hay ba năm sau..." Đôi môi đỏ mọng hé mở, có chút vất vả mà nói ra từng lời, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng có vẻ khô khốc.

"Em sai rồi!" Lôi Dận không giận, ngược lại còn cười, bên môi là ý cười nhè nhẹ. Ngón tay thon dài vuốt nhẹ cánh môi đỏ mọng, rồi chậm rãi hạ xuống dừng lại trên vị trí trái tim cô, tiếng nói trầm thấp cũng vang lên...

"Thứ anh muốn không chỉ có thân thể em, mà còn cả trái tim em nữa. Chính là chỗ này!"

Như là bị điện giật, trong nháy mắt, Mạch Khê như ngừng thở. Câu nói phía sau như là chiếc khóa cứng rắn khóa chặt lấy lòng cô. Cả người cô bị ôm lấy thật chặt, cô thậm chí một chút phản kháng cũng không làm được.

Thậm chí, ngón tay dừng trên ngực trái của cô đang cố tình chui vào trong...

Rốt cục Lôi Dận cũng cúi đầu, lần thứ hai khóa lại cái miệng nhỏ nhắn mê người. Nụ hôn dịu dàng này khiến người ta say mê, rồi lại bá đạo khiến người ta run sợ. Hắn triền miên đưa đẩy cái lưỡi thơm tho của cô, đồng thời như muốn hút hết hơi thở trong miệng, khiến cô mơ màng, cả đầu trống rỗng, không tự chủ được mà chìm đắm trong sự kích thích cùng "nhu tình mật ý".

"Ưm…" Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được bàn tay hắn chậm rãi trượt xuống, kéo làn váy lụa mỏng của cô ra, để lộ làn đa mịn màng nhung tuyết…

Hành động này khiến Mạch Khê khôi phục lại được vài phần ý thức. Cô nhịn không được liền cựa quậy người, lại không phát hiện ra rằng, hành động đó làm cho bộ ngực đầy đặn cọ xát vào ngực hắn, khiến dục hỏa hắn càng bùng lên mãnh liệt hơn.

"Khê nhi, em đẹp đến mê người…" Lôi Dận rời đi đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, phát ra một tiếng thở dài.

Không đợi cô đáp lại, bàn tay hắn kéo ra thứ chướng ngại vật, làm cho hai gò tuyết trắng cùng hai nụ anh đào hiện ra. "Cảnh xuân" trước mắt không hề bị che đậy gì nữa.

Hai bầu ngực căng tròn phập phồng cùng với nhịp thở, hai nụ hoa hồng hồng dưới ánh đèn nhẹ dịu diễm lệ vô cùng. Lôi Dận nhẹ nhàng cúi đầu ngậm lấy một nụ hoa, khẽ cắn, bàn tay to không chịu yếu thế mà vân vê một nụ hoa còn lại.

“A…” Mạch Khê không tự chủ được thở hắt ra một tiếng rồi cắn chặt môi dưới. Cảm giác kích thích khác nhau ở hai bên ngực khiến lý trí cô phiêu đãng đi đâu mất, lại chỉ có thể cắn chặt môi, thể hiện ý kháng cự sự xâm phạm của hắn.

Dường như bất mãn với vẻ ẩn nhẫn của cô, bàn tay hắn buông ra, như con rắn linh hoạt mà trực tiếp thăm dò vào giữa hai chân cô.

Thân mình Mạch Khê run lên, theo phản xạ tự nhiên mà kẹp chặt hai đùi lại, bàn tay nhỏ bé hơi đẩy lồng ngực hắn ra.

“Khê nhi…Không sao cả! Anh chỉ muốn yêu em thật tốt thôi…” Lôi Dận cười nhẹ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia, trong mắt hắn hiện ra vẻ cưng chiều rõ ràng.

Đôi mắt thâm tình như biển kia khiến cô chấn kinh, bàn tay đang phản kháng như bị hắn thôi miên, liền mất ngay đi khả năng kháng cự. Trong lòng hơi chua xót theo lời hắn nói ra. Hắn yêu…đến tột cùng là chỉ cái gì?

Lôi Dận lại cúi đầu, từ cần cỏ trắng nõn trượt một đường xuống, buông ra từng nụ hôn nhỏ vụn. Khi nụ hôn đến bầu ngực cô thì có mạnh mẽ hơn như muốn ghi đậm dấu ấn trên gò tuyết trắng, rồi lại đến một nụ hồng nhỏ…

“Ưm…a…” Mạch Khê hoàn toàn không chống cự được sự khiêu khích như vậy. Thân thể mềm mại lại càng căng cứng hơn, đôi môi đỏ mọng cất ra những tiếng thân ngâm kiều mỵ. Hai bàn tay nhỏ bất giác ôm lên cổ hắn, lại đan vào mái tóc đen dày. Trong cơ thể cô dần dấy lên một cảm giác hư không, cũng là khát vọng.

Mái tóc dài nhẹ nhàng xõa tung trên hai gò ngực, khuôn mặt cũng bị mấy lọn tóc lòa xòa che lên lại càng thêm vẻ dễ thương, kiều diễm khiến người ta không thể nào rời ánh mắt đi được.

Lôi Dận nhìn thật kỹ dung nhan tuyệt diễm bên dưới. Đôi môi hồng nhuận như cánh hoa tươi, đôi mắt đen yêu mị lại nhuốm đầy màn sương dục vọng; trong đôi mắt mê man ấy còn ẩn chứa những ai oán không thể nói ra.

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu kia khiến hắn không nhịn được mà lại cúi đầu hôn lên môi cô. Hai người dùng nụ hôn này mà giao hòa hơi thở với nhau, làm tiêu tán lý trí đối phương.

Mạch Khê nhắm chặt đôi mắt đang ẩn sự sợ hãi lại. Bàn tay nhỏ vô lực mà nắm lấy bả vai hắn. Cả người cô mềm nhũn ra trong lòng người đàn ông, trong lúc mơ hồ dường như còn không nhớ rõ chính mình nữa.

Cho đến khi người đàn ông đè hẳn lên người cô, hai bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy hai đùi cô…

“Đừng…” Cảm giác được sự nóng bỏng vô cùng đang để giữa hai chân mình, cô không nhịn được kêu khẽ lên một tiếng.

“Đừng xấu hổ, rất đẹp…” Hắn nói nhỏ, đôi mắt xanh càng thêm thâm trầm, như thể mặt nước trong. Hắn cúi đầu, lại thở ra hơi thở đầy nam tính, nhịn không được mà đưa tay vuốt khẽ cánh hoa non mềm kia…

“A…” Suy nghĩ của Mạch Khê bỗng bị khoái cảm đánh tan. Trong nháy mắt lúc hắn không kìm lòng được mà cúi đầu hôn lên cánh hoa mềm, hơi thở nóng rực phả ra, cô không tự chủ được mà thét lên.

Thân thể mềm mại vô thức mà ưỡn lên, bàn tay nhỏ túm thật chặt lấy ga trải giường. Ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, mà sâu tận trong đáy lòng lại có tiếng hét thức tỉnh.

Không được! Cô không muốn chìm đắm như vậy. Nhưng mà…Vì sao, cô không thể ngăn cản được người đàn ông này dấy lên ngọn lửa trong mình? Đôi mắt kinh hãi nay cũng đã dâng lên ngấn nước. Lôi Dận của ba năm sau khiến cô không biết phải làm thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là bất lực…

"Khê nhi, nói yêu anh..." Lôi Dận ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mê man của cô. Vẻ bất lực của cô giống như một con vật nhỏ đáng yêu khiến tim hắn bồi hồi vô cùng. Hắn muốn có được càng nhiều hơn, không chỉ đơn giản là thân thể cô!

Là cái gì?

Đôi mắt cô mờ mịt nhìn người đàn ông phía trên. Cho đến lúc hắn áp cả người lên người cô, biểu tượng nam tính chạm vào nơi non mềm thì cô mới phản ứng lại được...

"Không...Anh không thể yêu cầu tôi như vậy được..."

"Có thể. Anh có thể." Lôi Dận nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng hốt của cô, không để cho cô có nửa điểm trốn tránh. Tiếng nói trầm thấp mang theo khát vọng mãnh liệt lại một lần nữa kiên định vang lên...

"Nói em yêu anh!"

"Không! Không!" Ngực Mạch Khê quặn thắt lại. Đôi môi đỏ cố gắng nuốt lại tiếng khóc nức nở, bàn tay mềm dùng sức đánh vào lồng ngực hắn. Đôi mắt trong veo lại nhìn vào cặp mắt xanh ma mỵ kia mà khẩn cầu, "Đừng ép tôi...Đừng dồn ép tôi như vậy!"

Sao hắn lại có thể đưa ra loại yêu cầu đó? Hắn biết rõ cô thống khổ, lại bá đạo yêu cầu như vậy? Hắn quá xấu xa, khiến cô muốn trốn đi rồi lại không đành lòng rời khỏi. Sao hắn có thể muốn chiếm cả lòng cô, muốn lấy đi cả nơi an bình duy nhất?

"Khê nhi, anh sẽ để em cam tâm tình nguyện nói ra những lời này." Bàn tay người đàn ông tóm chặt lấy đôi bàn tay đang chống cự, đè xuống. Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai cô thật thâm tình, đồng thời, hắn thẳng lưng, dùng sức đâm thật sâu vào cơ thể cô...

"A..." Mạch Khê ngửa đầu kêu lên một tiếng tuyệt vọng, một giọt lệ trong suốt cũng lặng lẽ chảy dài xuống.

"Khê nhi..." Lôi Dận ngẩng đầu, thu hình ảnh giọt lệ kia vào đáy mắt, nhịn không được mà thở dài một tiếng.

Bàn tay nhỏ bé của cô được bàn tay to lớn kia nắm thật chặt. Nước mắt rơi lại càng nhiều hơn...Cô thực sự không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, người đàn ông quấy rối toàn bộ tâm tư cô.

"Khê nhi, đừng khóc, anh sẽ đau lòng..." Lôi Dận hiểu nhầm. Hắn tưởng sự thô lỗ của mình khiến cô bị đau nên nhịn xuống dục vọng đang điền cuồng gào thét. Đôi môi mỏng khẽ hôn lên giọt nước mắt, cũng là thu hết những nỗi ấm ức cùng bất lực của cô vào lòng.

Nhịn một lúc lâu làm những giọt mồ hôi rịn đầy trán hắn, lại nhỏ xuống hòa cùng với nước mắt của cô. Mạch Khê nâng mắt nhìn vào cặp mắt xanh lục thâm thúy kia, kinh hãi khi thấy trong đó toàn một vẻ dịu dàng cùng đau lòng. Cô vẫn nghĩ đàn ông đối với phụ nữ đều chỉ có nhục dục, chưa bao giờ biết một người đàn ông trong lúc hoan ái lại có thể toát lên vẻ thuần túy như vậy, ánh mắt dịu dàng không vấy mùi dục vọng!

Ba năm trước đây, hắn có từng như thế này không?

Hắn đối với Bạc Cơ cũng dùng ánh mắt này? Như vậy...còn mẹ của cô? Có nhìn thấy ánh mắt này hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi