TRÒ CHƠI NGUY HIỂM XIN ĐỪNG LÚN SÂU!


Đầu giờ chiều, Triệu Uyển Dư đem giấy tờ pháp lý cần ký qua phòng làm việc của Ôn Húc Nhiên.

Bình thường, cô vẫn luôn gõ cửa trước khi vào phòng làm việc của anh, nhưng hôm nay Ôn Húc Nhiên không có ở công ty vì phải đi dự hội thảo bên Tập đoàn liên doanh Đông - Á của Lưu Hành nên hiển nhiên điều đó là không cần thiết.
Triệu Uyển Dư để gọn tài liều lên bàn của Ôn Húc Nhiên, sau đó quay người đi ra ngoài.

Đi được vài bước thì Ôn Húc Nhiên vừa hay cũng trở về.

“Uyển Dư, em thấy trong người thế nào? Nếu chưa khoẻ thì em cứ nghỉ phép thêm, việc của em anh sẽ sắp xếp giao cho người khác.” Thấy Triệu Uyển Dư từ phòng mình bước ra, Ôn Húc Nhiên vội vàng đi tới.

Ôn Húc Nhiên nhìn cô, cả tuần không gặp hình như cô đã gầy đi nhiều rồi.

Mặc dù trước đó Ôn Húc Nhiên đã nhận được email xin nghỉ của cô nhưng đến giờ anh vẫn không khỏi lo lắng.

Sức khỏe của Triệu Uyển Dư vốn rất tốt, cô rất ít khi ốm vặt.


Vậy mà lần này lại nghỉ ốm lâu như vậy, quen biết cô nhiều năm, thử hỏi sao anh không lo lắng đây? Hơn nữa đến cả việc tới thăm cô ốm thôi cũng không thể vì khu cô mới chuyển đến không cho phép người ngoài vào trong.

Kể cũng lạ, Ôn Húc Nhiên nhớ cách đây không lâu có một lần anh đưa cô về, rõ ràng chỗ hai người tạm biệt nhau không hề có bảo vệ hay cổng soát vé nào, vậy mà lần này khi anh tới, chẳng biết từ bao giờ đã có thêm nhân viên bảo vệ.

Cho dù anh đã thử tìm mọi cách để có thể đi qua, thậm chí là mua chuộc với số tiền lớn, nhưng nhân viên an ninh vẫn nhất quyết không chịu cho anh vào trong.
Thấy Ôn Húc Nhiên lo lắng cho mình như vậy, Triệu Uyển Dư trong lòng có chút áy náy, dù vậy cô cũng không thể kể cho anh nghe mọi chuyện được.

Cô khẽ cười, ngữ điệu có chút trêu đùa: “Anh nhìn xem, tôi bây giờ có chỗ nào là không khoẻ!”
Ôn Húc Nhiên thấy cô cười như vậy, tảng đá trong lòng cũng nhẹ hơn đôi chút, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, ôn nhu nói: “Vậy là tốt! Luật sư Triệu của chúng ta sao có thể bị hạ gục được, phải không!”
“Anh nói đúng!” Triệu Uyển Dư cười cười, tán thành ý kiến của anh.
“Cứ đứng ở ngoài thế này nói chuyện cũng không tiện.” Ôn Húc Nhiên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thoạt rồi nói tiếp: “Cũng sắp tan làm rồi, tối nay em bận gì không, anh mời em ăn một bữa, cũng lâu rồi cả hai chúng ta chưa có dịp đi ăn cùng nhau.”
Triệu Uyển Dư cân nhắc một hồi, vừa định lên tiếng đồng ý thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Là Hoắc Lãng Triết!
Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại một lúc, căn bản là không có tâm trạng để nghe.
“Ai vậy, sao em không nghe máy?” Thấy Triệu Uyển Dư không có ý định nhấc máy, Ôn Húc Nhiên liền hỏi.
“Không có gì đâu, anh đừng để ý.” Triệu Uyển Dư tắt điện thoại.

Vừa muốn trở về vị trí làm việc của mình thì nhớ ra vừa rồi cô và Ôn Húc Nhiên đang nói gì đó.

Triệu Uyển Dư bất lực, cô tự hỏi, có phải cô đã quá bận tâm tới cuộc gọi của Hoắc Lãng Triết nên đã quên mất bản thân vừa đang nói chuyện gì rồi không?
Triệu Uyển Dư cảm thấy ngại, cô dè dặt nhìn Ôn Húc Nhiên, gượng cười hỏi: “Húc Nhiên, vừa rồi anh nói gì vậy nhỉ…”
Ôn Húc Nhiên lần đầu thấy cô mất tập trung như thế thì hết sức kinh ngạc, sau đó bật cười nói: “Em ngày càng kì lạ đó biết không.”
“Anh đừng đừa tôi như vậy mà.” Triệu Uyển Dư có chút thẹn lên tiếng.

Ôn Húc Nhiên không trêu cô nữa, khoé môi khẽ cong lên mang theo vẻ ấp áp, anh nói: “À, anh hỏi tối nay…”
Điện thoại trong tay Triệu Uyển Dư lại lần nữa reo lên, cắt ngang lời muốn nói của Ôn Húc Nhiên.

Lần này cô không quan tâm nữa, mắt vẫn nghiêm túc nhìn Ôn Húc Nhiên, chờ anh nói tiếp.

Mà Ôn Húc Nhiên lúc này nào còn tâm trạng để nói tiếp nữa.

Nếu nói anh không để ý tới cuộc gọi đến kia thì hẳn là đang dối lòng rồi.
“Uyển Dư, em nghe điện thoại đi.” Ôn Húc Nhiên thấy từ khi điện thoại reo, thái độ của Triệu Uyển Dư có gì đó rất lạ, anh rất muốn hỏi chỉ là thấy cô không có ý định nói nên cũng đành thôi.

Thấy Triệu Uyển Dư cứ ngập ngừng nhìn điện thoại, Ôn Húc Nhiên lại lên tiếng: “Nghe đi, biết đâu có việc gì quan trọng.” Anh khẽ cười, nhưng chỉ mình anh mới biết, lúc này nội tâm anh có biết bao là mâu thuẫn.
“Vậy tôi đi trước nhé.” Triệu Uyển Dư đáp, sau đó liền rời đi.
————
Đứng ở cuối hành lang, Triệu Uyển Dư cuối cùng cũng bắt máy, còn chưa để cô lên tiếng, đầu dây bên kia đã lo lắng hỏi:
“Tại sao không bắt máy, em thấy không khoẻ ở đâu sao?”
Nếu là trước đây, khi cô không nghe điện thoại, Hoắc Lãng Triết sẽ rất tức giận mà chất vấn cô, chỉ là cô không ngờ, lần này anh ta lại lo lắng cho cô như vậy.
“Tôi không sao, có chuyện gì không?”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng, Triệu Uyển Dư còn tưởng mình vừa ấn nhầm vào nút tắt máy, liền vội kiểm tra, xác định điện thoại vẫn đang kết nối thì khẽ thở phào một tiếng.
“Em thu dọn đồ đạc rồi xuống đây đi, anh đưa em về.”
Hoắc Lãng vừa im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng khiến Triệu Uyển Dư giật mình, “Anh nói sao? Bây giờ á? Anh có bị điện không vậy, tôi vẫn chưa tan làm.”
“Vậy anh ở dưới đợi em.”
Triệu Uyển Dư nghe xong, nhịp tim không hiểu vì sao lại đập nhanh hơn.

Gì chứ, chỉ vì cô không nghe điện thoại…mà anh ta tới tận đây sao?
Triệu Uyển Dư cố nén sự khẩn trương trong lòng, bình tĩnh đáp: “Tuỳ anh!”
Còn chưa đợi Hoắc Lãng Triết trả lời, Triệu Uyển Dư liền tắt ngay điện thoại.

Mặc dù không muốn hành động như thế nhưng mà cô sợ, cô sợ nhịp tim của mình càng lúc càng đập nhanh, sợ rằng đầu dây bên kia phát hiện ra….

Nhưng cho dù có thế nào thì ít nhất lúc này…cô thật sự không dám đối diện với lòng của mình, đối diện với người đàn ông tên Hoắc Lãng Triết kia..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi