TRÒ CHƠI NGUY HIỂM XIN ĐỪNG LÚN SÂU!


Trở lại công ty, áp lực công việc lại lập tức tràn về.
Khi Triệu Uyển Dư cầm tập tài liệu đi ngang qua phòng họp, cô nghe thấy tiếng của Ôn Húc Nhiên từ bên trong vọng ra.

Thấy vậy Triệu Uyển Dư bèn dừng lại, nhìn về phía phòng họp.

Bên trong, ngoài Ôn Húc Nhiên ra thì còn có Vương Lee - cổ đông lớn của công ty.
“Ôn Húc Nhiên, anh nói vậy là có ý gì? Lần trước vì chuyện xảy ra bên Singapore quá gấp, những quyết định của anh tôi đã nhắm mắt làm ngơ, vậy mà bây giờ anh còn muốn chính thức cho cô ta khiêm vị trí phó tổng giám đốc? Anh làm như vậy là có ý gì?” Tiếng nói đầy bất mãn của Vương Lee vang lên, thậm chí còn có tiếng đập bàn.
Ôn Húc Nhiên ngồi đó, nhàn nhã uống cà phê, thong thả lên tiếng, “Vậy ông thử cho tôi lý do đi, tại sao không thể?”
“Cô ta là phụ nữ!” Vương Lee thô lỗ vung tay nói.
“Ai quy định phụ nữ không thể làm phó tổng giám đốc?” Ôn Húc Nhiên cảm thấy như bị bỡn cợt, đặt tách cà phê xuống, gương mặt tràn ngập sự không vui.
“Ôn Húc Nhiên, công ty này là một tay nhà họ Ôn gây dựng.

Tôi thừa nhận, anh thật sự có năng lực hơn so với ông anh và ba anh.

Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đứng nhìn công ty này bị hủy trong tay một người phụ nữ.

Cô ta quá thông minh, một khi bị đối thủ cạnh tranh của chúng ta mua chuộc, chúng ta sẽ lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Nên nhớ cô ta bây giờ có mối quan hệ rất mật thiết với tập đoàn Hoắc thị, chưa biết chừng sẽ có ngày cô ta quay lưng, phản bội lại chúng ta.” Giọng điệu của Vương Lee từ tức giận đổi thành nhẹ nhàng khuyên bảo.

“Ôn Húc Nhiên, anh phải nhớ rõ một điều, cô ta là luật sư, không phải thần thánh mà có thể giữ chức vụ đó.

Tôi chỉ muốn tốt cho công ty này mà thôi.”
Ôn Húc Nhiên ngồi bắt chéo hai chân, nghe thấy những lời này có chút buồn cười nhếch môi, “Xem ra, ông đối với cách sử dụng nhân lực của tôi luôn có ý kiến trái ngược.

Nói như vậy, tức là nhiều năm qua việc tuyển dụng nhân tài của tôi đều có vấn đề?”
“Không phải, tôi chỉ muốn nói tới Triệu luật sư, cô ta…”
“Tôi có một chuyện không hiểu cho lắm…” Ôn Húc Nhiên không đợi Vương Lee nói xong liền cắt ngang lời ông ta.

Anh nở nụ cười nhẹ mang theo rõ ý khinh thường.
“Ông thực sự cho rằng Triệu Uyển Dư không thể đảm nhiệm được vị trí đó hay là đang sợ cô ấy sẽ uy hiếp đến lợi ích của mình nên mới trở nên khẩn trương như vậy? Cho nên mới phải tìm cách đẩy cô ấy đi càng nhanh càng tốt?”
Một câu nói này khiến cho sắc mặt của Vương Lee trở nên lúng túng, khóe miệng cứng đờ lại mà gương mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng lên.

Ông ta lập tức phản bác, “Tôi sao có thể sợ cô ta uy hiếp tới lợi ích của mình chứ? Cô ta chỉ là một luật sư.

Tôi không chấp nhận bởi vì sợ cô ta không đủ kinh nghiệm cùng chúng ta gánh vác công ty này mà thôi…”

“Triệu Uyển Dư là người rất tỉnh táo, làm việc thì luôn dứt khoát.

Tôi không nghĩ rằng cô ấy không thể đảm nhiệm được vị trí này.

Cô ấy gắn bó với công ty này đã gần được bốn năm, suốt quãng thời gian tôi ở Singapore, mọi việc lớn nhỏ ở công ty này đều đổ lên đầu cô ấy.

Vương Lee, ông nói cô ấy không đủ năng lực vậy thì trong lúc công ty đang gấp rút tìm nguồn đầu tư, thì một cổ đông lớn như ông đang ở đâu vậy?” Giọng nói sắc bén của Ôn Húc Nhiên đột ngột chuyển lạnh băng, ngôn ngữ cũng toát lên sự kiên quyết không cho phép phản kháng thêm nữa.
Triệu Uyển Dư đứng bên ngoài cửa, từ tận đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, giống như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng len lỏi khắp tâm tư cô vậy.
Cô biết rất rõ Ôn Húc Nhiên luôn đánh giá cao năng lực của cô.

Nhưng không ngờ, anh lại ở trước mặt nguyên lão cổ đông khẳng định vị trí cũng như thái độ cùng năng lực làm việc của cô.
Trong phòng họp, không khí hoàn toàn đối lập, nhất là Vương Lee, sắc mặt ông ta nhìn rất khó coi.

Nghe Ôn Húc Nhiên nói xong, ông ta dựa lưng vào ghế sofa, nặng nề thở một hơi dài…
“Húc Nhiên, xem ra lời của tôi cậu không chịu nghe phải không?”
Ôn Húc Nhiên đưa mắt nhìn ông ta, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, “Nếu như những lời của ông có thể khiến cho công ty thu được lợi ích tột bậc, đương nhiên tôi sẽ tiếp thu.”
Vương Lee lắc đầu, bộ dạng có vẻ rất thất vọng, cau mày nói tiếp, “Nói như vậy tức là ý kiến của tôi không có tính xây dựng sao? Có lẽ trong mắt anh tôi chỉ là một lão già, vướng chân vướng tay.

Nói thật là tôi cũng đã lớn tuổi, cũng muốn qua Thuỵ Điển sống cùng với con gái nhàn nhã an hưởng tuổi già.

Nếu như không phải lo lắng cho sự phát triển của công ty, tôi cũng không muốn ở lại nơi này.

Nhưng mà, nghe khẩu khí của anh hiện giờ hẳn là không cần ông già này nữa, vậy thì tôi sẽ lập tức rút vốn, đỡ phải ở lại đây tiếp tục chịu khổ nữa.”
Nói xong, Vương Lee lại thở dài nặng nề, làm ra vẻ bất lực cùng với thái độ đầy kiên quyết.
Ôn Húc Nhiên như nhìn thấu âm mưu đang lóe lên trong mắt ông ta.
Anh cũng chẳng buồn để tâm, hờ hững cười nhẹ, “Những lời vừa rồi cứ như thể tôi muốn trực tiếp đuổi ông đi vậy.”
“Đâu có, là tôi già rồi, đầu óc không theo kịp suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi.” Vương Lee hừ nhẹ một tiếng.
Ôn Húc Nhiên đương nhiên hiểu được tâm lý của lão hồ ly này.

Ngoài mặt muốn dùng chuyện rút vốn trong lúc tình hình công ty đang khó khăn để tới dọa anh nhưng thực tế lời nói của ông ta chứa đầy hàm ý sâu xa.

Ông ty muốn thâu tóm công ty này!
Ôn Húc Nhiên vừa định dứt khoát lên tiếng thì…
Cánh cửa phòng họp vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, liền đó Triệu Uyển Dư nhanh chóng bước vào, theo sau còn có trợ lý Tô Hà.
Vương Lee nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trở nên xám xịt.


Có trời mới biết ông ta ghét nhìn thấy Triệu Uyển Dư đến cỡ nào.

Lão khẽ nhăn mặt, quay đi.
“Thì ra là Vương Lee tiên sinh tới công ty.

Tôi vừa biết tin liền đặc biệt kêu trợ lý của mình chuẩn bị bình trà thượng hạng này, nếu ngài không chê mời nếm thử một chút.” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Triệu Uyển Dư vừa dứt, Tô Hà liền đem bình hồng trà đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
Ôn Húc Nhiên đưa mắt nhìn Triệu Uyển Dư, anh khẽ mỉm cười.

Sự khó chịu vừa rồi cũng được anh kìm xuống.
Vương Lee nghe vậy, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Triệu Uyển Dư.

Người phụ nữ này sao hôm nay lại trở nên dịu dàng như vậy? Trước giờ không phải cô ta vẫn luôn muốn đối phó với mình sao? Thế mà lúc này lại tốt bụng mời mình thưởng trà?
“Vương Lee tiên sinh, ngài không uống sao?” Triệu Uyển Dư cười nhẹ, cầm lấy bình trà, chủ động rót cho Vương Lee một ly, động tác cực kỳ tao nhã.

“Ngài là nguyên lão cổ đông của công ty, nếu như trước đây tôi có gì đắc tội với ngài, mong ngài thông cảm.”
Lời này của cô vừa thốt ra khiến Ôn Húc Nhiên không khỏi nhíu mày.
Nhưng Vương Lee lại vô cùng cao hứng, thấy cô chủ động nhún nhường, ông ta đắc ý cười lớn, nhận lấy chén trà mà Triệu Uyển Dư đưa tới, ngạo mạn nói, “Đương nhiên rồi, người trẻ tuối các người vốn không hiểu chuyện, công ty này ít nhiều cũng là mồ hôi công sức của tôi.

Chưa nói tới Ôn Húc Nhiên, nhưng cô có thể kịp thời nhận ra sai lầm của mình, tôi cũng không so đo thêm làm gì.”
Triệu Uyển Dư vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng trên môi, chờ ông ta nói xong mới tiếp tục cất lời…
“Vương Lee tiên sinh nói rất đúng, tiên sinh vì công ty đã bỏ ra hơn nửa đời tâm huyết.

Phải nói rằng nếu không có sự đóng góp sức lực của ngài, công ty cũng không được phát triển như ngày nay.”
“Nói vậy còn tạm được.” Vương Lee nghe xong càng thêm kiêu ngạo.
Triệu Uyển Dư nhìn Vương Lee, cô đương nhiên nhận ra mưu đồ cùng sự kiêu ngạo trong đáy mắt của ông ta, cười nhẹ một tiếng:
“Công ty trước giờ vẫn luôn đề cao tính nhân đạo, nhất là đối với người đức cao vọng trọng như ngài.

Tổng giám đốc Ôn…” Nói đến đây, cô đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Ôn Húc Nhiên, làm ra vẻ oán giận nói, “Hết thảy đều do anh không tốt, sao có thể khiến ngài Vương Lee đây phải chịu ủy khuất như vậy?”
Nghe những lời này, lòng tự mãn của Vương Lee càng thêm thỏa mãn, ông ta cười đến sảng khoái, thoạt rồi nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Ôn Húc nhiên, đắc ý lên tiếng, “Tôi không phải là người thích so đo, dù sao tôi và ông của anh ta cũng là bạn bè của nhau, tính cậu ta trước giờ cứng đầu xem ra cũng chỉ cần quản giáo nghiêm một chút.”
“Như vậy sao được chứ? Ngài Vương Lee vì công ty bỏ ra nhiều công sức như vậy, tổng giám đốc Ôn đương nhiên phải đáp tạ thật tốt mới đúng.

Tổng giám đốc, không biết đối với một nguyên lão như Vương Lee tiên sinh đây, công ty phải đáp tạ thế nào?”
Ôn Húc Nhiên dường như đã đoán ra được tâm tư của Triệu Uyển Dư, anh cười nhẹ, “Là người cống hiến hết mình cho công ty, đương nhiên phải tận lực thỏa mãn tâm nguyện cho họ.”
Triệu Uyển Dư đưa mắt nhìn Ôn Húc Nhiên một cái, rồi lại nhìn vào vẻ đắc ý trên gương mặt Vương Lee, nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Đừng trách tôi vừa rồi nghe lén hai vị nói chuyện, thì ra con gái ngài đang sống tại Thuỵ Điển.”

“Đúng vậy, mấy đứa nó từ nhỏ đã qua bên đó.

Đi học, làm việc, lập gia đình, hiện giờ cũng đã định cư luôn ở đó rồi.” Vương Lee vừa nghe nhắc tới con gái, ánh mắt liền sáng lên.
Không chờ ông ta nói xong, Triệu Uyển Dư bình thản nói tiếp, “Thuỵ Điển quả thực là một chỗ an cư lý tưởng, không những khoa học công nghệ phát triển, mà cuộc sống lại thư thái, yên bình…”
“Đúng vậy, Thuỵ Điển đích thực là nơi thích hợp để an dưỡng.” Vương Lee vừa cười vừa nói.
Triệu Uyển Dư nghe xong, nét mặt lập tức thay đổi nhìn về phía Ôn Húc Nhiên.
“Tổng giám đốc, tôi biết anh đánh giá cao năng lực của tôi nên mới muốn tôi trở thành phó tổng giám đốc, nhưng xem ra không được rồi.

Tôi làm ở đây đã gần được bốn năm, tôi luôn nghĩ anh là người coi trọng sự cống hiến trong công việc, nhưng xem ra với tình hình này là không ổn rồi.

Tôi đang nghĩ, không biết liệu bản thân có thể tiếp tục làm việc ở công ty lâu dài không nữa.”
Vương Lee bị những lời nói của Triệu Uyển Dư làm cho kinh ngạc, ông ta thật không hiểu tại sao cô lại nói ra mấy lời như vậy.
Ôn Húc Nhiên khẽ nhướng mày, anh không lấy làm ngạc nhiên trước những lời của Triệu Uyển Dư.
“Khiến Triệu luật sư nói ra những lời này, Ôn Húc Nhiên tôi xem ra tôi đã phạm phải sau lầm lớn rồi.”
“Đúng vậy, anh thật sự đã phạm phải một sai lầm lớn! Ngài Vương Lee là cổ đông cỡ nào chứ? Ông ấy vì công ty vất vả cả nửa đời người, đến giờ này vẫn luôn quan tâm đến tình hình của công ty, ngay cả thời gian đoàn tụ cùng con gái cũng không có.

Nếu như tổng giám đốc thật sự coi trọng nhân tài nên mới muốn tôi trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh anh, vậy ít nhất lúc này anh cũng nên báo đáp những cống hiến của ngài Vương Lee mới phải.

Như vậy tôi mới có thể biết được, sau này bản thân sẽ được gì khi cống hiến cho công ty.

Anh nên để cho Vương Lee tiên sinh được nghỉ ngơi mới đúng, sao có thể khiến ông ấy phải vất vả như vậy.”
Khuôn mặt Vương Lee vốn đang tươi cười, nghe thấy những lời của Triệu Uyển Dư, khóe môi bất giác cứng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Ôn Húc Nhiên cũng có chút giật mình, anh thật không đoán ra nước đi này của cô, sau một khắc khoé môi khẽ cong lên, làm ra vẻ ngại ngùng rồi lên tiếng, “Cũng đúng, tôi thật sự quá hồ đồ rồi, lại có thể quên mất chuyện này.

May mà có luật sư Triệu nhắc nhở, nếu không tôi sẽ bị mang tiếng là ông chủ độc ác mất.”
“Các…các người…” Vương Lee rốt cuộc cũng hiểu ra ý tứ của hai người bọn họ.

Thì ra ngay từ đầu hai người họ đều đang diễn kịch để chọc tức ông ta.
“Ngài Vương Lee, ông cũng biết, trước đây tôi giúp tổng giám đốc Ôn trông coi công ty, như ngài đã nói, tôi quả thực không có kinh gì nên đã không am hiểu về những vấn đề này.

Giờ thì tốt rồi, tổng giám đốc đã trở về, ngài có thể thoải mái đến Thuỵ Điển đoàn tụ cùng con gái.”
Triệu Uyển Dư tươi cười nhìn về phía Vương Lee.
“Hoá ra, suốt từ nãy tới giờ là các người giở trò gài bẫy tôi.” Vương Lee giận run lên tiếng, khuôn mặt tức đến tái nhợt.
“Ngài Vương Lee, những lời này của ông là không đúng rồi.

Trước đây khi đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc tạm thời là tôi không đúng, không để tâm tới ước muốn của ông.

Giờ thì được rồi, ông không cần lo lắng chuyện của công ty nữa, muốn đi đâu thì đi đó.” Triệu Uyển Dư khẽ mỉm cười.
“Các người muốn đuổi tôi đi?” Vương Lee, đầy phẫn hận nhìn Triệu Uyển Dư và Ôn Húc Nhiên.

“Các người chớ đắc ý, tôi là cổ đông của công ty này, lời tôi nói vẫn có trọng lượng, muốn đuổi tôi đi, được lắm, tôi lập tức rút vốn, để xem các người xoay xở thế nào.”
“Rút vốn?” Triệu Uyển Dư liền bày ra bộ dạng có chút suy tư, rồi sau đó nhìn về phía Ôn Húc Nhiên.


“Công ty chúng ta hiện đang được Hoắc thị đầu tư, tập đoàn Hoắc thị lớn cỡ nào, nguồn vốn béo bở ra sao không cần nói ra thì người ngoài nhìn vào cũng biết.

Vị trí của công ty chúng ta sau khi được Hoắc thị đầu tư đã tăng lên đáng kể, chính vì vậy mà gần đây tôi và tổng giám đốc đã nhận được rất nhiều lời mời đầu tư, nếu như Vương Lee tiên sinh muốn rút vốn, vậy tôi phải lập tức phải thông báo cho bọn họ biết mới được.”
“Triệu luật sư vậy mọi chuyện cứ theo cô sắp xếp.” Ôn Húc Nhiên cực kỳ phối hợp, giọng điệu tràn ngập sự vui vẻ.
Vương Lee nghe thấy vậy, đầu tiên là sững người, sau đó lửa giận bùng lên, chỉ tay về phía Triệu Uyển Dư.
“Cô đừng đắc ý quá sớm.

Cô nghĩ rằng tôi rút vốn thì các cổ đông khác có thể ngồi yên sao?”
Triệu Uyển Dư mỉm cười lắc đầu, “Ông nói vậy là không đúng rồi.

Tôi là có lòng tốt vậy mà ông lại nói tôi uy hiếp ông.

Là chính miệng ông nói muốn rút vốn, cũng là ông nói muốn cùng con gái đoàn tụ, hưởng thụ cuộc sống điền viên.

Những lời tôi nói cũng cực kỳ rõ ràng, nơi này còn có camera ghi hình lại toàn bộ, đó sẽ là bằng chứng xác thực nhất.”
‘Rầm…’ Vương Lee đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào Triệu Uyển Dư, lại trừng mắt nhìn Ôn Húc Nhiên…
“Giỏi lắm! Các người giỏi lắm! Dám uy hiếp lão già này.

Được! Cứ chờ đó! Nói xong, liền xoay người giận dữ rời khỏi phòng.
Triệu Uyển Dư bình tĩnh nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, sau đó đưa mắt nhìn về phía Ôn Húc Nhiên, thấy anh đang mỉm cười còn Tô Hà đứng ở một bên đã sớm sợ đến nỗi không nói nên lời.
“Tô Hà, cô ra ngoài trước đi.” Triệu Uyển Dư nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói.
Tô Hà gật đầu, cúi chào Ôn Húc Nhiên rồi rời khỏi phòng họp.
“Quả nhiên, Uyển Dư của chúng ta là xuất sắc nhất!” Ôn Húc nhiên bấy giờ mới lên tiếng, nhịn không được mà cưng chiều nhéo vào má cô.

“Lưu Hành nói không sai, chúng ta phối hợp thực sự rất ăn ý!”
“Sao chứ? Ôn Húc Nhiên, đến anh cũng bị Lưu Hành đầu độc rồi!” Triệu Uyển Dư cười cười nói.
Ôn Húc Nhiên dựa lưng vào sofa, đáy mắt ngập ý cười nhìn Triệu Uyển Dư, “Nói gì thì nói nhưng nếu lúc nãy mà không có em, anh thật sự không biết xử lý lão hồ ly kia như thế nào.

Vốn sở hữu của ông ta không nhỏ….”
“Ôn Húc Nhiên.” Triệu Uyển Dư cắt ngang lời anh, khẽ nói: “Anh yên tâm, tôi làm việc cùng anh lâu như vậy, nhất định sẽ không để anh một mình đương đầu với sóng gió.”
“Uyển Dư!” Ôn Húc Nhiên cảm thán lên tiếng, “Đúng là chỉ có em mới có thể cứu rỗi được cuộc đời anh.”
Triệu Uyển Dư bị những lời của Ôn Húc Nhiên chọc cười, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, cô nhìn Ôn Húc Nhiên, thẳng thắn nói: “Chuyện anh muốn đề cử tôi vào vị trí phó tổng giám đốc, tôi xin từ chối.”
“Hả?” Ôn Húc Nhiên không ngờ tới cô sẽ đề cập tới chuyện này, vừa rồi anh còn tưởng cô đã đồng ý, nên tính buổi họp tới đây sẽ thông báo cho tất cả mọi người.

“Uyển Dư, em là người rất có năng lực! Vị trí đó ngoài em ra thì chẳng ai có đủ tư cách để ngồi vào đó cả.”
“Húc Nhiên, lĩnh vực của tôi là về luật pháp.

Cho dù tôi từng học kinh doanh đi nữa nhưng trước giờ chưa từng có kinh nghiệm.

Dù tôi phản đối Vương Lee, nhưng những lời ông ta nói cũng không phải hoàn toàn là sai.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi