“Nghi à, em có biết không? Anh đã thay em trừng phạt người đã hại em
rồi, em mau tỉnh lại đi!”-bàn tay to lớn vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ
của cô, hơn ba ngày nay anh đều túc trực trong phòng bên cạnh cô, trò
chuyện cùng cô mỗi ngày.
“Con người ta rất kỳ lạ, khi đã có được
sẽ càng trở nên tham lam hơn. Anh và em chỉ mới hòa thuận chưa được bao
lâu, anh còn chưa được nghe em nói câu yêu thương nào, em không thể cứ
thế mà ngủ mãi được.”
Hốc mắt anh đỏ lựng cố đè nén cảm xúc cay
đắng xuống, so với việc cô trước kia vẫn luôn căm hận mình, trái tim tổn thương bởi sự hờ hững của cô thì giờ đây nỗi đau khi nhìn thấy cô đau
đớn càng khiến tim anh như bị ai dùng tay bóp chặt, đau đến không thể
thở được.
“Nếu em mệt có thể nghỉ ngơi, anh có rất nhiều thời
gian để chờ đợi em, nhưng em tuyệt đối không được bỏ lại anh một mình
trên thế giới này, anh không chịu thêm được nỗi đau phải mất đi em đâu.”
Bàn tay anh siết chặt hơn bàn tay nhỏ bé của cô, sợ rằng sẽ làm cô đau, anh vội nới lỏng ra áp lên má mình xoa nhẹ, ánh mắt yêu thương mang theo
nỗi buồn da diết nhìn khuôn mặt vô cảm với đôi mắt khép chặt của Đông
Nghi, khẽ khàng nói tiếp: “Chỉ cần em tỉnh lại, em muốn anh làm gì cũng
được, Nghi à...”
“Anh nói rồi đó... không được nuốt lời...”-khóe
môi nhợt nhạt mấp máy, dù lời rất nhỏ nhưng Hoàng Phong vẫn nghe được
rất rõ ràng.
Anh mừng rỡ không tin vào tai mình, phải đợi đến khi mi mắt cô nhẹ chuyển động rồi chầm chậm mở ra mới biết rằng vợ mình đã
tỉnh lại thật sự: “Em... tỉnh lại rồi...”
Đông Nghi nhìn nét mặt
vui vẻ của anh trong lòng cảm thấy an tâm vô cùng, trải qua lần thập tử
nhất sinh này, mở mắt ra trông thấy anh bên cạnh cũng không quá tệ đi:
“Em không dễ chết như vậy đâu...”
“Em chờ đó, anh đi gọi bác sĩ...”
Hoàng Phong đứng lên định chạy đi đã bị Đông Nghi nắm tay anh ngăn lại, giọng thều thào nói: “Em không sao, bây giờ không muốn ồn ào...”
“Được, vậy lát nữa sẽ gặp.”
“Anh lên đây nằm cùng em đi!”
Hoàng Phong thoáng kinh ngạc với lời đề nghị của cô, nhưng cuối cùng cũng
không ngăn được nỗi nhớ nhung đang dâng trào lên trong lòng, anh nhẹ
nhàng leo lên giường nằm cạnh Đông Nghi, cẩn thận tránh làm động đến vết thương trên bụng cô.
“Em nằm đây được bao lâu rồi?”-Đông Nghi
gối đầu trên lồng ngực vạm vỡ của anh, mi mắt chớp nhẹ một cái, cô vẫn
còn rất mệt sau thương tích vừa rồi.
“Ba ngày rồi.”
“Anh không ngủ ba ngày rồi sao?”
Hoàng Phong bất giác đưa tay chạm lên quầng thâm dưới mắt của mình, anh mỉm
cười vuốt mái tóc cô, yêu thương đáp: “Nhìn thấy em tỉnh lại đã không
còn thấy mệt mỏi gì nữa, anh chỉ đang nghĩ đến những chuyện gì chúng ta
chưa làm cùng nhau, sau này nhất định phải thực hiện bằng hết.”
“Chúng ta thân thiết như vậy sao?”-cô khẽ cười theo lời nói của anh.
“Em không muốn anh cũng bắt em làm, mà không được rồi, tốt nhất sau này bắt em nhốt ở nhà luôn, khi nào nhớ quá chạy về nhà ngắm rồi đi làm
tiếp...”
“Anh dẹp cái ý nghĩ đó đi!”-cô biết anh đang cố chọc cho mình vui lên nhưng cái này chỉ nghĩ chơi thôi cũng thấy không vui rồi,
cô mà lại đi giống thú cưng của anh sao?
Hoàng Phong vòng tay ôm
cô vào lòng, giọng nói trầm ấm đều đều vang lên: “Anh xin em đấy, sau
này đừng có bị thương nữa, anh không chịu nỗi cảm giác kinh khủng này
thêm một lần nào nữa đâu.”
Người đàn ông ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể bảo vệ được không phải rất vô dụng hay sao? Hoàng
Phong đã luôn tự trách bản thân suốt ba ngày qua, cho dù có trả thù được thì sao nếu như anh mãi mãi không thể bên cạnh Đông Nghi được nữa, anh
đã rất sợ hãi.
“...”
“Tốt thật, cuối cùng cũng được nghe em nói chuyện rồi.”-anh hôn nhẹ lên mái đầu cô, sau đó thiếp đi.
Nghe hơi thở đều đặn của anh truyền qua tai, Đông Nghi khẽ cười khép mắt
lại, nếu như cô thật sự có chuyện người cô không nỡ xa nhất chính là
người chồng này đây.
Bên ngoài, cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt
hé mở, K im lặng đứng nhìn hai thân ảnh ôm nhau nằm trên giường một lúc
rồi đóng cửa lại bỏ đi ra ngoài, không chào hỏi lời nào.
“K, mấy
ngày qua em đi đâu vậy, tôi tìm em vất vả lắm?”-Tom nhìn thấy K đi trên
hành lang bệnh viện liền bước tới, anh đã rất lo khi không thấy cô mấy
ngày này, điện thoại cũng không liên lạc được.
“Tôi thì có sao?”
“Không sao là tốt rồi, bác sĩ nói Đông Nghi không sao đâu, nay mai có thể tỉnh lại thôi cho nên...”
“Em ấy tỉnh rồi.”-K bước nhanh hơn cố tình cắt đuôi Tom nhưng anh vẫn bám
mãi phía sau, chợt một cánh tay quen thuộc khoác lấy vai cô kéo vào
người mình làm không chỉ cô mà cả người bên cạnh mình cũng không khỏi
ngạc nhiên.
Tom khó chịu ra mặt trừng mắt lườm người đàn ông đang cố tỏ ra thân thiết với K trước mặt mình: “Anh là ai vậy hả? Mau buông
tay ra!”
Diệp Vũ mỉm cười cố ý chuyển tay từ vai xuống eo K, bàn
tay còn lại đưa lên vén mái tóc giúp cô, tình tứ nói: “Tóc em rối rồi
này.”
Bị hành động chướng mắt của Diệp Vũ làm Tom như bị đạp
trúng đuôi phát điên lên, anh sấn tới định lôi anh ra nhưng đã bị K chụp lấy cổ tay ngăn lại: “Anh quấy đủ chưa?”