TRÒ ĐÙA UYÊN ƯƠNG


( Nhắc : Nội dung chương này có chứa lời thoại thô và từ ngữ gây phản cảm, phiền cân nhắc trước khi đọc, tác giả sẽ không chịu bất cứ mọi trách nhiệm nào )
...----------------...
Nói xong liền đi vào phòng tắm, cái gì cũng phải tắm rửa sạch sẽ trước, như vậy trong lúc hưởng thụ mới thấy thoải mái.

Vài chục phút sau, Dịch Thừa Phong bước ra, trên người mặc chiếc áo tắm màu trắng tinh tế, thắt dây ở hông, cổ áo tạo thành hình chữ V dài, lộ ra cơ ngực một nửa săn chắc.
Chợt điện thoại kêu "ting !" lên một tiếng, cho biết có thông báo, anh liền lấy ra xem thử.

Lúc này Thiến Vy cũng tỉnh lại, cô lần mò ngồi dậy sau đó tự đưa tay mò mẫm cơ thể chính mình.
"Nóng !...nóng quá !...ưm...nóng !"
Giọng nói yêu kiều lẳng lơ cất ra từ phía bên giường, làm anh chú ý đưa mắt nhìn qua.

Dịch Thừa Phong bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng hình, nhất thời không thể phản ứng được, đôi mắt mở to nhìn Thiến Vy hết sức bàng hoàng.

Anh không ngờ lại là cô ! Tại sao cô lại ở đây ? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy ?
Vô số những thắc mắc còn chưa kịp hình thành trong đầu thì Thiến Vy đã bước xuống giường loạng choạng tiến về phía anh, quỳ rạp dưới chân rồi nắm chặt lấy hai tay anh khao khát cầu xin.
"Nóng !...thật nóng !...xin anh giúp tôi !..."
Với cái bộ dạng này của cô, anh không cần suy nghĩ cũng biết ngay là cô đã bị người ta chuốc thuốc, hơn nữa còn là loại cực mạnh, nếu không, sao cô có thể không nhận ra anh và ý thức được hành động của bản thân.
Anh quay sang nhìn qua chiếc đồng hồ treo tường, đã 8 giờ 12 phút tối rồi, thảo nào Phó Hàm Dận lại bảo anh 8 giờ hãy tới, hóa ra là đã biết trước thời gian thuốc sẽ phát tác cho nên mới dặn anh như vậy.
Rồi sau đó quay lại nhìn chiếc váy cô đang mặc, là ai đã thay chiếc váy như thế này cho cô ? Thân trên không áo ngực, thân dưới cũng không nội y, hoàn toàn là một chiếc váy nhìn xuyên thấu.

Cảnh xuân thấp thoáng dưới lớp vải đỏ, nhìn vào chỉ khiến người ta hận không thể ngay lập tức xé tan nó ra để tận mắt chiêm ngưỡng thân thể ngọc ngà bên trong.
Phó Hàm Dận là người đưa cô tới đây ? Nếu là như vậy chiếc váy này lẽ nào là hắn đã thay cho cô ? Cái tên hoa hoa công tử này thấy gái đẹp thì không đời nào chịu buông tha.

E rằng trước khi tặng cô cho anh, hắn có thể đã chơi cô te tua trước rồi cũng nên.
Vừa nghĩ xong như vậy anh liền hất cô ra, rồi lại cảm thấy tay mình bị cô nắm vào thật dơ bẩn.
Cô lại nắm lấy tay áo của anh thấp kém cầu xin.
"Tôi muốn !...anh cho tôi đi !..."
Nhưng Dịch Thừa Phong chỉ lùi lại, còn Thiến Vy thì bò tới chỗ anh hèn mọn như một nô lệ, dưới tác dụng của thuốc cô đã không còn biết gì nữa, cô chỉ biết bây giờ cô rất muốn được quan hệ, nếu như người đàn ông trước mắt này còn không chịu quan hệ với cô thì cô sẽ chết mất, cô đã chịu không nổi nữa rồi, cơ thể càng ngày càng nóng, càng ngày càng khó chịu.
"Làm ơn !...làm ơn hãy cho tôi !...tôi muốn ! Thật muốn !..."
Thấy cô bây giờ như vậy anh lại có chút do dự, nhưng đã biết cô là Thiến Vy thì anh sao có thể làm chuyện đó với cô được, ngay sau đó liền quay lưng bỏ đi, nhưng đi chưa được mấy bước thì chân của anh đã bị cô ôm chặt giữ lại.
"Đừng !...đừng đi mà !...xin anh !..."
Dịch Thừa Phong còn chưa kịp phản ứng thì Thiến Vy đã lấy tay anh đặt vào ngực của cô, hành động đột ngột này làm anh không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Muốn rút tay ra nhưng không hiểu sao tay của anh khi bị tay cô giữ chặt trong ngực thì lại trở nên mềm nhũn.

Cảm giác khó cưỡng làm anh không nỡ thu tay về, ngược lại phối hợp bóp lấy, giống như bị mê hoặc vậy.

Mà quả đào của cô khi sờ vào vừa mềm vừa mịn, còn có cảm giác quen thuộc, dường như anh đã từng sờ qua ngực của cô ở đâu đó một lần rồi thì phải.

"Sờ nó đi ! Đừng dừng lại ! Ưm..."
Ngực của cô được bàn tay thon dài của Dịch Thừa Phong xoa bóp làm cô vô cùng dễ chịu, thật thích ! Cô muốn như vậy mãi.
Nhũ hoa ban đầu sờ vào thì rất mềm, nhưng dần dần lại trở nên thô cứng, làm sự thích thú mới vừa chớm nở của anh vì mất hứng mà tan biến, trong phút chốc anh lại nảy lên một suy nghĩ b3nh hoạn, rồi lập tức mạnh tay đem ngực cô bóp nát.
"Aaa !..."
Thiến Vy đau đớn thét lên một hơi thật dài, sau đó giữ lấy bàn tay đã làm ngực cô đau, nức nở.
"Đau...đừng mạnh !...hức hức !..."
Anh không quan tâm lời nói của cô, chỉ biết lúc nãy khi cô thét lên nghe thật kích thích, sau đó liền rút tay ra.

Anh xưa nay không phải loại thích thừa nước đục thả câu, nhưng xem ra cảm giác cũng không tệ, dần dần nổi lên những suy nghĩ xấu xa, lấy ra chiếc điện thoại mở ứng dụng ghi âm, sau đó đưa tay nâng lấy cằm cô, cười mà lạnh gáy.
"Muốn tôi sao ?"
"Muốn ! Muốn ! Tôi muốn !" Thiến Vy gật đầu lia lịa.

"Được ! Cầu xin tôi đi !"
"Cầu xin anh !"
"Cầu xin tôi cái gì ?"
"Cầu xin anh thỏa mãn tôi !"
"Cô nói cái gì tôi nghe không rõ ?"
"Tôi cầu xin anh hãy thỏa mãn tôi !"
"Tôi chưa nghe rõ, phiền cô nói lại !"
"Tôi muốn anh lên giường với tôi, thỏa mãn tôi !"
"Tôi vẫn chưa nghe rõ, cô nói lớn hơn một chút đi !"
"Tôi muốn anh lên giường với tôi ! Ch.ơi tôi ! Chơi tôi đi ! Hức hức..." Câu cuối cùng, Thiến Vy cất ra thật lớn, Dịch Thừa Phong vừa lòng cười lên sằng sặc, sau đó nhạo báng.
"Lâm Thiến Vy ! Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, bộ dạng đê tiện bây giờ của cô thật làm tôi muốn quay một đoạn clip gửi qua cho Nghiêm Dực Thần, để hắn xem dáng vẻ d.â.m đ.ã.ng khi ở trên giường của cô buồn nôn đến mức nào !"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi