TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH


Lạnh lẽo...!Nguy hiểm...!Mau tỉnh lại!
Máy cảm ứng ác ý điên cuồng gửi tín hiệu báo động, Trương Du cố gắng nhấc mí mắt lên.
Các giác quan trên cơ thể dần dần khôi phục, hình như cô ấy đang ngồi trên một cái ghế rất cứng, cơ thể lạnh đến mất cảm giác, hơi lạnh xung quanh vẫn đang liên tục ngấm qua da.
Trên đỉnh đầu có ánh đèn vàng cam nhàn nhạt soi rõ hình dáng căn phòng, trong ánh mắt nhập nhèm của Trương Du là một chiếc bàn dài, xa xa có một cái bếp lò.
Đây là một căn bếp gia đình.
Trên bếp có một nồi canh tỏa ra mùi vừa tanh vừa thối, mùi hương xộc vào mũi khiến cô ấy tỉnh táo hơn một chút.
Trương Du nuốt một ngụm nước bọt, nhịn cảm giác buồn nôn xuống.

Mí mắt cứ như bị đổ keo, phải gắng lắm mới hé ra được.
Sau đó cô ấy giật mình thon thót.
Ở đây không chỉ có mình cô ấy!
Ngồi hai bên trái phải bàn ăn là Quách Quả và Trịnh Vãn Tình.

Hai người cứng đơ không nhúc nhích, gương mặt bị phủ một tầng sương mỏng.
Hai người đó còn chưa tỉnh lại.
Chuyện gì vậy...!Sao ba người bọn cô lại ở đây?
Bộ não cô ấy dường như bị lạnh đến đóng băng, suy nghĩ trì trệ.

Trương Du vô thức muốn lấy điện thoại trong túi ra, cuối cùng vẫn cố gắng nhịn lại.
Cách một lớp áo, Trương Du có thể cảm nhận được chiếc máy cảm ứng ác ý hình cúc áo đang điên cuồng tỏa nhiệt.

Đây là máy cảm ứng đã được nâng cấp thêm chế độ im lặng, khi nó cảm thấy có ác ý sẽ không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ tỏa nhiệt nhắc nhở chủ nhân.
Mà bây giờ nó đang nóng rực lên như bàn là khiến ngực cô ấy bỏng rát!
Cũng là nhờ nó tỏa nhiệt nên cô ấy mới tỉnh dậy từ cái lạnh...!Xung quanh rất nguy hiểm, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Trương Du không đánh thức Quách Quả và Trịnh Vãn Tình, cô ấy hít thở nhẹ nhàng, vẫn ngồi im không nhúc nhích như cũ, đôi mắt quan sát khắp xung quanh.
Nhìn nội thất xung quanh thì căn phòng này được trang trí giống kiểu vài chục năm trước, khăn trải bàn ăn in hoa nhí màu sẫm, trừ mùi thối đang tỏa ra trên bếp còn có một thứ mùi mục rữa kì lạ lảng vảng trong không khí mãi không tan.
Nhìn kĩ lại, ngọn lửa bập bùng trong bếp lò có màu xanh lục, nó không chỉ không tỏa nhiệt mà còn khiến căn phòng ngày một lạnh hơn.
Trương Du run lên, hai hàm răng va vào nhau cồm cộp: Rõ ràng chỗ này là phòng bếp nhưng cô ấy lại thấy lạnh như hầm băng.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân xuất hiện.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Có người đang lê dép đến gần.
Thứ mùi thối nồng nặc mãnh liệt xông vào khoang mũi, Trương Du nhanh chóng khép mắt lại, chỉ he hé một chút rất khó phát hiện.
"Ây da, sao canh vẫn chưa được nữa.

Chẳng phải nói trọng lượng của bốn người thì chỉ cần nấu bốn tiếng là xong à, sao hôm nay lại lâu thế nhỉ."
Qua mí mắt hơi hé, một bà lão có thân hình thấp bé luôn miệng lẩm bẩm đi vào trong bếp, bà ta đến bên bếp lò, múc một muỗng canh lên ngửi ngửi.
"Thơm thật." Bà ta thốt ra một tiếng than khàn khàn: "Tiếc là cốt canh để từ hai tháng trước, không còn tươi nữa rồi.

May mà hôm nay lại có thêm bốn đứa..."
Bà ta quay người lại, Trương Du có thể cảm nhận được một ánh mắt dính nhớp dán lên người mình khiến tóc gáy dựng đứng.
Xoạch.

Bà ta kéo ngăn kéo ra, không biết cầm lên cái gì đó rồi từ từ đến bên bàn ăn.
"Vẫn còn sống, sức sống thật dồi dào, dùng làm cốt canh chắc chắn cũng có thể sống thật lâu."
Mặt Quách Quả bị một bàn tay gầy đét như củi khô bóp chặt, lập tức tầng sương trắng trên mặt lại dày thêm, lạnh đến nỗi sắc mặt cô ấy bắt đầu trở nên tím tái.
"Tiếc là toàn thân từ trên xuống dưới đều có hơi thở sự sống, mũi có miệng có, lỗ tai cũng có, con mắt cũng có.

Hơi thở thoát ra, nguyên liệu trong người cũng tan hết.

Phải tranh thủ bịt khe hở lại mới được."
Bà già vừa lẩm bẩm vừa thuần thục túm lấy cái túi vải bà ta vừa lấy trong ngăn kéo ra, mở miệng túi, bên trong là hàng loạt kim chỉ, bà ta nhìn săm soi như đang suy nghĩ xem nết bắt đầu bịt khe hở từ đâu thì tốt.
!!!
Trái tim Trương Du thót lên.
Suýt chút nữa cô ấy nhảy dựng lên rồi, cũng may bà ta lại thả Quách Quả ra.
"Già rồi, suýt nữa thì quên vẫn còn đứa thứ tư, chờ bốn đứa đến đủ rồi bịt một thể."
Bà ta cười quái dị, lại lê dép loẹt xoẹt ra khỏi phòng bếp.


Một lúc sau có tiếng chuông điện thoại reo lên, tiếng phàn nàn cay nghiệt chói tai cất lên từ xa.
Trương Du thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ của máy cảm ứng ác ý cũng hơi giảm.

Cô ấy lặng lẽ nghiêng đầu nhìn, thấy phòng bếp và phòng khách nối với nhau bằng một hành lang nhỏ vừa đúng tạo thành góc khuất, ngồi đây cô ấy chỉ có thể thấy một góc tạp dề màu xanh lá của bà ta.
Nhân lúc này!
Trương Du lập tức tháo máy cảm ứng ác ý dán lên trán hai người kia, mong bọn họ nhanh nhanh tỉnh lại.
Từ lúc vừa trông thấy bà già kia, trí nhớ hỗn loạn của Trương Du cũng dần dần rõ hơn.
Con đường tuần hoàn không có điểm cuối, mỗi một lần lại có một người biến mất, đến lần thứ ba thì cô ấy cũng trở thành người bị "Biến mất".
Khi đứng trong sương mù, trí nhớ của các vòng tuần hoàn cũng quay lại với cô ấy, nhưng lúc đó đã không còn kịp nữa rồi.

Một căn nhà nhỏ lấp ló ánh đèn xuất hiện bên đường, Trương Du không nhịn được bèn tiến lại gần, sau cánh cửa gỗ màu đỏ là một gương mặt già nua chằng chịt nếp nhăn.
"Cô bé thân mến, cháu có mang đặc sản mà bà muốn tới không?"
Trương Du biết là không ổn, nhưng cô ấy không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể đứng im như trời trồng nhìn mặt bà ta càng ngày càng trầm xuống: "Thật là một đứa trẻ hư không được tích sự gì, nhưng bà Mayas luôn luôn rộng lượng với trẻ con, sao có thể để mấy đứa đứng ngoài vừa lạnh vừa đói được? Mau vào đi."
Trương Du không thể khống chế được cơ thể, rảo bước tiến vào nhà.

Vừa bước chân vào cô ấy đã mất ý thức, mãi đến vừa rồi tỉnh lại cô ấy mới lấy lại được quyền điều khiển cơ thể.
Có lẽ máy cảm ứng ác ý tỏa nhiệt hiệu quả, lại thêm Trương Du lay mạnh, Trịnh Vãn Tình cũng từ từ tỉnh lại.

Cô ấy vừa định nói gì thì bị bịt miệng.
Trương Du vội vàng lắc mạnh đầu, thấy Trịnh Vãn Tình đã hiểu mới buông cô ấy ra sang lay Quách Quả.
Do bị "Bà Mayas" đụng vào nên sương trắng trên mặt Quách Quả dày hơn hẳn trên mặt Trịnh Vãn Tình, mãi mà cô ấy không có phản ứng gì cả, hơi thở mong manh đến mức khó cảm nhận được.
Lần đầu tiên Trương Du căng thẳng đến mức muốn bật khóc như thế này, cũng may Trịnh Vãn Tình vội nhắc cô ấy bình tĩnh lại.
Trong giao diện [Trạng thái các thành viên trong phòng ngủ], tuy Quách Quả dính nhiều debuff nhưng mức độ khỏe mạnh vẫn đầy, chắc tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Cách một hàng lang, tiếng bà Mayas càng ngày càng rõ.
"Ồ, đương nhiên, đương nhiên tao sẽ chia cho mày một bát canh.

Tao sẽ nhờ đám học sinh quỷ sứ gian xảo đáng ghét kia đưa qua, rốt cuộc em họ thân yêu của tao cũng không thể ra ngoài được vì đói khát mà.


Cái gì, mày muốn đám ngu ngốc mới tới đưa qua á? Khó đấy, nhưng tao có quen biết vài giáo viên đang đau đầu vì phải ra đề đây, chắc chắn sẽ có cách..."
Hình như bà Mayas đang từ từ đi về phía phòng bếp: "Nói mới nhớ, cái đứa ngu xuẩn thứ tư sao còn chưa tới.

Canh trong nồi cũng thế, nấu mãi chưa được."
Cùng lúc đó, Trương Du đã đứng dậy khỏi ghế, mà trong phòng bếp này cũng không có chỗ trốn, nhưng nhìn lại thì phía góc tường hành lang giữa phòng bếp và phòng khách có một cánh cửa nhỏ màu nâu nhạt khép hờ.
Giọng bà Mayas vẫn tiếp tục vang lên: "Nói nhiều, đương nhiên tao biết rồi.

Tỉ lệ cốt canh quyết định sự thành bại của Hoạt Tử Canh...!Từ từ, mày có ý gì?"
Ngoài cửa yên lặng hai giây, sau đó là tiếng hét tức giận đùng đùng: "Mày nói là cốt canh sẽ thất bại? Không thể nào! Đã có ba đứa ngu ngốc vào nhà, chúng nó mọc cánh khó thoát! Mày cũng nhắc nhở tao...!Tao sẽ bịt hết khe hở biến chúng nó thành xác sống ngay bây giờ, tránh cho cốt canh không được tinh khiết."
Trương Du và Trịnh Vãn Tình nhìn nhau, không kịp đánh thức Quách Quả nữa, mỗi người nâng một bên cô ấy chạy vội vào hành lang.
"Tao không tin..." Mành vải bông vừa vén lên, tiếng nói chuyện của bà Mayas cũng dừng lại.
Một giây sau, tiếng gào khàn khàn kì quái vang lên khắp nhà.
Bà ta ném điện thoại đi, đôi mắt đục ngầu nhưng sắc bén lia khắp phòng: "Lũ ngu xuẩn, chúng mày nghĩ rằng chỉ cần trốn là qua cửa được hả? Đợi đến lúc tao tìm ra chúng mày, tao sẽ rút khô máu thịt chúng mày, không cho chúng mày chết, để chúng mày làm cốt canh nấu một trăm năm!"
Trong cánh cửa màu nâu nhỏ.
Trương Du nắm chặt bùa bảo vệ, tinh thần căng như dây đàn.
Trước mặt cô ấy, Trịnh Vãn Tình dùng tay trái vịn Quách Quả, tay phải dần dần ngưng tụ thành một cánh tay sắt, nhíu mày tập trung.
Căn phòng này như là một kho lạnh, khắp phòng chất đầy tủ lạnh.

Lúc ba người xông vào hơi vội vàng chỉ kịp nhìn lướt qua, trong tủ lạnh chứa đầy chất dịch màu xanh lá và không biết bao nhiêu "Người".
Bọn họ bị đóng băng trong chất dịch màu xanh, trên người cắm chi chít ống, không còn thấy rõ mặt nữa, chắc đây chính là "Cốt canh" trong miệng NPC rồi.
Hiển nhiên nếu bọn cô thất bại trong bài kiểm tra này thì cũng sẽ trở thành cốt canh, bị đóng băng ở đây mãi mãi.
Trịnh Vãn Tình cắn chặt răng, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ liều mạng, nhưng bọn cô không thể làm thế được.
[Áp chế khách (debuff): Bạn là khách bà Mayas tốt bụng cho ở lại, sao có thể dùng đạo cụ nguy hiểm nhằm vào chủ nhân được chứ?]
[Trong phạm vi ngôi nhà, bạn không thể phản kháng bà Mayas, đây chính là kĩ năng bà Mayas thiết kế riêng để đối phó với học sinh đó.]
Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi im chờ chết thôi sao?
Tiếng bước chân nặng nề của bà Mayas đảo qua, kèm theo tiếng chửi rủa hổn hển.

Trương Du cố gắng làm mình tỉnh táo lại, suy nghĩ tất cả các loại khả năng.
Cô ấy nhanh chóng nhận ra: "Bây giờ NPC không chỉ tức giận mà còn hơi bối rối nữa.

Điều này chứng tỏ đã vào trong phòng rồi cũng chưa chắc trăm phần trăm trốn không thoát, chúng ta vẫn còn cơ hội sống sót!"

Trương Du nói rất nhỏ, mà NPC có vẻ cũng không thoát được bệnh lãng tai tuổi già, bà ta không hướng về phía nhà kho mà hùng hùng hổ hổ đi ngược lại.
Nhân cơ hội này, hai người vừa lay tỉnh Quách Quả vừa quan sát căn phòng hòng tìm cách chạy trốn.
Chạy ra từ phòng khách không khả quan, nhất định họ sẽ bị phát hiện trước khi ra đến cửa.

Liệu ngôi nhà này có lối ra vào khác không?
Đúng lúc này, Quách Quả ho khan một tiếng, từ từ tỉnh lại.

Vừa mới mơ màng tỉnh dậy cô ấy đã trợn trừng mắt, suýt nữa hét toáng lên, may mà Trịnh Vãn Tình bịt lại kịp.
"Khụ khụ khụ..." Quách Quả còn chưa hiểu gì cả đã run run ôm tay, mặt trắng bệch hỏi: "Sao trong phòng này nhiều...!Nhiều người thế?"
Trương Du: "Cậu nói trong tủ lạnh á, mấy cái đó không phải..."
Chợt khựng lại, từ góc ngồi của Quách Quả không nhìn thấy được tủ lạnh, sao lại có thể trông thấy "Người"?
Trừ khi "Người" mà Quách Quả thấy là...
Quách Quả cũng vừa nhận ra, sắc mặt trắng bệch: "Có phải các cậu không thấy gì không?"
Cô ấy nuốt ngụm nước bọt, chỉ một vòng quanh phòng, nhỏ giọng kể lại những gì mình thấy: "Ở đây, ở đây, cả ở đây nữa, tất cả đều đang nhắm mắt trôi lơ lửng.

Trên người bọn họ còn có gì đó như sợi dây nối với...!Với tủ lạnh."
Mặt Quách Quả xanh mét, không dám nhìn xem trong tủ lạnh có gì, trực giác của cô ấy nói rằng không nên nhìn thì hơn.
Trương Du tở dài: "Cái mà cậu thấy là những linh hồn chết trong tay NPC quỷ, chúng ta hiện cũng đang bị nhốt ở đây, cần phải tìm cách chạy trốn."
Căn nhà này không lớn, sớm muộn gì bà Mayas cũng sẽ tìm đến chỗ này.

Với lại dù có trốn được nhất thời, nhưng nếu Đường Tâm Quyết thất bại trong vòng tuần hoàn và bị đưa đến đây thì các cô cũng hết cách cứu người.
Quách Quả nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, tuyệt vọng nói: "Không biết vì sao tớ có linh cảm chưa chắc Tâm Quyết đã thất bại, ngược lại chúng ta còn nguy hiểm hơn đó."
Còn chưa dứt lời, đồng tử mắt cô ấy chợt co lại: "Đợi chút, tớ thấy một người, không, linh hồn ngẩng đầu lên...!Hình như tớ có thể nói chuyện với anh ta?"
Trương Du bảo: "Hỏi anh ta thử xem có cách gì thoát khỏi đây không!"
Mọi người nín thở, vài giây sau Quách Quả lộ vẻ cực kì vui mừng: "Anh ta nói có cách! Chỉ là cần chúng ta phải..."
Tiếng bước chân dồn dập cắt ngang nửa câu sau của Quách Quả.
Đó là tiếng bước chân của bà Mayas, bà ta đã lục soát xong căn phòng kia, đang chạy về phía căn phòng này!
"Đợi đến khi tao tìm được chúng mày, tao nhất định phải lột da lấy máu..."
"Cộc cộc cộc!"
Đúng lúc cánh tay nhăn nheo của bà ta sắp chạm vào cửa, một loạt tiếng gõ cửa rõ ràng truyền đến từ bên ngoài phòng khách.
"Có ai không?"
Tiếng Đường Tâm Quyết vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi