TRÒ ĐÙA TÌNH YÊU

“Lưu Nguyên Hào, bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm, chúng ta cần phải làm gì đó ngay!”



Đào Khánh Trần lái xe như bay, nhưng anh lại không biết cho dù mình lái nhanh như trực thăng thì cũng không có tác dụng gì cả? Đối phương không hề cung cấp bất kỳ manh mối nào, bọn họ tìm kiếm mù quáng thế này không khác gì mò kim đấy bể.



“Sao tôi biết được! Tôi sẽ điều tra ngay!”



Bây giờ chuyện cậu Hào cần làm không phải là chất vấn, mà cần được giúp đỡ thật sự, cho nên cậu Hào đang vô cùng tức giận.



“Tôi biết anh muốn điều tra, anh muốn biết chuyện gì! Tôi giúp anh!”



Cho là ngài Đào này không biết tức giận là gì sao? Bây giờ lửa giận của anh cũng đủ đốt cháy cả cái thành phố này rồi, một cầu lửa chạm mặt quả cầu lửa khác, bây giờ hai người bọn họ lại đụng mặt nhau, có thể trực tiếp san bằng luôn thủ đô này.



“Trên người cô ấy có một chiếc đồng hồ có thể định vị toàn cầu, nhưng tôi không nói cho cô ấy tác dụng này của nó, không biết cô ấy có phát hiện ra không.”



Cậu Hào nhíu chặt mày, nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ cài hết tất cả thiết bị định vị nghe lén trên xe, đồng hồ, điện thoại của cô!



“Anh muốn theo dõi cô ấy sao? Có phải cô ấy nói mình muốn rời khỏi nơi này nên anh bắt đầu muốn giám thị cô ấy không?” Không hiểu sao phản ứng đầu tiên của Đào Khánh Trần lại như thế.



“Đào Khánh Trần, hiện tại anh có để ý đến trọng điểm không đấy?”



“Tôi quan tâm đến cô ấy! Nhưng cậu Hào à, anh cài thiết bị định vị trên người vợ mình như thế, cách làm này thật sự rất đê tiện!”



A!



“Đào Khánh Trần, anh đã mơ ước vợ tôi, lại không để ý đến chuyện cô ấy là phụ nữ đã có chồng, anh cao thượng lắm đấy?”



“Tôi…”



“Muốn tính sổ thì đợi cô ấy bình an trở về đã, chuyện giữa chúng ta cũng từ từ tính sau! Còn bây giờ, anh câm miệng ngay cho ông!”



Đào Khánh Trần dùng một quyền đập lên tay lái, đợi đến khi Lan Hạ bình an không xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định phải mau chóng dẫn cô rời khỏi nước, ở bên cạnh Lưu Nguyên Hào lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, anh ta phải dẫn cô đi.



Quý Đông Minh lại gọi điện thoại tới: “Sếp, số điện thoại cuối cùng gọi cho bà chủ là sim mạng, không có cách nào điều tra được, xem ra, bây giờ bà chủ đã gặp chuyện phiền phức rồi.”



Khuôn mặt thâm trầm của cậu Hào lập tức ngập tràn sát khí, người đầu tiên anh nghĩ tới là Mai Khánh Vân.



Bây giờ người hận Lan Hạ nhất, thậm chí hận không thể lập tức giết chết cô chính là Mai Khánh Vân.



Lưu Nguyên Hào ấn dãy số của Mai Khánh Vân, có chuông vang lên, nhưng không có ai nghe máy.






Lại là người không nghe điện thoại! Đáng chết!



Lưu Nguyên Hào chỉ vừa khởi động xe, xe của Đào Khánh Trần đã chạy như bay tới, sau đó dừng bên cạnh chiếc Maybach màu trắng của Diêu Lan Hạ, mạnh mẽ đẩy cửa xe ra, Đào Khánh Trần bước về phía đầu xe của Lưu Nguyên Hào.



“Đào Khánh Trần, bây giờ tôi phải đến một nơi, chỗ còn lại anh đi đi. Đây là cách liên lạc với mẹ kế của Lan Hạ, anh nghĩ cách tìm được bà ta rồi ép nói ra đi!”



Phương Linh Ngọc, Diêu Yến Anh, Mai Khánh Vân, đây là ba hiềm nghi lớn nhất, anh chịu trách nhiệm đối phó với Mai Khánh Vân, Đào Khánh Trần đến nhà họ Diêu xử lý hai con mọt kia.



Đào Khánh Trần gật đầu: “Được! Giao cho tôi.”



Ánh mắt Lưu Nguyên Hào như chim ưng nhìn anh ta một giây: “Anh có được không đấy?”



Trong giọng của anh không phải đang cố tình khinh bỉ anh ta, chẳng qua chỉ hơi nghi ngờ, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra Đào Khánh Trần là người đàn ông vô cùng trung trực, đối phó với loại lươn lẹo như Phương Linh Ngọc, anh ta thật sự làm được sao?



Đào Khánh Trần không rảnh phản ứng anh, cầm danh thiếp Phương Linh Ngọc rồi chui vào trong xe mình.



Hóa ra anh ta cũng biết giận, biết tức giận là tốt rồi, thứ Cậu Hào không thích nhất là quả hồng mềm.



Qủa hồng mềm gì đó, ngay cả hứng thú để tỉ thí anh cũng không có, dù thắng cũng không ý nghĩa.



...



“Lan Hạ, đây có phải bữa cơm cuối cùng của chúng ta không? Nếu là bữa cuối cùng, vậy tớ phải ăn nhiều một chút.”



Mấy người kia thật sự bày biện đồ ăn trước mặt Diêu Lan Hạ và Lục Thu Trà, bên trong có đầy đủ thức ăn, cô có cảm giác như đây là bữa cơm cuối cùng trước khi phạm nhân trong ngục bị đưa ra tử hình.



Diêu Lan Hạ mếu máo rồi lại cười cười: “Vì sao bữa cuối cùng phải ăn nhiều một chút? Chẳng lẽ không phải do đồ ăn ngon nên ăn nhiều hơn chút à?”



Lục Thu Trà thoáng nhìn sáu người đàn ông mặc đồ đen lúc nào cũng có thể lấy mạng nhỏ của các cô trước đại sảnh của biệt thự, chỉ sợ đây thật sự là bữa ăn cuối cùng: “Gần đây tớ đang giảm béo, nếu một bữa mà ăn quá nhiều sẽ quay trở lại tình trạng trước kia, cho nên bữa cuối cùng tớ phải ăn thật nhiều, nói không phải chứ tớ cũng nên kiềm chế một chút nhỉ.”



Diêu Lan Hạ bị cách nghĩ của đồ ngốc Lục Thu Trà này làm cho tức đến bật cười: “Sợ không? Thu Trà.”



“Không sợ! Có thể chết một chỗ với cậu, tớ không sợ.”



Lục Thu Trà bị đánh đầy thương tích cố gắng nở nụ cười, nhưng khi cô ấy cười lên, vết thương trên mặt sẽ căng lại, đau đến nhe răng.



“Thu Trà, cảm ơn cậu, đời này có người chị em tốt như cậu, tớ chết cũng không hối tiếc nữa.”



Nói xong, Diêu Lan Hạ hô lên một tiếng: “Kiều Tích, cô nghĩ kĩ rồi chứ?”



Cô đã cho cô ta lựa chọn rồi, chỉ mong cô ta có thể suy nghĩ cẩn thận nên làm thế nào!



Kiều Tích chậm rãi đi vào, trên mặt trang điểm vô cùng diêm dúa, bất an nở nụ cười liều lĩnh: “Diêu Lan Hạ, cô hết hy vọng đi, tôi sẽ không bị cô lừa đâu, nghe nói Diêu Lan Hạ cô là thiên tai y học, thủ đoạn đàm phán cũng rất lợi hại mà, nhưng đáng tiếc, Diêu Lan Hạ, tôi lại không hề dao động với mấy điều kiện này của cô.”



Con bà nhà cô!



“Kiều Tích đồ ngu ngốc này! Nếu tôi và Lan Hạ chết đi, vậy các cô cũng phải đến chôn cùng, bị Lưu Nguyên Hào chặt thành tám khối rồi vứt cho chó ăn!”



“Bốp!”



Kiều Tích tát mạnh một cái trên mặt Lục Thu Trà, khuôn mặt sưng đỏ không nhìn ra màu da của cô ấy lại có thêm một vết thương.



“Kiều Tích cô dừng tay cho tôi!”



Diêu Lan Hạ đau lòng gào lên, đồ ngốc nghếch Lục Thu Trà này, sao lúc này lại đi chọc giận cô ta chứ?



Lục Thu Trà “Phi” một ngụm máu từ trong miệng ra: “Ha ha, Kiều Tích, Lan Hạ nói không sai, với chỉ số thông minh này của cô, chắc chắn có người chống lưng mới dám bắt cóc chúng tôi thế này, dù tôi biến thành quỷ cũng sẽ đi theo nhìn cô chết trong tay người ta ra sao! Đồ ngu ngốc!”



“Bốp!”



Lại một cái tát nữa!



Cảm giác như đang tái hiện lại khung cảnh khủng bố đêm đó.



Lục Thu Trà chỉ cười ha ha: “Kiều Tích, cô có thể đánh tôi, nhưng dù đánh chết tôi cũng không cứu vớt được chỉ số thông minh của cô đâu!”



“Bốp!”



Kiều Tích trở tay lại tát một cái, thế giới trước mắt Lục Thu Trà bắt đầu quay cuồng, dần không rõ gì nữa, cô ấy cố gắng lắc đầu nhưng vẫn phát hiện trời đất đang quay tít..



“Đủ rồi! Kiều Tích cô dừng tay lại đi! Nghe đây, mặc kệ là cô hay người phía sau cô, thứ các cô muốn là mạng của Diêu Lan Hạ tôi, Thu Trà chỉ là con mồi thôi, thả cô ấy ra, mạng của tôi cho các cô!”



“Đừng có nằm mơ nữa Diêu Lan Hạ, hai người các cô đều phải chết! Hơn nữa, các cô chỉ có chưa đến một tiếng nữa thôi, đừng làm ra vẻ nữa.”



Kiều Tích nói xong, lòng bàn tay run lên đi ra khỏi biệt thự, sau đó gọi cho một dãy số nào đó.






“Tôi đã dựa theo kế hoạch dẫn người đến rồi, một tiếng sau hai người kia sẽ là xác chết, cô phải đồng ý chuyện tôi nói đấy, nếu không làm được, tôi sẽ công khai chuyện này ra ngoài.”



“Kiều Tích, là cô khóc lóc muốn tôi trút giận giúp cô mà, mới đầu tôi cũng không định để hai người đó chết đâu.”



“Đề nghị của tôi cô có nghe không? Bây giờ tôi và cô đang đứng trên một chiếc thuyền đấy!”



“Cô Kiều, cô sợ gì chứ? Chẳng lẽ tôi lại lật lọng sao? Bọn họ vừa chết, tôi sẽ lập tức dẫn cô xuất ngoại, sau khi trở về cô chính mà một minh tinh quốc tế vừa chạm đã bỏng tay.”



“Được! Cô cứ chờ tin tốt đi.”



Lục Thu Trà tức giận mắng: “Mẹ nó, con điếm Kiều Tích này đang chơi chúng ta sao? Cho chúng ta ăn cơm mà lại không thả tay ra! Đầu óc có dính cứt không thế!”



Cô ta vừa mắng xong, hai người đàn ông mặc đồ đen đã buông lỏng hai tay sau lưng cô ra: “Mở còng tay rồi.” “Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi!”



“Mẹ nó, đầu năm nay bọn bắt cóc đều kì lạ thế à, vậy mà còn cho con tin ăn nữa? Lan Hạ, đầu mấy người này có phải bị kẹt cửa rồi không?”



Diêu Lan Hạ cười cười, cô không nói chuyện, nhưng có thể tưởng tượng được thật ra trong lòng những người muốn giết cô đang rất sợ hãi.



Gần như có thể kết luận, hung thủ thật sự là người cô đang hoài nghi.



Lục Thu Trà quơ quơ còng tay mình: “Lan Hạ, nếu chúng ta chết, kiếp sau phải gặp lại nhé, kiếp sau tớ sẽ trở thành một người đàn ông, cậu cứ làm phụ nữ đi, sau đó chúng ta sẽ ở bên nhau.”



“Ngu ngốc, kiếp sau tớ sẽ làm đàn ông, tớ bảo vệ cậu. Đời này… Thực xin lỗi, quen biết tớ thật sự rất xui xẻo.”



Lục Thu Trà qua loa lau nước mắt trên mặt mình, sau đó cố gắng nở nụ cười: “Không đâu, tớ rất vui mà! Cho nên kiếp sau tớ vẫn muốn gặp được cậu.”



Kiếp sau?



Diêu Lan Hạ nhìn đồng hồ trên cổ tay, Lưu Nguyên Hào là một người không tin có kiếp sau, anh chỉ sống cho đời này thôi.



Cô nhìn chằm chằm đồng hồ, lời nói của Lưu Nguyên Hào rõ ràng hiện lên trước mắt, từng giây từng phút cũng phải đếm…



Dù sao cũng chết, cứ kéo dây cót đồng hồ đi, có khi còn có thể đi thêm vài vòng trên mộ mình.



Đáy mắt Diêu Lan Hạ không nhịn ươn ướt, nước mắt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay, một vòng lại một vòng xoay tròn dây cót.



Lục Thu Trà thấy cô khóc, mình cũng khóc càng hăng hơn: “Lan Hạ, nếu thật sự có kiếp sau, cậu cứ gả cho người như Đào Khánh Trần đi? Sống thật tốt, bình đạm sống hết một đời, đừng gặp lại Lưu Nguyên Hào nữa.”



Diêu Lan Hạ lau nước mắt, duỗi tay lau nước mắt cho cô ấy: “Kiếp sau, nếu tìm được tớ thì phải đích thân cậu nói đấy.”



...



Lưu Nguyên Hào dừng xe lại, đánh ngã hết nhân viên an ninh của nhà họ Mai, sau đó xông vào biệt thự nhà họ Mai.



“Cậu Hào, cô cả thật sự không ở nhà, chúng tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.”



Ánh mắt của Lưu Nguyên Hào lập tức khiến chân quản gia kia mềm nhũn, sau đó anh túm chặt lấy cà vạt của người này, suýt nữa nhấc người ta lên khỏi mặt đất: “Mai Khánh Vân đâu? Nói!”



Quản gia co rúm lại: “Chúng tôi thật sự không biết... điện thoại của cô cả vẫn để ở nhà, nhưng buổi sáng cô ấy đã không thấy tăm hơi… Tôi thật sự không biết.”



Không thấy sao?



Điện thoại của Mai Khánh Vân đặt trên bàn trong phòng khách, lời ông ta không phải giả.



Lúc này, điện thoại của Lưu Nguyên Hào đột nhiên vang lên một tiếng!



Sắc mặt Cậu Hào cũng căng thẳng hơn!



Âm thanh này là tiếng hệ thống định vị trên đồng hồ đang được khởi động. Lan Hạ khởi động thiết bị định vị rồi!



Lưu Nguyên Hào ngồi vào xe, mười ngón tay như bay chạm lên màn hình, chấm màu đỏ kia lóe lên, vị trí hiện tại của Diêu Lan Hạ là vùng ngoại ô thủ đô.



Đào Khánh Trần không sớm không muộn gọi tới: “Lưu Nguyên Hào, mẹ con Phương Linh Ngọc không biết gì cả, thoạt nhìn không giống đang nói dối.”



“Tôi đã biết vị trí của cô ấy rồi, lập tức xuất phát!”



Hai chiếc xe đồng thời xuất phát từ hai hướng khác nhau, hai người gần như chạy vụt lên, đồng thời gọi điện cho sở cảnh sát.



Cũng gần như vừa nắm chặt tay lái đi về con đường trống trải phía trước vừa lẩm bẩm.



“Lan Hạ, em đừng sợ, anh tới rồi.”



“Cô cả, xe của Lưu Nguyên Hào đang đi về phía biệt thự bên kia! Hình như anh ta đã phát hiện ra chuyện này rồi.”



Tách cà phê trong tay Mai Khánh Vân “tách” một tiếng, vỡ vụn: “Anh nói gì cơ? Sao anh ấy biết được? Chúng ta không hề để lại bất cứ tin tức nào, anh ấy không thể nào biết được!”



“Ngoài Lưu Nguyên Hào, còn có một chiếc Mescedes màu đen nữa, cảnh sát cũng đuổi theo rồi, bây giờ phải làm sao ạ? Nếu giết hai người kia, một khi Lưu Nguyên Hào biết… Hơn nữa, vừa rồi Lưu Nguyên Hào cũng đến nhà họ Mai, rất có thể anh ta đã đoán được gì đó.”



Mai Khánh Vân lập tức đứng lên: “từ đây đến biệt thự bao lâu rồi?”



“Rất nhanh, mới năm phút.”



“Đưa tôi qua đó! Lập tức. Ngay luôn đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi