TRÒ CHƠI NGUY HIỂM XIN ĐỪNG LÚN SÂU!


Tại biệt thự riêng của Hoắc Lãng Triết…..
Tư Phong lúc này lòng nóng như lửa đốt, không nhịn được mà đi tới đi lui trong phòng ngủ.
“Làm ơn ngồi yên một chỗ giùm tôi đi, lượn qua lượn lại làm tôi chóng mặt lắm.” Người đàn ông mặc Blouse cằn nhằn lên tiếng, sắc mặt không giấu nổi nét căng thẳng.
Sau khi tiêm thuốc vào ống truyền dịch, cuối cùng cũng mệt mỏi đi tới sofa, ngồi xuống, hai chân duỗi thẳng vắt vào nhau, đầu ngửa vào ghế, tay đưa lên day huyệt thái dương.
“Ngài ấy không sao chứ? Bao giờ thì tỉnh?”
“Cậu còn dám mở miệng hỏi tôi?” Người đàn ông tiện tay cầm chiếc gối trên sofa ném thẳng về phía Tư Phong, tức giận nói: “Cái tên Lãng Triết thì không thèm nói làm gì, đến cả cậu cũng không quản cậu ta cho chặt.

May mà tình hình không quá nghiêm trọng, nếu không, không chỉ có tôi mà ngay cả mạng của cậu cũng khó mà giữ.”
Tư Phong mím chặt môi, cúi đầu tự trách.

Người đang ngồi trên ghế sofa kia là Đường Chính Nguyên, 30 tuổi, là bác sĩ phụ trách của Hoắc tổng.
Đi theo Hoắc Lãng Triết được 9 năm, số lần anh gặp Đường Chính Nguyên không ít.

Tuy lời lẽ anh ta nói ra rất khó nghe nhưng thực chất chính là kiểu người ‘khẩu xà tâm phật’.


Anh biết Đường Chính Nguyên lo cho an nguy của Hoắc tổng nhưng nếu anh ta lo 10 thì anh đây lo gấp 100.

Đến cả cái mạng này, anh cũng không ngần ngại mà giao cho Hoắc tổng.
Người ngoài nhìn vào, sẽ chẳng ai nghĩ một người khoẻ mạnh như Hoắc Lãng Triết lại có sức khoẻ không tốt.

Nói đúng hơn, ngoại từ anh và Đường Chính Nguyên ra, thì không một ai biết tình trạng thật sự của người thừa kế Hoắc gia.
Nếu không phải vì chuyện xảy ra một năm trước, nếu không phải vì bảo vệ cái mạng này của anh thì Hoắc Lãng Triết đâu trở thành bộ dạng như thế này.

Năm đó ngài không chỉ lọc máu tới ba lần, mà còn hôn mê suốt một tháng.
Đường Chính Nguyên nói không sai, là anh bảo vệ ngài không tốt.

Hoắc Lãng Triết không thể uống rượu, một giọt cũng không! Vậy mà….
“Tư Phong.”
Đường Chính Nguyên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng hồi tưởng của Tư Phong.
Trong phòng chỉ có ba người: Tư Phong, Đường Chính Nguyên và người đang bất tỉnh nằm trên giường - Hoắc Lãng Triết.
“Phong, cô ta là ai? Cậu ta đâu có thói quen bao nuôi phụ nữ.” Ánh mắt Đường Chính Nguyên cơ hồ nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.
“Bao nuôi? Anh nói kì vậy.

Cô ấy là Triệu Uyển Dư, luật sư pháp lý bên công ty mà Hoắc thị đang đầu tư.” Nói tới đây Tư Phong mới đột nhiên nhớ ra, kể từ khi anh nhận được điện thoại của luật sư Triệu, tới giờ cũng được hơn 6 tiếng rồi, không lẽ cô ấy vẫn đợi ở ngoài?
Tư Phong xoay người, vừa định đi về phía cửa phòng thì Đường Chính Nguyên lại lên tiếng: “Chưa nói rõ mà cậu đi đâu?”
“Tôi ra ngoài nói cô ấy cứ yên tâm mà về trước.”
Đường Chính Nguyên nghe xong, đột nhiên cười phá lên.
“Anh điên à, cười gì vậy.” Tư Phong khó hiểu, cau mày nhìn Đường Chính Nguyên.


“Cậu giả bộ ngốc hay ngốc thật vậy? Về đâu? Không phải cô ta ở đây à?” Vừa nói, Đường Chính Nguyên vừa chỉ vào tấm ảnh đang dựng trên bàn trang điểm cách giường ngủ không xa: “Kia, chẳng phải là ảnh của cô ta sao?”
“Hả?” Lúc này Tư Phong mới giật mình để ý, dường như không tin vào mắt mình, vội đi về phía bàn trang điểm để xác minh lại.

Nhưng rõ ràng khi ấy Hoắc tổng bị ngất ở nhà của Triệu luật sư….
“Xem ra cậu ngốc thật!” Khoé môi Đường Chính Nguyên khẽ nhếch lên, “Phòng này nhìn đâu cũng thấy đồ của phụ nữ, cậu ta không bao nuôi thì là cái gì!”
“Anh đừng nói bậy.”
“Được rồi! Cậu ta bao nuôi ai tôi không quan tâm.” Đường Chính Nguyên nhàn nhạt lên tiếng, thoạt rồi đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Đúng 8 giờ mỗi tối tiêm thuốc vào bình truyền dịch của cậu ta, bao giờ tỉnh lập tức báo tôi.”
“Được!”
“Cậu ta hiện đang đổ rất nhiều mồ hôi, cậu xử lý đi.”
Tư Phong gật đầu, Đường Chính Nguyên cũng không nán lại thêm, mở cửa đi ra ngoài.
Triệu Uyển Dư lúc này đang đứng ngồi không yên, ánh mắt trước sau vẫn dán chặt vào cửa phòng ngủ.

Tư Phong đã dặn ngoài bác sĩ và cậu ta ra thì không ai được phép lên đây… Nhưng cô không thể cứ ngồi yên mà đợi dưới phòng khách, hơn nữa đã lâu vậy rồi mà trợ lý Tư và bác sĩ vẫn chưa ra, Hoắc Lãng Triết không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Không….không thể, anh ta khoẻ mạnh như vậy, chỉ sốt nhẹ thôi…tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Đúng vậy, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì!
Cửa phòng vừa mở, Triệu Uyển Dư lập tức đi tới: “Bác sĩ, anh ta sao rồi?”
Đường Chính Nguyên khẽ cau mày, anh vốn không ưa phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ thông minh.

Bởi lẽ càng thông minh, tâm cơ càng thâm hiểm.


Và người phụ nữ đang đứng trước mặt anh đây chính là ví dụ điển hình!
“Ngài ấy không sao, luật sư không cần quá lo lắng.” Tư Phong nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cô có thể vào…”
“Tư Phong!” Đường Chính Nguyên hắng giọng cắt ngang, rõ ràng chỉ là một câu dặn dò nhưng lại mang ý cảnh giác cao: “Bây giờ muốn lấy mạng của Hoắc Lãng Triết không phải là khó, cậu nhớ tránh để cậu ta tiếp xúc với người ngoài.”
Triệu Uyển Dư không phải kẻ ngốc, ẩn ý này không phải là nghe không ra.

Chưa kể ngay từ khi đến đây, vị bác sĩ kia đã nhìn cô bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm rồi.
“Mưa rồi, về mau đi.” Tư Phong vội lên tiếng.

Anh biết Đường Chính Nguyên dị ứng với phụ nữ, đặc biệt lời nói ra còn kinh khủng hơn ngày thường, anh không muốn luật sư Triệu vì những lời này mà cảm thấy bất tiện, đành nhanh chóng đẩy Đường Chính Nguyên xuống dưới tầng.
Triệu Uyển Dư không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hai người họ rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi