TRÒ CHƠI NGUY HIỂM XIN ĐỪNG LÚN SÂU!


Vào tới phòng ngủ, Triệu Uyển Dư đẩy nhẹ, Hoắc Lãng Triết thuận thế ngã xuống giường.
Mặc dù có chút kinh ngạc với việc Triệu Uyển Dư đột nhiên trở nên to gan lớn mật, nhưng Hoắc Lãng Triết vẫn dùng ánh mắt đầy mê hoặc cổ vũ cô.
Vóc dáng của Triệu Uyển Dư thực sự quá mức hoàn mỹ, cô tiến lên, nâng tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Hoắc Lãng Triết.

Thấy rõ ràng yết hầu của anh nhấp nhô lên xuống, đôi môi căng mọng khẽ kề sát đôi môi mỏng của anh, nhỏ giọng thì thầm:
“Tại sao, anh lại luôn bắt nạt tôi?”
Lời cô vừa nói, khiến lòng Hoắc Lãng Triết nổi lên chút cảm giác đau lòng, sau một khắc, anh chợt cảm giác thấy trên môi vô cùng ấm áp.

Càng không ngờ tới Triệu Uyển Dư lại chủ động hôn lên môi anh, cánh tay rắn chắc vừa muốn ôm lấy cô, cánh môi liền bị Triệu Uyển Dư hung hăng cắn mạnh một cái.
“A...” Hàng lông mày kiếm của Hoắc Lãng Triết khẽ cau lại, trầm giọng kêu đau, khoé môi mơ hồ nổi lên mùi máu tanh.

Hoắc Lãng Triết nhìn về phía Triệu Uyển Dư, thấy cô lạnh lùng nhếch môi cười thì không khỏi khẽ lắc đầu.
“Mèo con, em thật nhẫn tâm!”
“Nhẫn tâm hay không, kịch hay vẫn còn ở phía sau, anh có dám hay không?”
Nói rồi, Triệu Uyển Dư nhẹ nhàng nửa quỳ nửa ngồi lên thân hình to lớn của Hoắc Lãng Triết.
“Được, hôm nay để mặc cho em xử trí!” Hoắc Lãng Triết nở nụ cười tà.
Nghe vậy, Triệu Uyển Dư chỉ cười nhẹ, liền đó đột ngột rời khỏi thân thể anh, “Là chính miệng anh nói, cho dù tôi làm gì anh cũng không được động tay động chân, chỉ cần động một chút coi như anh thua cuộc.

Chuyện hợp đồng giữa chúng ta phải do tôi quyết định hết!”
Hoắc Lãng Triết hơi nhíu mày, xem như đã chấp nhận.
Triệu Uyển Dư cười khẩy, Hoắc Lãng Triết, để xem lần này anh còn tự tin được nữa không? Muốn chơi, tôi chơi với anh tới cùng!
Nghĩ tới đây, cô liền xoay người đi tới phía tủ quần áo, lấy dây lưng của Hoắc Lãng Triết ra, đem hai tay anh cột chặt vào đầu giường, khoé môi nở nụ cười lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt tà mị của anh.
Lúc này, Triệu Uyển Dư thật sự không biết hành động của mình liệu có đúng hay không.

Cô chỉ biết rằng bản thân không muốn bại trận trước anh, càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc nào cũng đắc thắng của anh….nói cho cùng, cô đã dồn nén quá nhiều uất ức rồi, suốt thời gian bên cạnh anh, cô quả thực đã quá mệt mỏi rồi.
Hoắc Lãng Triết nhìn bộ dạng bị trói của mình, không khỏi trầm giọng bật cười.

“Thế này là sao?”
“Anh đoán thử xem?”
Nói rồi, Triệu Uyển Dư như sực nhớ ra điều gì đó, liền lấy tạm một chiếc áo choàng, chùm lên người rồi ra khỏi phòng, chẳng bao lâu sau liền trở lại, trên tay cầm lấy một bình rượu vang đỏ sẫm.
Đây là chai rượu vang đắt đỏ mà lúc ở nhà hàng Ôn Húc Nhiên đặc biệt tặng cho Hoắc Lãng Triết, nhưng khi đó, sắc mặt của anh rõ ràng tỏ ra ghét bỏ, liếc nhìn về phía chai rượu mà cười khẩy.

Ôn Húc Nhiên không thấy nhưng cô đâu có mù!
“Em muốn làm gì?”
Triệu Uyển Dư không buồn trả lời câu hỏi của Hoắc Lãng Triết, thành thục mở nút bình rượu, ưu nhã chầm chậm đi đến trước mặt anh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, đem dung dịch đỏ sẫm trong bình…từ từ rót xuống thân thể mình.
Màu đỏ sẫm của rượu dần dần lan ra trên thân thể cô, từ từ chảy xuống hạ thân, sắc đỏ sẫm đối lập hoàn toàn với làn da trắng mịn, cơ hồ tạo nên một cảm giác mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác.
Giờ phút này, Hoắc Lãng Triết chỉ cảm thấy cổ họng khô cháy.

Trong mắt anh, cô vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất, kể cả khi cô cáu gắt, anh vẫn luôn có một khát vọng cực đại với cô.

Vậy mà lúc này, sự mê hoặc của cô dường như bức anh phát điên.
Sự chủ động táo bạo này thậm chí còn khiến anh khiếp sợ, khiến anh càng thêm đói khát mà không thể rời mắt khỏi cô.

Luồng nhiệt nóng từ bụng mỗi lúc một dâng lên.

Anh thực muốn đứng dậy đẩy cô ngã xuống giường, nhưng mà hai tay lại bị dây lưng trói chặt, lúc này anh mới chợt nở nụ cười khổ, thì ra là cô muốn dùng trò đùa tinh quái này để hành hạ anh.
“Xem kìa, anh gấp gáp như vậy làm gì?” Dù hành động này có táo bạo tới đâu nhưng chỉ cô mới hiểu, thâm tâm lúc này có bao nhiêu là sợ hãi.

Nhưng mà….
Đâm lao thì phải theo lao! Cô đâu thể dễ dàng từ bỏ trò chơi nguy hiểm này!
Nhìn yết hầu Hoắc Lãng Triết không ngừng lên xuống, Triệu Uyển Dư khẽ nhếch môi cười, cũng không buồn nhìn đến ánh mắt anh, ngón tay còn vương mùi rượu nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng gương mặt cương nghị kia.


Cảm giác được hô hấp của anh càng lúc càng nóng, có chút đắc ý thì thầm:
“Đừng nha, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi thì anh sẽ thua cuộc”
Nói xong, Triệu Uyển Dư đem phần rượu còn lại trong bình từ từ đổ xuống thân hình vạm vỡ của Hoắc Lãng Triết….
“Đừng tưởng tôi không biết, trong suốt bữa ăn, ngoài việc cố tình chuốc rượu khiến Ôn Húc Nhiên say, anh căn bản một chút cũng không hề đụng tới!”
Hoắc Lãng Triết nhìn cô đến sững sờ...
Sau một khắc, đã thấy Triệu Uyển Dư đem cái bình rỗng đặt lên bàn, cả thân hình kiều diễm lại lần nữa nửa quỳ nửa ngồi trên người anh.
“Rượu này coi như tôi giúp Ôn Húc Nhiên không bị anh làm cho phí phạm!” Nói rồi cô nhẹ nhàng cúi xuống, đem đôi môi căng mọng khẽ lướt trên từng đường nét tinh tế, trên khuôn mặt cương nghị.
Bị cô hôn lên từng chút, Hoắc Lãng Triết vừa muốn hôn đáp lại, lại bị cô cười né đi, nụ hôn nóng bỏng được thay thế bởi bàn tay nhỏ bé, một đường lướt xuống phía dưới…
Dịch rượu khiến áo sơ mi của anh hoàn toàn ướt nhẹp, khi cô dùng đầu lưỡi có chút ngốc nghếch khẽ đẩy nút áo sơ mi của anh, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng dán sát lồng ngực rắn chắc, mút vào từng chút rượu khiến cho toàn thân anh bị kích thích cực độ, bàn tay không khỏi nắm chặt lại, lồng ngực bắt đầu phập phồng cao thấp.
“Tiểu yêu tinh, em học đâu ra được những thứ này?” Giọng nói của anh vang lên, mang theo chút run rẩy nhẹ nhàng.
“Tôi đâu phải sinh viên cấp ba hay đại học! Anh yên tâm, anh là người đầu tiên tôi thí nghiệm.” Triệu Uyển Dư cười đến mê hồn, bàn tay không chút an phận mà trêu chọc trên người anh.

Cởi ra áo sơ mi, rồi sau đó lại chậm rãi dời xuống, buông lỏng quần dài của anh.

Vật cứng rắn dưới hạ thân kia đã sớm căng trướng, ngẩng cao đầu khỏi lớp vải, cơ hồ như muốn được thoát ra ngoài, khiến cô không khỏi khiếp sợ.
Thấy bàn tay Hoắc Lãng Triết siết chặt lại vì khó chịu, Triệu Uyển Dư hài lòng nhếch môi cười.
Chỉ là, nụ cười này lại xuất phát từ nội tâm băng giá… từng chút từng chút hững hờ hành hạ người đàn ông phía đối diện.
Triệu Uyển Dư dứt khoát ngồi xuống phần giường còn lại, cô biết Hoắc Lãng Triết sẽ không rời mắt khỏi mình, vì vậy cắn chặt môi, đánh bạo tất cả sự thẹn thùng của bản thân, ở trước mặt anh, đưa dần ngón tay xuống hạ nguyệt, nhẹ nhàng thăm dò nơi tư mật giữa hai đùi, miệng khẽ phát ra âm thanh kiều mị mê người.

Hoắc Lãng Triết không ngờ tới cô có thể to gan tới như vậy, con ngươi đen sẫm khẽ nheo lại, ánh mắt đầy mê muội nhìn chăm chú vào ngón tay của cô…..

Trước một màn này khiến anh không khỏi cảm thấy cổ họng càng thêm khô cháy.
“Dư…..em thật đẹp….”
Có trời mới biết, ngay lúc này, anh thực muốn đè cô xuống giường, đem cơ thể kiều mị kia hoà mà hoà vào làm một…

“Triết…”
Một từ này của cô khiến cho xương cốt của Hoắc Lãng Triết hoàn toàn mềm nhũn.

Trước giờ cô luôn từ chối gọi thẳng tên anh, vậy mà lúc này, cô lại gọi anh bằng một thanh âm đầy ái muội.

Nương theo tiếng gọi mê người đó, anh lại nhìn đến ngón tay nhỏ không ngừng chôn vùi trong hạ nguyệt, máu nóng trong người anh như muốn sôi lên, dục hoả không ngừng điên cuồng tăng vọt.

Bản thân lúc bình thường vốn đã có dục vọng to lớn với cô, khung cảnh trước mắt lúc này khiến anh càng thêm sốt ruột khó nén nhịn.
“Thích không?” Từ trong ánh mắt tối sầm kia, cô có thể đọc được sự khao khát nóng rực của anh, bàn tay nghịch ngợm khẽ đưa ra, chạm nhẹ vào vị trí vật nam tính như muốn nổ tung kia.

“Triết…nơi này của anh, muốn hay không?”
Hoắc Lãng Triết đã nhìn không nổi, lại thêm tay cô đột nhiên chạm tới, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, anh gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể xinh đẹp của cô, hô hấp tựa dã thú, quần lót dường như đã không thể giữ được vật cứng rắn đang càng lúc càng phình lên, biểu hiện sự nhẫn nại của anh đã tới mức đỉnh điểm.
“Đừng động nha, Triết, anh thua nhanh quá...” Triệu Uyển Dư đâu có dễ dàng buông tha anh như vậy? Cô thu tay về, vẫn như cũ bày ra tư thế vô cùng mê người.

Hạ thân bị kích thích càng lúc càng ướt đẫm, cô khẽ ngửa đầu cất tiếng kêu yêu kiều.
Hoắc Lãng Triết thật sự nhịn không được nữa rồi! Anh như nổi điên nhào về phía cô, dù cho hai tay không cách nào nhúc nhích.
Thấy vậy, Triệu Uyển Dư nở nụ cười mê người nhìn anh, có chút cao hứng khi chứng kiến bộ dạng mất khống chế kia, đắc ý tuyên bố:
“Anh thua rồi!”
“Tôi không thể nhịn nổi nữa.

Dư, cho tôi vào trong em, được không?” Hoắc Lãng Triết thất bại, cất giọng năn nỉ.
“Nhanh như vậy đã nhịn không nổi? Chẹp! Vậy đâu có được!” Triệu Uyển Dư khẽ dựa vào bộ ngực vạm vỡ của anh, bàn tay dọc theo lồng ngực đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp thẳng một đường xuống dưới, cuối cùng, đem thứ che chắn còn sót lại trên người anh giật xuống.
Không còn bị đè ép bởi quần lót, vật nam tính nhanh chóng thoát ra ngoài.
Tuy cô đã trải nghiệm qua sự cường thế của anh nhưng lúc này nhìn thấy vật cứng rắn đang không ngừng ngẩng cao đầu kia vẫn khiến Triệu Uyển Dư sợ tới xanh mặt.
Triệu Uyển Dư thầm thở dài, cũng may đã trói anh ta lại!
“Dư…”
“Bộ dạng bây giờ thật chẳng giống anh chút nào.…” Thấy Hoắc Lãng Triết không khống chế được bản thân, Triệu Uyển Dư cảm giác thành tựu trong lòng càng lúc càng lớn.
Tay cô đưa xuống, lại lần nữa đặt lên vật cứng rắn nóng bỏng của hắn, vuốt nhẹ.

Đôi chân thon dài của Triệu Uyển Dư nhẹ nhàng quấn lấy bắp đùi tráng kiện, khiến toàn thân Hoắc Lãng Triết như rơi vào nước sôi lửa bỏng.

“Dư!” Hoắc Lãng Triết cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi không ngừng nhỏ xuống cho thấy anh đang cố nhẫn nhịn sự cám dỗ mãnh liệt tới mức nào.

Thân thể cao lớn vặn vẹo không ngừng, muốn Triệu Uyển Dư chạm vào anh nhiều hơn nữa, càng muốn cô đem dây lưng trên tay tháo xuống.
Triệu Uyển Dư nhếch môi cười, nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh, thỉnh thoảng lại tăng thêm chút lực nơi tay.
“Anh đã thua, lại muốn thua một cách triệt để?” Cô hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm hôn từng chút trên cơ bụng của Hoắc Lãng Triết.
“Dư….”
Ánh mắt của anh lúc này đã trở nên đỏ ngầu, tiếng nói từ cổ họng phát ra khản đặc, khát vọng điên cuồng bị cô khơi mào nhanh chóng dâng lên bức anh phát điên.

Một cảm giác kích thích cực hạn giống như gãi không đúng chỗ ngứa khiến cho anh càng lúc càng khó chịu, thực muốn lập tức tiến vào cơ thể cô một cách điên cuồng.
Triệu Uyển Dư nhẹ nhàng vuốt ve từng cơ bụng của Hoắc Lãng Triết, nhiệt độ cơ thể lúc này so với lúc cô chạm tay anh ở nhà hàng phải nói là quá chênh lệch!
“Dư, đáng chết, qua đây cho tôi!” Hoắc Lãng Triết hoàn toàn bị cô bức điên rồi, thanh âm vốn trầm thấp giờ như biến thành tiếng gầm gừ tựa dã thú.
“Không!” Triệu Uyển Như nhanh chóng cất lời.

Sao cô có thể đễ dàng tha cho anh như thế này được.

Dám trước mặt người khác hành động vô sỉ với cô! Cô sẽ hành hạ anh cho tới khi thỏa mãn mới thôi!
Nghĩ tới đây, Triệu Uyển Dư càng lúc càng lớn mật, trực tiếp dang chân ngồi lên bụng anh, cố tình để lộ thân thể quyến rũ trước mắt anh, khiến anh không được thoả mãn mà nổi điên lên.
“Triệu Uyển Dư! Lập tức cho tôi, nếu không em nhất định sẽ hối hận!” Cặp mắt Hoắc Lãng Triết nheo lại đầy nguy hiểm, anh nhìn chằm chằm thân thể hấp dẫn của cô, gầm nhẹ cảnh cáo.
Tối nay, sự táo bạo của cô thật sự khiến anh không dám cam đoan bản thân mình sẽ làm ra loại chuyện mất khống chế như thế nào nữa?
“Có bản lĩnh thì anh tới đi!” Triệu Uyển Dư không chút sợ sệt buông lời khiêu khích, cặp mông trắng mịn cọ tới cọ lui.
Thấy hơi thở của Hoắc Lãng Triết càng lúc càng dồn dập, tầm mắt càng lúc càng mất khống chế, cuối cùng cũng khiến cô thoả mãn.
Trả thù vậy đã đủ rồi!
Ngay sau đó, Triệu Uyển Dư liền bước xuống giường, kéo lấy chiếc khăn tắm lớn bao quanh thân thể, cười lạnh lùng, “Hoắc Lãng Triết, xem ra anh cũng có ngày hôm nay, bộ dạng này thật khiến tôi sảng khoái a~”
Mục đích của cô coi như đã đạt được, đương nhiên cô sẽ không ngốc nghếch mà ngủ ở đây!
Dục vọng trong mắt Hoắc Lãng Triết khiến Triệu Uyển Dư sợ, chuyện hôm nay quả thực vạn lần cô cũng chưa từng dám nghĩ tới, vậy mà lại cả gan hành động tới mức này….
“Em đứng lại cho tôi!” Hoắc Lãng Triết nhìn ra sự mỉa mai trong mắt cô, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, “Bây giờ lập tức cho tôi, nếu không, tôi sẽ khiến em ngày mai không xuống nổi giường!”
Triệu Uyển Dư giống như nghe được một câu chuyện hài, đi đến trước mặt anh, thấy vầng trán ướt nhẹp mồ hôi, thích thú nhếch môi.
“Doạ quỷ sao? Ngài Hoắc, đêm nay ngài tự mình chơi đi, bây giờ tôi sẽ đi kiếm một nơi nào đó ngủ tạm, có gì mai ta lại gặp nhau.”
Nói xong, cô xoay người rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi