TRÒ CHƠI NGUY HIỂM XIN ĐỪNG LÚN SÂU!


Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong lên.

Ngay khi hai bàn tay nắm lấy nhau, Triệu Uyển Dư nhất thời giật mình.

Cô có thể cảm nhận được thân nhiệt lúc này của Hoắc Lãng Triết, rõ ràng tay anh hiện đang rất lạnh.
Vẻ mặt Triệu Uyển Dư không khỏi ánh lên sự lo lắng, cô khẽ cau mày nhìn anh,
“Tay của ngài…”
Triệu Uyển Dư vừa mở miệng lên tiếng, Hoắc Lãng Triết đã rút tay về.
Tâm tư Triệu Uyển Dư theo hành động vừa rồi của anh mà trở nên lạnh lẽo.
Hoắc Lãng Triết làm vậy là có ý gì? Tráng mặt cô sao? Không đúng, nếu là tránh mặt cô, anh sẽ không bảo với Ôn Húc Nhiên dẫn cô theo, sẽ không nhìn cô bằng ánh mắt đầy mị hoặc đó.
Anh là có chủ ý?
“Mấy ngày không gặp, Triệu luật sư càng ngày càng đẹp.” Thấy đáy mắt Triệu Uyển Dư không chút che giấu mà nhìn anh.

Hoắc Lãng Triết thỏa mãn, hơi nhếch môi cười, quay sang nhìn Ôn Húc Nhiên ngồi bên cạnh…
“Anh Ôn, có một nhân viên hết mình vì công việc như Triệu luật sư đây quả nhiên là điều ao ước của tất cả người làm trong giới kinh doanh.”
“Ha ha…” Ôn Húc Nhiên cười sang sảng, “Hoắc tiên sinh, ngài thật khéo nói đùa, luật sư Triệu của chúng tôi trông vậy thôi chứ vẫn còn nhiều điều thiếu sót.”
“Thiếu sót? Tôi lại thấy cô ấy quá hoàn hảo.

Tác phong làm việc rất đáng ngưỡng mộ.” Hoắc Lãng Triết nở nụ cười đầy ý vị sâu xa.


“Tôi đoán trong cuộc sống hẳn là chuyện gì cũng đều làm tốt.”
Hai tay Triệu Uyển Dư run lên như bị điện giật, từ khi cô bước vào đây, tâm trạng của cô như thể bay bổng giữa không trung, giống như vừa rồi, lời nói cùng vẻ mặt vô cùng khó đoán của anh khiến cô bất giác toát mồ hôi lạnh.
Ôn Húc Nhiên nghe vậy thì khẽ cười, quay sang nói nhỏ với Triệu Uyển Dư: “Uyển Dư, em ngồi đây tiếp Hoắc tổng một lúc giúp anh.

Anh đã đặt người mang quà tới, bây giờ cần ra ngoài kí nhận.”
Hoắc Lãng Triết bộ dạng lười biếng dựa vào ghế, chân trái vắt lên chân phải, dáng vẻ tao nhã, từng đường nét của khuôn mặt vô cùng hài hoà nhưng nhìn kỹ không khó để nhận ra trong đó ẩn chứa một nét tà mị.
Anh giống như một con báo đen đang ung dung tự tại, tuy rất tĩnh lặng nhưng lại khiến người ta không dám khinh thường.
Da đầu Triệu Uyển Dư căng lên, cố gắng nở nụ cười tự nhiên, thoạt rồi kéo tay Ôn Húc Nhiên, “Húc Nhiên, hay để tôi ra ngoài lấy, anh ở đây nói chuyện với Hoắc tổng.”
Cô có thể hiểu rõ, nếu lúc này cô ngồi đơn độc một mình ở đây với Hoắc Lãng Triết, anh ta nhất định sẽ giở trò!
Ôn Húc Nhiên lại không nghĩ được nhiều như vậy, anh đơn giản chỉ là không muốn cô mất công đi lại, liền vỗ nhẹ vai cô.

“Anh biết mặt và có số của nhân viên giao hàng, em xuống đó biết đâu lại tìm không ra.

Em cứ ngồi ở đây với Hoắc tổng, anh xuống một lúc sẽ lên ngay.”
Nói đến đây, Ôn Húc Nhiên nhìn về phía Hoắc Lãng Triết, “Ngài Hoắc, thất lễ quá, giờ tôi có việc xuống dưới sảnh, ngài và luật sư Triệu nói chuyện tự nhiên.”
Hoắc Lãng Triết nở nụ cười vô cùng thoải mái, nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Triệu luật sư, vậy trong lúc anh Ôn vắng mặt, chúng nói chuyện phiếm để giết thời gian nhỉ.”
“Vậy tôi xin phép vắng mặt một một lúc.”
Ôn Húc Khiên nói xong, cười cười, xoay người rời đi.
Bàn ăn lúc này trở nên cực kỳ yên tĩnh, trong không khí dường như lan toả một chút ái muội mập mờ cùng hơi thở có phần lúng túng.

Một hồi lâu sau, Triệu Uyển Dư cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Hoắc Lãng Triết, anh ổn không?”
“Tại sao không?” Tiếng nói trầm thấp đầy mê hoặc của Hoắc Lãng Triết vang lên.

“Em nhìn ra được trên người tôi có chỗ nào không ổn?”
“Tay anh lạnh.” Triệu Uyển Dư âm thầm hít sâu một hơi.

“Nếu thấy trong người không khoẻ, anh về trước đi, có gì tôi sẽ nói lại với Ôn Húc Nhiên sau.”
“Không cần phải vội.” Vẻ mặt Hoắc Lãng Triết vẫn nhàn nhã như trước, “Tôi đặc biệt tới đây là để gặp em.”
“Không phải tới chiều tôi sẽ trở về sao?”
“Phải mất thêm 4 tiếng nữa.” Khoé môi Hoắc Lãng Triết bất giác hiện lên nét cười đầy vẻ chòng ghẹo.

“Tôi nhớ em thì phải làm sao?”
Triệu Uyển Dư nghe tới đây, ngược lại cảm thấy giận, “Hoắc Lãng Triết, anh đừng lúc nào mở miệng ra là nói những lời lẽ khiến người khác hiểu lầm!”
“Hiểu lầm?” Hoắc Lãng Triết này ra vẻ mặt khó hiểu, “Dư, tâm tư của tôi tới giờ em vẫn chưa nhìn ra?”
“Hoắc Lãng Triết, anh hôn mê suốt hai ngày, tôi đâu không phải loại người sắt đá.

Anh tỉnh lại khi nào? Cho dù không gọi điện thì anh cũng có thể nhắn tin mà.


Ít nhiều cũng nên báo tôi một tiếng!”
“Em giận?” Nhìn biểu cảm của cô, Hoắc Lãng Triết thích thú cong môi.
Triệu Uyển Dư cau mày, bộ mặt cợt nhả của Hoắc Lãng Triết thật khiến người ta chán ghét.
“Đừng ảo tưởng!” Triệu Uyển Dư khó chịu lên tiếng.

Cô ghét cảm xúc của mình bị người khác nhìn thấu, đặc biệt người đó lại là cái tên mặt dày Hoắc Lãng Triết!
Nhịn không được, cô liền đưa chân đá vào chân anh.
Còn tưởng Hoắc Lãng Triết sẽ chỉ cợt nhả mà cười cười, nào ngờ anh đột nhiên cúi mặt xuống, khẽ kêu lên một tiếng.
Triệu Uyển Dư thoáng giật mình, vội đứng dậy đi tới chỗ anh, lo lắng hỏi.

“Lãng Chiết, anh không sao chứ? Tôi làm anh đau hay anh không khoẻ ở đâu?”
Hoắc Lãng Triết vẫn cúi người không đáp, càng khiến Triệu Uyển Dư sợ hơn.
“Triết….”
Nghe tới đây, anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, khoé môi cong lên nở nụ cười tà mị không hề che giấu, “Dư, xem em kìa, tôi chỉ kêu đau một tiếng, chưa gì đã cuống lên rồi.

Còn gọi tôi thân mật như vậy?” Vừa nói anh vừa thuận tay nắm lấy tay cô.
Triệu Uyển Dư bị anh trêu đùa tới mức giận đỏ cả mặt, “Anh thấy tôi nực cười lắm phải không? Hết lần này tới lần khác đều bị anh lừa.

Ngu ngốc lo lắng cho anh…”
Không đợi cô nói hết lời, chỉ thấy Hoắc Lãng Triết duỗi cánh tay ra, một sức lực mạnh mẽ siết lấy cái eo nhỏ của cô, ngay sau đó, thuận thế đem thân thể mềm mại của cô kéo lại gần, cứ như vậy cả người ngồi lên đùi anh…
Tim Triệu Uyển Dư như muốn nhảy lên tận cổ, hai mắt mở to mà nhìn anh chằm chằm…
“Hoắc Lãng Triết, anh thế này người khác nhìn thấy sẽ rất không hay.” Cô cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất để che dấu sự khẩn trương trong lòng.

“Vì sao lại trốn tránh tôi?”
“Hoắc Lãng Triết, nếu tôi trốn tránh anh, tôi sẽ không cùng Ôn Húc Nhiên tới đây!” Triệu Uyển Dư đưa mắt nhìn sang bên, hơi nhíu mày cười nói.
Lúc này, trong lòng cô vô cùng lo lắng, nếu như Ôn Húc Nhiên bước vào…
“Ồ!” Hoắc Lãng Triết cúi xuống, tiếng cười nhẹ bật ra từ yết hầu, hai tay giữ chặt eo cô, không chút kiêng kỵ tỉ mỉ hôn lên làn da non mịn nơi gáy, gặm nhấm vành tai, ngón trỏ thon dài lướt nhẹ trên bờ môi căng mọng.

“Đêm đó, nếu tôi không tới tìm em thì em còn muốn trốn tôi tới khi nào?”
“Hoắc Lãng Triết, anh đừng tự suy diễn.” Triệu Uyển Dư chột dạ lên tiếng.
“Suy diễn?” Hoắc Lãng Triết khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt đen sâu thẳm phát ra tia mê đắm, đem cô hoàn toàn ôm vào lòng, “Em tuỳ hiện khoác áo của người đàn ông khác, chính mắt tôi trông thấy, bây giờ còn dám mở miệng nói tôi suy diễn?”
Triệu Uyển Dư hơi nghiêng đầu, tránh đi bàn tay không an phận của anh, “Hoắc tổng, cuộc hẹn hôm nay liên qua tới công việc.

Tôi nghĩ, loại tư thế này của chúng ta không thích hợp để bàn chuyện hợp tác cho lắm.”
Cô không muốn nhớ tới chuyện ngày hôm đó, càng không muốn nhớ tới những lời nói mà anh đã dùng để xúc phạm cô.
“Sao? Em sợ Ôn Húc Nhiên nhìn thấy?”
Triệu Uyển Dư chỉ cảm thấy tóc tai như muốn dựng lên.
“Em và anh ta đâu có bất kì quan hệ gì, việc tôi đang làm với em, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh ta cả…” Anh cúi đầu xuống, đôi môi mỏng phả ra hơi thở thơm mát, quét qua môi cô.
“Hoắc Lãng Triết, ít nhiều lúc này anh cũng phải tôn trọng tôi.”
“Tôi trân quý em còn không hết, làm sao có thể khi dễ em.” Ngón tay thon dài của Hoắc Lãng Triết khẽ mơn trớn gương mặt của cô, đầu ngón tay khẽ tách bờ môi, trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ bên trong, ánh mắt trở nên u tối….
Triệu Uyển Dư nhất thời chấn động, bên môi tràn ngập mùi trầm hương thuộc về riêng anh.

Cô nghiêng đầu tránh né, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn.
Cô không muốn bị Hoắc Lãng Triết xoay vòng như chong chóng, cũng không muốn bị anh đem ra làm vật trêu đùa.
“Lời nói phát ra từ miệng của anh và hành động ngay lúc này hoàn toàn trái ngược!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi