TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH


Đối mặt với con mắt giám thị thẹn quá hóa giận, Đường Tâm Quyết hòa nhã trình bày: "Không thể nói vậy được đâu thầy.

Dị năng của em chỉ điều khiển tinh thần lực thôi chứ không biết trước tương lai.

Lúc phát hiện ra thầy đánh dấu em cũng bất ngờ lắm á."
Có thể nói là niềm vui bất ngờ.
"...!Hừ."
Con mắt xám không muốn nói chuyện với cô thêm nữa.

Con ngươi màu xám phản chiếu hình bóng Đường Tâm Quyết, sau đó con ngươi nó bắt đầu xoay tròn và co lại.

Chưa chờ mọi người nhìn rõ nó đã trở về bình thường như cũ.
"Em chắc chắn muốn loại bỏ cái nhẫn kia?"
Đường Tâm Quyết nhạy bén hỏi lại: "Thầy phát hiện ra điều gì ạ?"
"Con mắt màu vàng kia, chắc em cũng biết." Con ngươi xám nhìn chằm chằm cô: "Nếu em muốn trừ dấu hiệu dựa trên thang nguy hiểm, tại sao em không chọn nó?"
"Em cảm thấy nó vẫn còn giá trị nghiên cứu." Đường Tâm Quyết cũng không che giấu: "Ngoài ra quỷ quái đánh dấu bằng bình thủy tinh và băng dính trắng em đều đã từng gặp qua.

Nhưng cái nhẫn bạc này không ổn định lắm, khó có thể xác định nguồn gốc, vậy nên em mới muốn nhờ thầy hỗ trợ xóa bỏ."
Trước đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy những dấu hiệu này khi chìm vào tiềm thức dưới sự giúp đỡ của giáo viên hướng dẫn, cô đã bắt đầu suy đoán nguồn gốc của những dấu hiệu này.
Bình thủy tinh của Lý Tiểu Vũ lớp 12-1, con mắt vàng của tròng mắt khổng lồ xuất hiện khi trò chơi mới bắt đầu.

Còn băng dính và nhẫn, cô đoán băng dính là của Ngũ Thời trong phó bản quốc lộ, nhẫn thì không rõ.
Nhưng khi dị năng tinh thần lực tăng cấp và được cường hóa, cảm giác của cô với những dấu hiệu này cũng rõ ràng hơn, lật đổ một phần suy đoán của cô: Xem xét dựa trên hơi thở, chiếc nhẫn bạc tỏa ra cảm giác lạnh lẽo gần giống sinh vật bóng tối, băng dính trắng và bình thủy tinh khá giống nhau, là tác phẩm của quỷ học sinh.
Nếu có thể loại bỏ một dấu hiệu, đương nhiên cô sẽ chọn một thứ xuất phát từ sinh vật bóng tối cô hoàn toàn không biết rồi.
Con ngươi trong con mắt xám gật gật, mấy giây sau nó nói: "Được rồi."
Đường Tâm Quyết lập tức dùng tinh thần lực xâm nhập tiềm thức, quả nhiên bên trong chỉ còn lại ba dấu hiệu, không thấy chiếc nhẫn bạc đâu nữa.
"Cảm ơn thầy." Nụ cười lần này của cô cự kì chân thành: "Không biết nên xưng hô với thầy thế nào ạ? Sau này có cơ hội em nhất định sẽ cảm ơn thầy thật tốt."
Con mắt xám: Chờ sau này em bắt chẹt vơ vét chứ gì?
Nó quyết định lướt qua đoạn này: "Tôi giúp em đã là vi phạm quy định rồi, không thể nói chuyện này với bất kì ai, nếu không..."
"Nếu em mà nói ra thì sẽ bị hủy tư cách sinh viên biến thành quỷ quái, vĩnh viễn không thể chạy thoát." Đường Tâm Quyết thề thốt.

Lúc bấy giờ con mắt mới "Hừ" một cái, cả con mắt tròn xoe to tướng lập tức biến mất, chỉ còn lại giọng nói văng vẳng: "Kì thi kết thúc, chỉ cần mở cửa trường thi là mấy em có thể rời khỏi đây, đến lúc đó cũng sẽ biết điểm luôn."
Quách Quả chấn động: "Bọn em trở lại phòng ngủ là phó bản này sẽ kết thúc đúng không?"
"Đúng thế."
Đường Tâm Quyết: "Vậy nếu chúng ta cứ ở đây không đi, thì có phải trên lí thuyết phó bản này sẽ không thể kết thúc không?"
Không khí: "..."
Cuối cùng giọng nói không thể nhịn được nữa, tuôn một tràng: "Tốc độ của dòng chảy thời gian trong trường thi này bằng 1/100 bên ngoài, hai tiếng sau sẽ tự động đóng lại, đến lúc đó các em cũng sẽ bị dịch chuyển về phòng ngủ.

Giữa lúc đó các em muốn đi hay không thì tùy."
Dù sao nó cũng đi rồi, bye!
"Không khí" hoàn toàn không cung cấp thêm thông tin gì nữa, phòng học rộng rãi chỉ còn lại có bốn người phòng 606.

Bốn người nhìn nhau, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ngả người ra ghế.
Quá mệt mỏi.
Đánh quái mệt thân, thi cử mệt óc.

Hoàn thành cái phó bản này xong mệt chẳng kém gì hoàn thành giải đấu hữu nghị các phòng ngủ.
Trương Du đột nhiên lên tiếng: "Tâm Quyết, cậu không định về phòng ngủ bây giờ sao?"
Đường Tâm Quyết ngả người tựa vào lưng ghế, nheo nheo mắt: "Chúng ta ở đây một tiếng nữa, bên ngoài phải thi đại học được ít nhất 10 lần."
Ba người còn lại hiểu luôn.
Nếu không ảnh hưởng gì đến mình thì cứ để Hồng Lam Lục Tử trải nghiệm cảm giác tốt đẹp khi thi đại học chút chút, cớ sao không làm chứ?
Bốn người thoải mái nằm ườn ra, mỗi người lựa một tư thế dễ chịu, nằm sấp nằm ngửa gì cũng được, bình thản chờ hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Quách Quả gục đầu lên cánh tay: "Tớ ngủ chút nhé, lát về phòng thì gọi tớ dậy."
Một lúc sau.
Cô ấy vùng dậy túm tóc: "Không được, tớ cứ nhắm mắt lại là trong đầu sẽ hiện ra đề thi, không tài nào ngủ được hu hu hu!"
Vừa quay đầu đã thấy ba người kia cũng không hề ngủ, ai cũng giống vậy mà.
"Từ bé đến giờ tớ chưa làm bài thi nào bi3n thái đến vậy." Quách Quả vật vã: "Còn bi3n thái hơn cả đề toán cao cấp cuối kì nữa...!Tớ làm sao biết tên thợ gặt chứ?? Ngay cả mặt chúng nó tớ còn chưa thấy nữa mà!"
Trịnh Vãn Tình cắn môi, thở hắt ra thật mạnh: "Tớ...!Tớ nộp giấy trắng."
Từ khi đi học mẫu giáo tới giờ cô ấy chưa từng nộp giấy trắng lần nào, không thể nào tưởng tượng được lại ngã ngựa bởi bài thi hôm nay.
Trương Du xoa xoa giữa hai lông mày: "Câu hỏi đề thi này đưa ra rất gian xảo, dù có muốn đoán mò cũng mò không nổi.


Chỉ có cái đề nghị luận cuối là còn có chút không gian để chúng ta phát huy, nhưng mà..."
Nhưng mà bọn cô đã trải qua nhiều "Môn học" thế rồi, gặp được cả đống quỷ quái, thế mà chưa bao giờ thấy giáo viên phụ trách môn, càng đừng nói yêu thích.
Gặp còn chưa gặp, viết cái gì giờ?
"Haiz, thật ra nếu tính phiên phiến thì chúng ta có biết một giáo viên đấy..."
Quách Quả từ từ bỏ tay ra, quay cái đầu tổ quạ lại nhìn ba người, cuối cùng đồng thanh: "Giáo viên hướng dẫn!"
- ---------
"Ắt chì!"
Ở một nơi nào đó, một con mắt đỏ tươi cực lớn đang nỗ lực làm việc.
Bên cạnh con mắt bay đầy hồ sơ sinh viên ghi chép bằng kí tự loạn xạ, nhưng "Trong mắt" nó thì tất cả đám hồ sơ này đều được đóng dấu to đùng: [Chờ viếng thăm].
Hôm nay cũng là một ngày làm việc tươi đẹp!
Nếu không có cái hắt xì kia.
Con mắt đỏ rơi vào trầm tư.
Trên lí thuyết thì nó là một con mắt, nó sẽ không hắt xì.
Nhưng mà tại sao...
Đúng lúc này, khoảng không trước mặt đám hồ sơ đột nhiên rách ra một khe hở, một tờ giấy rơi ra ngoài.
...!Bài thi tuyển sinh đại học?
Cái này thì liên quan gì tới nó nhỉ?
Nó còn chưa kịp nhặt lên xem thì khe hở kia đã nhả ra bài thi thứ hai, sau đó là bài thi thứ ba, thứ tư...
Con mắt đỏ:???
Trái tim nó chợt nảy lên dự cảm không ổn, thoáng thấy trên bài thi xuất hiện chức danh của nó.
[Người thầy của tôi: Giáo viên hướng dẫn]
Còn may còn may, con mắt thở phào một hơi xem tiếp.

Sau đó nó đột ngột không kịp đề phòng đã nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở phần họ tên thí sinh.
Đường Tâm Quyết.
...
Nó trầm ngâm một lát, con ngươi quay về khu vực bài làm lần nữa.
[Cô Thái giáo viên hướng dẫn của tôi là một người làm công tác giáo dục vô cùng tận tụy lại hòa nhã dễ gần của làng đại học.


Cô thường xuyên kéo cơ thể dạng con mắt to lớn mạnh mẽ đến phòng ngủ của các học sinh thăm hỏi động viên.]
Con mắt đỏ đang định kéo cơ thể dạng con mắt to lớn mạnh mẽ đến phòng ngủ của các học sinh thăm hỏi động viên: "..."
[Cô thường xuyên thấy chuyện bất công vươn tay giúp đỡ, hỗ trợ học sinh đuổi quỷ quái đi.]
Con mắt đỏ đã từng nhầm học sinh thành quỷ quái mém chút nữa tử hình người ta: "..."
[Cô còn vất vả chịu khó, nghiêm túc chỉ dạy việc học của học sinh.

Trên con đường học tập và thi cử này, không thể thiếu công lao to lớn của cô.]
Con mắt đỏ đánh hơi thấy mùi ẩn ý trong câu văn của Đường Tâm Quyết: "..."
Nó xem đi xem lại câu này, xong lặng lẽ quay lại đọc câu mở bài.
...!Xong.
Bị phát hiện rồi!
- ---------
[Phần thưởng của bài kiểm tra lần này: Sức chịu đựng x2, miễn dịch x2, phản xạ x2, sức mạnh cơ thể...]
Đường Tâm Quyết mở mắt, trước mặt cô là khung cảnh phòng ngủ quen thuộc.
Bên tai vẫn còn loáng thoáng khúc nhạc chúc mừng kì dị, tiếng nhắc nhờ máy móc và tiếng nhạc hòa với nhau.
Đây là đang...!Kết toán phần thưởng sao?
Đường Tâm Quyết nhớ lại lời bạn cùng phòng kể, bọn cô bị kéo vào phó bản ngay lúc kết thúc giải đấu.

Cho nên khi thoát khỏi phó bản thi đại học thì bọn cô lại quay về đúng thời điểm đó?
Cô quay đầu nhìn ba người Trương Du cũng vừa tỉnh lại, nhận được đáp án khẳng định trong mắt họ.
Bọn cô về rồi.
[Mỗi thành viên phòng ngủ nhận được 50 điểm tích lũy, nhận được buff dành cho Top 1 giải đấu "x2 điểm tích lũy", nhận được 5 lần cơ hội rút thăm trúng thưởng...]
Giọng nói tổng kết quà thưởng vẫn còn tiếp tục, tuyên bố rõ ràng phần thưởng phong phú của giải đấu hữu nghị.
Tuy dòng thời gian trong phòng ngủ có lẽ trôi qua chưa được 1 giây nhưng cảm giác hoang mang khi phải trải qua một phó bản dài của bốn người không phải giả, đặc biệt là Đường Tâm Quyết lúc ấy còn đang ngất xỉu.
Nói cách khác, nếu không có phó bản thi đại học đột ngột chen ngang đánh thức thì có khi cô vẫn còn ngủ, sẽ bỏ lỡ đoạn phát thưởng này rồi.
[Nhận được thành tựu tập thể "Thợ săn đoàn chiến": Phe phái là gì? Chưa từng nghe thấy bao giờ.

Đối với Top 1 mà nói thì trên đời này chỉ có hai phe là top 1 và phần còn lại.]
[Nhận được thành tựu tập thể "Thứ bảy xui xẻo": Đối với tập đoàn Bố Thị mà nói, "Thứ bảy xui xẻo" là loại pháo hoa mà bọn họ tự hào nhất.

Nhưng đối với thí sinh nào đó trong giải đấu này mà nói thì sự tồn tại của mấy người mới chính là thứ bảy xui xẻo.]
Đường Tâm Quyết càng nghe càng thấy sai sai: "Sao thành tựu lần này miêu tả chúng ta tàn bạo quá vậy?"
Bạn cùng phòng: Tại sao lại thế, cậu còn không tự biết rõ hay sao?
...
Sau khi điểm danh một đống thành tựu, tổng kết phần thưởng giải đấu đi đến giai đoạn cuối cùng.

[Số lượng tinh linh phòng 606 bắt đạt tiêu chuẩn, nhận được một phần quà đặc biệt đến từ nhà tinh linh.

Đang tải lên buff, đã thêm thành công buff "Siêu gấp bội", đã thêm phần quà bồi thường bug ngoài ý muốn trong giải đấu "Tăng phẩm chất".

Tải lên kết thúc, đang mở phần thưởng...]
[Ting! Chúc mừng các bạn nhận được đạo cụ vàng phẩm chất truyền thuyết: "Vé cải tạo phòng ngủ"!]
Một tấm card lấp lánh ánh vàng rơi xuống, vừa chạm vào nó là thông tin lập tức xuất hiện trong đầu bốn người.
[Cầm tấm thẻ này có thể cải tạo phòng ngủ miễn phí, quy mô cải tạo được quyết định bởi cấp bậc tổng hợp của phòng ngủ.

Quy tắc sử dụng: Cần thành viên cả phòng kí tên vào chỗ trống, ngay trong đêm đội thi công sẽ tới.]
[Hạn sử dụng còn lại: 72 giờ.]
Nhận thẻ cải tạo xong, những phần thưởng còn lại cũng lần lượt rơi xuống.

Đạo cụ hộp mù gom lại được cả một núi nhỏ, hiện trường trông như vừa nhận hàng chuyển phát nhanh sau ngày siêu giảm giá vậy.
Quách Quả hoan hô, hào hứng ngồi xổm xuống mở hộp mù.

Trương Du và Trịnh Vãn Tình cũng sôi nổi gia nhập hàng ngũ.

Đường Tâm Quyết vừa mới cầm lên một hộp bèn nhạy cảm bắt được một tiếng "Ting ting" nhỏ.
Giống...!Tiếng di động nhỉ?
Cô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy chiếc di dộng lâu lắm không gặp đang nằm im trên bàn học.

Mở di động, màn hình sáng lên, không có tin tức nào nhảy ra nhưng ánh mắt cô nghiêm túc hẳn.
"Xem điện thoại này!"
Nghe Đường Tâm Quyết nhắc nhở, ba người đang ngẩn ra vội móc di động, hai mắt từ từ trợn tròn lên.
Trên màn hình, giao diện app "Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ" rực rỡ hẳn lên.
Không chỉ phông nền, kiểu chữ, bố cục chức năng có thay đổi, mà quan trọng hơn là...
Phần giao diện thông tin cá nhân, mục trường học ghi rõ rành rành là "Đại học hạng nhất"!
Quách Quả gần như không thể tin nổi vào mắt mình: "Chúng ta từ...!Từ hạng ba thăng thẳng lên hạng nhất??"
Cái bài thi đó của bọn cô xuất sắc lắm hay gì?
Quách Quả vừa dứt lời, giao diện app đột nhiên nhấp nháy vài phát, sau đó cô ấy trơ mắt nhìn bốn chữ "Đại học hạng nhất" biến thành "Đại học hạng hai".
"?"
Bốn người còn chưa kịp giao lưu thì màn hình lại lập lòe tiếp, từ "Đại học hạng hai" biến thành "Đại học hạng nhất".
"???".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi