TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH

Trịnh Vãn Tình nghe thế lập tức tuôn ra một tràng: “Tớ xuyên vào lúc đang tự học, vừa mới phát hiện mình biến thành Phùng Uyển đã bị Tôn Thiến lôi ra khỏi lớp…”

Ngơ ngác trốn học, ngơ ngác nghe Tôn Thiến buôn chuyện, toàn là chuyện ai yêu ai, ai tặng quà cho giáo viên, ai lại bị điểm kém bài kiểm tra, hầu hết đều là nói xấu người khác.

Nhưng trong số mấy chuyện đó có cả chuyện liên quan đến những nhân vật trong phim. Nhờ thế Trịnh Vãn Tình mới biết người ngồi cùng bàn Phùng Uyển là Triệu Minh Đào, Vương Bằng là lớp trưởng lớp 12-1, vì gửi thư tình cho Phùng Uyển nên bị thầy chủ nhiệm phê bình nghiêm khắc, tóm lại chuyện này và chuyện trong “Mơ” không giống nhau.

Nói xong nhân vật chính đến lượt nhân vật phụ, ví dụ như Tiền Chí là kẻ nham hiểm thù dai, bạn tốt Triệu Minh Đào của cậu ta cũng hẹp hòi y chang, hai kẻ văn dốt võ nát cực kì ghen ghét lớp trưởng Vương Bằng, vân vân và mây mây…

Cuối cùng, Tôn Thiến còn lén lút nói: “Lý Tiểu Vũ, con nhỏ ngồi trước cậu ấy, sau này chúng ta tránh xa nó ra chút! Tớ nghe nói gần đây nó đang nghiên cứu bùa ngải gì đó, chắc nó yêu thầm Vương Bằng đến phát điên rồi. Từ hồi nó chuyển trường đến đây tớ đã cảm thấy nó bất bình thường rồi, nhờ tớ nhắc nhở nên bây giờ cả lớp mới tránh xa nó ra đấy, đỡ lây xui xẻo.”

Trịnh Vãn Tình nghe xong bật thốt lên: “Đây là bạo lực học đường mà?”

“…”

Tôn Thiến cười gượng: “Phùng Uyển, sao cậu nói khó nghe thế? Tớ chỉ muốn tốt cho mọi người thôi mà.”

“Tốt cái búa á, cô cảm thấy người khác bất bình thường là có thể đi tuyên truyền khắp nơi bảo mọi người tránh xa người ta ra, vậy tôi cảm thấy cô ngu ngốc là có thể đánh cô rồi đúng không?”

Trịnh Vãn Tình nhíu mày, nghiêm túc phê bình: “Cô học cấp ba rồi đấy, không tìm tòi xem thi đại học như thế nào, suốt ngày chỉ có đi buôn dưa bịa chuyện hại người khác, cô không thấy mình đang phụ lòng bố mẹ hay sao?”

Tôn Thiến bị Trịnh Vãn Tình dạy dỗ một trận suýt thì không nhịn được nữa, cuối cùng vẫn ra vẻ tủi thân nói: “Cậu làm sao vậy, có phải có người nào đó nói gì với cậu rồi không, sao hôm nay cậu lại hùng hùng hổ hổ thế?”

Đúng lúc này, trong góc tường bên cạnh vang lên tiếng người thì thầm nói chuyện. Nghe kĩ thấy người bọn họ đang nói đến chính là Phùng Uyển, nói Phùng Uyển bắt cá hai tay, một tay vớt Triệu Minh Đào tay còn lại mò Vương Bằng, lại còn xúi Triệu Minh Đào mách lẻo với thầy, giọng nói tỏ vẻ cực kì khinh thường.

Tôn Thiến che miệng ngạc nhiên: “Trời ạ, sao lại có người nói cậu như vậy chứ? Nhất định là bọn họ ghen tị vì cậu xinh đẹp rồi!”

“Cái quần,” Trịnh Vãn Tình cười lạnh: “Rõ ràng cô bịa chuyện này ra xong còn cố ý để tôi nghe được, không, để Phùng Uyển nghe được, cô nghĩ tôi bị ngu à?”

Dĩ nhiên Phùng Uyển cũng chẳng tốt đẹp gì, nhìn biểu hiện của Tôn Thiến là biết hai người cá mè một lứa, chuyên dựng chuyện bịa đặt về người khác để mua vui, chẳng qua Phùng Uyển kiêu căng ngu ngốc hơn mà thôi.

Thấy không nói chuyện đạo lý với cô ta được, Trịnh Vãn Tình xách cổ cô ta lên như xách con gà mặc cho cô ta kêu gào sợ hãi, chuẩn bị dùng vũ lực ép cung.

Tách, tách…

Có tiếng chụp ảnh vang lên từ một góc khuất nào đó, hai người quay đầu nhìn lại, thấy một nữ sinh tóc ngắn nhỏ gầy trốn sau góc tường, nhìn bọn cô xé một tờ giấy đỏ, mặt giấy ghi chằng chịt tên người bằng mực đen.

Lý Tiểu Vũ!

Ba người nhìn nhau, Lý Tiểu Vũ nở một nụ cười quái dị, quay người bỏ chạy.

Tôn Thiến lập tức gào lên như bị thần kinh: “Nó lại nguyền rủa chúng ta kìa! Tớ phải đánh chết cái con điên này!”

Nói xong, Tôn Thiến giãy mạnh ra đuổi theo.

Trịnh Vãn Tình thấy thế cũng chạy theo, ai mà biết vừa mới bước vào tòa nhà dạy học, khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, thế giới này đột ngột xuất hiện.

“Sau đó nữa tớ gặp cậu trên tầng 3.” Trịnh Vãn Tình nói liền một mạch xong vỗ vỗ ngực: “Lúc đầu tớ còn không biết là cậu cơ, cậu bây giờ giống y Lý Tiểu Vũ kia, may mà còn có cọc băng.”

Bùa cọc băng là một trong những đạo cụ Đường Tâm Quyết mua trong cửa hàng, một bùa 1 điểm tích lũy, cách sử dụng cũng giống bùa đóng băng ba thước. Lần đầu tiên cô sử dụng chính là lúc vừa gặp Trịnh Vãn Tình trên tầng 3.

Nghe bạn cùng phòng kể xong, Đường Tâm Quyết trầm ngâm: “Cốt truyện chúng ta biết không chênh lệch nhau nhiều, nhưng vẫn quá ít tin tức.”

Lý Tiểu Vũ thù hằn tất cả mọi người, dường như cô ta biết rất nhiều chuyện, tiếc là nhật kí bị khóa mất rồi.

Phùng Uyển kiêu căng ngu ngốc, còn có loại bạn thân khẩu Phật tâm xà như Tôn Thiến nữa, chắc cô ta cũng chẳng biết gì nhiều.

Hiện giờ, điểm đột phá lớn nhất chính là Tôn Thiến và Tiền Chí.

“Tôn Thiến lúc còn sống biết rất nhiều lời đồn thổi trong trường, quỷ Tôn Thiến cũng nói Tiền Chí sợ cô ta nói ra, chứng tỏ Tiền Chí có bí mật gì đó, mà Tôn Thiến lại biết rõ bí mật này.”

Đường Tâm Quyết suy đoán: “Chắc bí mật này có liên quan đến giấc mơ trong phim, cũng có lẽ nó liên quan đến cái chết của bọn họ. Nếu chúng ta có thể biết chuyện dưới góc nhìn của Tôn Thiến thì có thể tới gần sự thật hơn một chút rồi.”

Phòng ngủ có bốn người, nếu mỗi người đóng một vai, vậy rất có thể Tôn Thiến là Trương Du hoặc Quách Quả.

Trịnh Vãn Tình giật mình: “Vậy chúng ta tìm hai người họ… Từ từ, tìm kiểu gì bây giờ?”

Lúc này cô ấy mới tròn mắt nhận ra.

Thực ra đến tận bây giờ Trịnh Vãn Tình vẫn không hiểu mình đã làm gì và làm thế nào để gặp được Đường Tâm Quyết.

Đường Tâm Quyết hiểu thắc mắc của Trịnh Vãn Tình: “Đúng vậy, lúc chúng ta vừa mới bước vào thế giới đầu tiên, Phùng Uyển mà tớ thấy không phải cậu, Lý Tiểu Vũ cậu thấy cũng không phải tớ.”

“Từ điểm đó suy ra, có lẽ chúng ta ở trong những thế giới song song khác nhau, chỉ có thể dùng góc nhìn nhân vật của mình xem đoạn cốt truyện thuộc về nhân vật đó mà không thể chạm mặt nhau được.”

“Nhưng có một tình huống duy nhất, chúng ta bước vào cùng một thế giới và gặp nhau tại đây.”

Trịnh Vãn Tình giật mình hiểu ra: “Thế giới trong mơ!”

Chỉ có khởi động thế giới trong mơ, bốn người ở bốn thế giới khác nhau mới có thể gặp nhau trao đổi tin tức.

Đường Tâm Quyết gật đầu: “Vậy nên nếu chúng ta muốn tìm Trương Du và Quách Quả cũng chỉ có thể mượn nhờ thế giới trong mơ. Có điều…”

Cô còn chưa nói xong, ánh mắt liếc nhìn tấm kính sau lưng Trịnh Vãn Tình, giọng nói hơi trầm xuống: “Chúng ta không thể cứ ở thế giới trong mơ chờ hai người họ được.”

Tấm kính sạch sẽ bóng loáng, không có vết ố và vết máu, chứng tỏ thế giới bình thường đang quay trở lại, mà bọn cô cũng sắp phải tách ra.

Quả nhiên, cơ thể Trịnh Vãn Tình càng ngày càng trong suốt. Cô ấy vươn tay ra nhưng không bắt được Đường Tâm Quyết, chỉ kịp nghe câu nói cuối cùng của cô: “Tìm Lý Tiểu Vũ.”

Trước khi tiến vào thế giới trong mơ, cô đã nhìn thấy gương mặt quỷ quái của Lý Tiểu Vũ trong tấm gương nhà vệ sinh, còn Trịnh Vãn Tình vào thế giới trong mơ cũng vì đuổi theo Lý Tiểu Vũ.

Có lẽ Lý Tiểu Vũ chính là điều kiện khởi động thế giới trong mơ.

Dường như có tiếng kính vỡ rất nhỏ vang lên, Đường Tâm Quyết mở bừng mắt hoàn hồn, phát hiện mình đang đứng trước bồn rửa tay.

Vẫn là nhà vệ sinh tầng 3 như cũ, nhưng không còn mùi cháy khét, mùi máu tươi và quỷ không mặt nữa, tất cả những chuyện vừa rồi cứ như ảo giác của cô vậy.

Chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa tay chẳng biết đã ngừng phát nhạc từ bao giờ, hành lang cạnh nhà vệ sinh có tiếng nói chuyện khá lớn.

“Cậu làm vỡ gương trang điểm của tớ rồi!” Phùng Uyển hét lên.

“Tớ không cố ý, tại mặt sau tấm gương có một đống chữ như gà bới ấy, làm tớ sợ muốn chết.” Tôn Thiến vội vàng giải thích.

Hai người lật tấm gương lại, quả thật có một đống chữ nguyền rủa. Hai người lập tức kết luận: “Chắc chắn là con khốn Lý Tiểu Vũ kia làm!”

Phùng Uyển hung hãn muốn tìm người tính sổ, vừa mới quay đầu lại đã thấy Đường Tâm Quyết lẳng lặng đứng bên ngoài.

“…”

Nhìn thấy hai người, Đường Tâm Quyết nở nụ cười chủ động nói: “Sao nào, có gì mà không nói chuyện tử tế được hả?”

Hai người liếc nhau, xông lên ném tấm gương xuống dưới chân cô, Tôn Thiến hung hăng: “Nói chuyện tử tế? Mày mơ đi! Hồi trước mày theo dõi rình rập bọn tao như biến thái bọn tao cũng nhịn, giờ mày lại được một tấc tiến một thước đúng không? Lần trước mày ăn đòn chưa đủ chứ gì?”

Phùng Uyển nhào lên chụp cái di động trên bồn rửa tay: “Mày định trộm di động của tao! Đúng là cái loại trộm cắp!”

Đường Tâm Quyết không thèm quan tâm đến việc hai người đó la hét ầm ĩ, cô quay ra chốt cửa nhà vệ sinh lại, khóa cửa cái “Cạch”, sau đó mới quay ra hỏi Tôn Thiến: “Bí mật của Tiền Chí là gì?”

Tôn Thiến: “Hả?”

Cô ta ngẩn ra, ánh mắt né tránh: “Lý Tiểu Vũ, tao chẳng hiểu mày đang nói gì cả, mày đừng có mà đánh trống lảng, khoan đã, mày khóa cửa làm gì?”

Chẳng biết sao mà tự dưng trong lòng Tôn Thiến lại dâng lên cảm giác không tốt.

Sau đó, cô ta và Phùng Uyển trơ mắt nhìn Lý Tiểu Vũ lúc nào cũng cúi đầu khom lưng đầy u ám nâng thẳng người dậy, mỉm cười rút ra một cái… Thông bồn cầu?

Cây thông bồn cầu đập thật mạnh xuống bồn rửa tay, cái bồn rửa bằng sứ lập tức vang lên tiếng nứt toác.

“Từ giờ trở đi, tôi mong rằng tôi hỏi gì thì hai người trả lời đó, chứ đừng để đến lúc tôi phải động tay động chân, mất thời gian lắm.” Đường Tâm Quyết bình thản nói.

Tôn Thiến ngớ người, lúc “Lý Tiểu Vũ” bước lại gần bèn giật lùi theo bản năng. Đến khi lưng dính vào vách tường lạnh như băng mới giật mình khuất phục: “Đừng, có gì thì từ từ nói. Mày muốn hỏi cái gì?”

“Tao nói, tao nói hết!”

Trong nhà vệ sinh nữ, “Tôn Thiến” vội vàng vọt vào rồi trở tay khóa cửa lại, hít thở thật sâu.

“Tôn Thiến” nhào vào trước bồn rửa tay, nhìn gương mặt của thân thể này xong liền méo miệng khóc: “Sao mình lại xui xẻo thế cơ chứ!!”

Quách Quả cảm thấy mình đáng thương chết đi được.

Tự dưng biến thành một học sinh trong phim không nói, bạn cùng phòng biến mất không còn ai, cô ấy không thể không cố gắng bám sát nội dung cốt truyện, sợ chết lúc nào không biết.

Ai ngờ ngay lúc cô ấy đang cố gắng tùy cơ ứng biết, nỗ lực diễn xuất không OOC* thì lại bất cẩn chọc thủng một bí mật, bí mật thuộc về vai phụ “Tiền Chí”.

*Out of character, nghĩa là nhân vật (thường thì là trong fic hoặc role play) không cư xử giống trong thiết lập gốc.

Chọc thủng thì đành vậy thôi, nhưng dở nhất là Tiền Chí cũng đã phát hiện ra chuyện này.

Quách Quả còn định vờ ngớ ngẩn cho qua, nhưng ai ngờ ngay sau đó Tiền Chí biến từ một học sinh cấp 3 bình thường thành một sát nhân điên, cầm dao đuổi theo muốn giết cô ấy!

Quách Quả sợ muốn chết: “Chẳng phải tôi chỉ phát hiện ra cậu mách thầy Vương Bằng gửi thư tình thôi hay sao! Có đến mức giết người thế này không!”

Tiền Chí đã mất lí trí không còn giống như người bình thường nữa: “Chỉ cần mày còn sống là mày sẽ nói ra bí mật này, tao phải giết mày, như thế sẽ không có ai biết nữa, ha ha…”

Tiền Chí cười như bị thần kinh: “Tao còn đổ tội cho Triệu Minh Đào nữa, tất cả mọi người đều nghĩ là Triệu Minh Đào làm.”

Quách Quả muốn sụp đổ: “Sao hả, cậu hãnh diện lắm hay gì? Tôi khen cậu giỏi đã được chưa?”

Tiền Chí vẫn lẩm bẩm như cũ: “Nếu bị phát hiện, Vương Bằng và Triệu Minh Đào đều sẽ giết tao, vậy nên tao phải giết mày, chặt chân của mày, như vậy mày sẽ không đi mách lẻo được nữa…”

“CMN! CMN chứ!!”

Quách Quả vừa khóc như lũ lụt vừa cố gắng chạy trốn khỏi Tiền Chí, trong lúc gấp gáp bèn xông thẳng vào nhà vệ sinh.

“Không sao, cậu ta không vào được, Quách Quả, không sao rồi, mày phải tỉnh táo lên…”

Quách Quả hất nước rửa mặt để khiến bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu điên cuồng suy nghĩ biện pháp.

Mắt âm dương không có tác dụng gì cả. Do ảnh hưởng của bài kiểm tra trước đó và ý chí muốn sống mãnh liệt, hầu hết đạo cụ cô ấy mua là loại bảo vệ, nhưng lúc xuyên vào trong phim thì xuyên người không nên giờ trên người chỉ còn mỗi lá chắn bảo vệ dùng một lần.

“Ghi chép tử vong của lớp 12-1…” Quách Quả ngỡ ngàng lẩm nhẩm tên bộ phim, suýt thì bật khóc. Cuối cùng cô ấy đã hiểu sao lớp 12-1 lại chết nhiều người đến thế, má nó chứ đứa nào cũng là tội phạm giết người tiềm ẩn, lớp này không chết thì ai chết!

Quách Quả chùi sạch nước mắt, cầm sợi dây chuyền giọt nước lên, chuẩn bị bói lành dữ cho mình.

[Bói toán: Chỉ người có thể chất thông linh mới sử dụng được. Mỗi ngày được sử dụng 3 lượt, số lượt đã dùng hôm nay: 0/3]

Vừa sử dụng “Bói toán” xong, thấy bên ngoài không còn tiếng gì nữa, Quách Quả thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên xem kết quả bói.

[Đại hung, tính mạng của bạn như đèn treo trước gió, xin hãy duy trì cảnh giác!]

Quách Quả: “!!!”

Mọt giọt chất lỏng màu đỏ rơi xuống tay, Quách Quả ngẩng đầu lên, trên trần nhà vệ sinh loang lổ đầy máu từ bao giờ. Vách tường bắt đầu tróc ra từng mảng để lại những vệt máu, vệt máu uốn lượn tạo thành một khuôn mặt đỏ tươi đang nở nụ cười dữ tợn.

Khuôn mặt tươi cười càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng quen thuộc, mãi Quách Quả mới giật mình nhận ra: Đây chẳng phải là gương mặt của Lý Tiểu Vũ sao!

Biến thái cuồng theo dõi lúc nào cũng đầy âm khí, chỉ liếc một cái cô ấy đã rởn hết cả da gà!

Rầm rầm rầm!

Gian vệ sinh ngoài cùng và cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa cùng một lúc, nhưng có điều tiếng bên trong là tiếng cơ thể đâm vào cửa, còn tiếng bên ngoài… Là tiếng dao bầu chém.

“Á!!”

Quách Quả thét lên bỏ chạy, nhào vào cửa sổ định mở cửa nhảy xuống, nhưng cửa sổ không thể mở ra được, cứ như nó đã bị hàn chết rồi vậy.

Tiếng cười quái dị của Tiền Chí vọng vào, tiếng cửa gian vệ sinh không chịu nổi va đập mạnh kêu cọt kẹt như muốn báo hiệu nó sắp không trụ nổi nữa rồi.

Không thể cứ đứng đây chờ chết được. Quách Quả vừa khóc vừa xách cây lau nhà lên, trong chớp mắt khi cửa nhà vệ sinh bật tung ra, cô ấy lao mạnh ra ngoài!

Con dao bầu sượt qua đỉnh đầu bị cán cây lau nhà cản lại, Quách Quả không kiểm soát được đà suýt nữa đâm thẳng vào tường, vội vội vàng vàng chuyển hướng, nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy một cái nắm đấm to bự bay thẳng vào mặt…

Thôi rồi, mạng này xong rồi. Quách Quả tuyệt vọng nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, nắm đấm trước mặt chuyển hướng đấm thẳng vào “Chỗ đó đó” của Tiền Chí, bốn cái chân cậu ta lập tức chụm lại, mặt mũi vặn vẹo kêu lên đầy đau đớn.

“Đi!” Người đó thu tay lại, kéo tay Quách Quả bỏ chạy, chạy tuốt lên hai tầng nữa mới dừng lại.

Quách Quả rưng rưng nhìn người vừa kéo mình chạy, không thể tin được: “Phùng… Phùng Uyển?? Không, không phải, cô không phải Phùng Uyển…”

“Đừng khóc! Nhìn cái nết khóc lóc thảm thiết này của cậu liền biết ngay là Quách Quả.” Trịnh Vãn Tình rút hai tờ giấy nhét cho cô ấy.

“Đại tiểu thư!!”

Quách Quả gào khóc: “Cuối cùng cậu cũng tìm thấy tớ rồi!!”

Trong hành lang, Trương Du khoanh tay đứng đó, mặt nhăn mày nhíu, cực kì đau đầu.

Đứng trước mặt cô ấy là hai nam sinh đang thở hồng hộc, bọn họ vừa bị tách ra khi đang đánh nhau, trên người vết xanh vết tím, mắt lồi ra ngoài, tròng mắt vằn đỏ, đây rõ ràng không phải trạng thái mà một người bình thường nên có.

Nếu như không bị thân phận ép buộc, Trương Du sẽ không đứng đây đối mặt với hai kẻ bất thường này.

Trực giác khiến cô ấy cảm thấy nguy hiểm.

“Thầy chủ nhiệm.” Một trong hai nam sinh nghiến răng nghiến lợi: “Em đánh nhau là có lý do, Triệu Minh Đào giả mạo chữ viết của em viết một lá thư tình giả, còn mách lại với thầy nữa!”

Nam sinh còn lại chửi ầm lên: “Vương Bằng, mày nói láo! Tao không hề mách thầy, thư tình rõ ràng là mày viết mà! Dám làm không dám nhận, đồ hèn!”

Mắng xong, Triệu Minh Đào chắc cũng bị lửa giận làm nóng đầu: “Mày dựng chuyện mách lẻo tao trước thì có. Ngày nào mày cũng nuốt riêng quỹ lớp mua quà cho thầy, lại còn ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, mách lẻo bố mẹ tao, tao còn chưa thèm nói đâu!”

“Cái đm!” Vương Bằng chửi bậy, thấy hai người sắp nhào vào đánh nhau tiếp, Trương Du vội vàng hét lên ra lệnh cho họ tách ra.

Trương Du bắt chước ánh mắt và giọng điệu nghiêm nghị của giáo viên chủ nhiệm nói: “Được rồi, tôi sẽ điều tra việc này, các em về trước đi, tôi sẽ cho hai em một đáp án công bằng. Nếu còn đánh nhau nữa thì cả hai gọi phụ huynh lên đây!”

Hai người im lặng, mãi một lúc lâu sau Vương Bằng mới lẩm bẩm một câu tỏ thái độ thù hằn rồi bỏ đi. Chỉ có Triệu Minh Đào vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt rất khó nhìn, không biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì.

“Được rồi, em cũng đi về đi.”

Trương Du không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, để lại một câu rồi vội vàng quay người đi. Chưa kịp bước đến bước thứ hai đã thấy sau gáy lạnh toát.

Cô ấy ngừng lại, ngạc nhiên trừng mắt.

Quay đầu nhìn, gương mặt dữ tợn của Triệu Minh Đào xuất hiện ngay trước mắt.

“Thầy, em vừa mới nhớ ra, Vương Bằng cũng tặng quà cho cả thầy nữa, chắc thầy sẽ không thiên vị nó đâu, đúng không?”

Sau đó cậu ta rút dao ra chọc thẳng vào người Trương Du!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi