TRỞ LẠI 30 NĂM TRƯỚC

Tiêu Du gõ cửa phòng, gọi:

– An Na, bố Tiểu Quang đã về rồi, nghe chuyện cháu cứu Tiểu Quang thì muốn cám ơn cháu. Nhưng giờ đã quá muộn, ngại quấy rầy cháu nghỉ ngơi. Ngày mai ông ấy sẽ gặp cháu sau nhé.

An Na đáp qua quýt, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân của bố mẹ xa dần.

Tối nay An Na giống như đêm lần đầu đến đây mất ngủ cả đêm.

Tối hôm đó, mất ngủ là vì quá hưng phấn. Nhưng tối hôm nay, cô là vì xúc động, căng thẳng và bất an.

Với mẹ thì đơn giản hơn, nhưng với bố, cô cũng không biết sẽ phải làm thế nào.

Không ai hiểu rõ bố mình hơn An Na: Là người đàn ông điển hình che chở bảo vệ vợ con, vô cùng cưng chiều hai mẹ con An Na, với người ngoài nhìn rất khiêm tốn, nhưng thực ra không kết giao bạn bè tùy tiện, hiểu nhân tâm, rất khôn khéo.

Cũng bởi tính cách đó, mới có được sự nghiệp nổi trội về sau.

Cô lo lắng không biết ngày mai mình sẽ bị lộ chân tướng gì trước mặt bố không, càng hoang mang không biết mình có nên nói rõ thân phận cho họ không.

Từ sâu trong nội tâm của cô, cô rất rất muốn để họ biết mình là con gái của họ, dù không thể công khai gọi họ là bố mẹ, chỉ cần trong lòng hiểu, thì đối với cô đó là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi.

Nhưng cô lại thấy sợ hãi, không dám mạo hiểm. Dù sao điều này cũng vượt quá sự hiểu biết của con người.

Không nói, nói không chừng cô còn có thể được sống ở bên bố mẹ.

Nói, rất có khả năng sẽ phá hỏng hết toàn bộ.



Ngày hôm sau, An Na không dám đối mặt với ông An, cứ rề rà mãi cho đến hơn chín giờ mới ra khỏi phòng.

Hôm nay là chủ nhật, Tiêu Du ở nhà. Bà và bà nội cảm thấy sức khỏe của An Na vẫn chưa khỏe hoàn toàn, không cảm thấy cô có điều gì kỳ lạ cả, thấy cô ra khỏi phòng thì đến hỏi han đôi câu, rồi gọi ông An đang sửa xích xe đạp ở ngoài sân.

An Quốc Cường rửa tay đi vào nhà, ánh mắt vừa rơi xuống người An Na biểu cảm khẽ giật mình, đại khái cũng thấy cô và Tiêu Du quá giống nhau.

Bố cứ đứng trước mặt nhìn mình, An Na rất hoảng hốt, kích động, ánh mắt nhìn xuống đất không dám nói câu gì.

Bố rất khách sáo, cám ơn cô xong thì hỏi cô về chuyện tìm người thân.

An Na cũng đã chuẩn bị từ trước, ban đầu còn trả lời được, nhưng về sau các câu hỏi của bố càng lúc càng sâu hơn, chi tiết hơn, cô biết càng nói thì càng dễ bị lòi đuôi, thế là giả bộ kêu đau đầu, nói không nhớ. Tiêu Du vội lên tiếng thay cho cô, nói ngày đó cô vì cứu Tiểu Quang và đầu bị đụng, bác sĩ nói khả năng sẽ có chút ảnh hưởng đến trí nhớ, bảo ông An để cho cô nghỉ ngơi trước, khi nào hoàn toàn khỏe mạnh thì sẽ giúp cô tìm bố mẹ sau.

An Quốc Cường nghe theo lời của vợ, mỉm cười bảo An Na đi nghỉ ngơi.

An Na quá quen với biểu cảm của ông An rồi. Nụ cười này của ông, là cô biết mình đã bị ông nghi ngờ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Sau giờ ngọ, ông An được một người bạn gọi đi, buổi tối mới về nhà.

Cả ngày, An Na đều sống trong thấp thỏm. Lúc ăn cơm tối xong, trời đã tối, An Na nói muốn đi nghỉ nên về phòng. Bà nội dẫn Tiểu Quang đi sang nhà hàng xóm chơi, bên ngoài chỉ còn lại hai bố mẹ, sau đó cũng về phòng.

An Na ở trong phòng chốc lát, nhớ đến cảnh lúc sáng gặp bố, tâm tình vô cùng tệ.

Dựa vào trực giác, cô nghĩ hẳn lúc này bố mẹ đang nói đến mình, cuối cùng cô không kiềm chế được lặng lẽ mở cửa, rón rén đến trước cửa phòng ngủ của bố mẹ, thấy đèn vẫn sáng lập tức nín thở áp tai vào cửa để nghe ngóng.



Giờ mới tám giờ tối, An Quốc Cường cùng Tiêu Du còn chưa ngủ.

Tiêu Du đang chữa bài văn cho học sinh, An Quốc Cường ngồi bên cạnh, nhìn chăm chú vào nửa bên má của vợ, tựa như rơi vào trầm tư.

Tiêu Du thấy chồng yên lặng rất khác thường thì buông bút xuống quay sang nhìn ông, hỏi:

– Sao thế, đang nghĩ gì vậy? Lần này về nhà lại không nói gì.

Trong giọng nói đầy vẻ hờn dỗi.

An Quốc Cường mỉm cười, ra hiệu cho vợ ngồi lên đùi mình. Tiêu Du ngoan ngoãn ngồi lên, An Quốc Cường ôm lấy thắt lưng vợ, thì thầm:

– Tiêu Du, anh nghĩ nghĩ, thấy cô bé An Na kia mình tốt nhất không nên giữ người ta ở lại nhà mình.

Tiêu Du ngạc nhiên, hai mắt mở to nhìn chồng.

– Tại sao? Em rất thích con bé, hơn nữa con bé còn cứu Tiểu Quang nữa. Con bé chỉ có một mình không người thân thích, nhà chúng ta có phòng, sao không thể ở lại nhà mình được?

An Quốc Cường thấy vợ nóng nảy thì giải thích:

– Không phải anh không cho con bé ở lại, mà anh chỉ nghĩ có chút vấn đề. Anh nghe em kể lại những chuyện con bé, anh thấy có một số điểm rất trùng hợp, hình như con bé muốn tiếp cận em. Tiêu Du, không phải anh không tin người ta, mà là anh thường xuyên không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có em, mẹ và Tiểu Quang, để một người xa lạ không rõ lai lịch ở nhà mình, anh rất lo lắng. Hơn nữa lại giữ người ta ở trong nhà một thời gian dài, không tiện cho lắm…

Tiêu Du luôn tin tưởng chồng, nghe ông nói thế cũng do dự.

– Nhưng…con bé rất đáng thương…Không hiểu sao, càng ở chung với con bé, em càng thấy thân thiết.

– Như vậy càng không tốt. – An Quốc Cường suy nghĩ một chút, – Để con bé cứ tiếp tục ở lại một thời gian nữa, chờ khỏe hẳn rồi thì bảo con bé dọn đi. Nếu em không thể nói thì anh nói. Con bé đó đã cứu Tiểu Quang chúng ta, ân tình này chúng ta dĩ nhiên không quên. Sau này bất kể có chuyện gì, chỉ cần chúng ta làm được thì nhất định sẽ giúp người ta. Nhưng thật sự không tiện để người ta ở lại nhà mình…

An Na ở ngoài cửa nghe rõ mồn một lời ông An nói.

Cô biết, đứng ở lập trường của ông, cẩn thận là điều cần thiết. Nhưng đứng ở lập trường cô, cô lại không có cách nào chấp nhận được.

Tự dưng phải rời khỏi thế giới quen thuộc đến một thế giới đầy xa lạ này, đầu tiên là quen Lục Trung Quân, sống một cuộc sống yên bình, rồi cãi lộn nhau, thế rồi lại yêu nhau, toàn bộ quá trình yêu đương trải qua đó đã chứng minh đó chỉ là hormone hấp dẫn lẫn nhau mà thôi, không có gì khác cả. Giờ ngay cả bố mẹ mà cô một lòng mong nhớ cũng muốn đẩy cô đi, trong chớp mắt An Na thấy vô cùng thất vọng chán chường, huyết dịch cả người như ngừng chảy, ấm ức, đau đớn, cũng không nhẫn nhịn được nữa, trong đầu ôm ý niệm quyết định chấp nhận một phán xét ngày tận thế, lập tức đẩy cửa đi vào.

Tiêu Du thấy An Na đứng ở cửa phòng, thần sắc kỳ lạ mang theo vẻ đau đớn và dứt khoát, biết là màn đối thoại vừa rồi của mình và chồng đã bị cô nghe được, trong lòng hoảng sợ, vội đứng lên, lúng túng giải thích:

– An Na cháu đừng hiểu lầm, bố Tiểu Quang không phải ý đó…

– Cô giáo Tiêu, chú Quang nói cháu là người không rõ lai lịch, ông ấy nói không sai chút nào, cháu quả thật không rõ lai lịch.

An Na cố nén nước mắt không để rơi xuống, bước đến gần bố mẹ hơn, nói từng câu từng chữ:

– Nếu như cháu nói cho hai người biết, cháu đến từ ba mươi năm sau, là con gái của hai người, có phải hai người thấy cháu bị điên đúng không?

Trong phòng yên tĩnh.

Tiêu Du ngơ ngác nhìn An Na, không có phản ứng.

An Quốc Cường phản ứng trước vợ, kinh ngạc quá đỗi nói:

– An Na…

An Na ngắt lời ông.

– Cháu biết hai người không tin, nhưng xin hãy tạm cho phép con gọi bố mẹ là bố mẹ. Bố, con biết bố thích uống rượu đậu xanh, trước đây khi con còn nhỏ, bố cầm chiếc đũa chấm vào rượu cho con mút, bị mẹ thấy thì mắng bố một trận. Sau này bố không dám làm thế nữa. Bố, con cũng biết bố giỏi nấu nướng, vì tay nghề của mẹ quá tệ, cơm thường bị cháy, mỗi lần về nhà, bố đều nấu cơm cho cả nhà. Con và mẹ đều thích ăn chân giò kho tương, vì đó là món ruột của bố. Mẹ,

An Na quay sang mẹ đang ngây ra như phỗng, – Ông bà ngoại mất sớm, mẹ chẳng có anh chị em gì cả, mẹ rất yêu bố, mỗi lần ở trước mặt bố thì luôn là một cô gái nhỏ yếu đuối, động một tí là khóc. Bố cũng rất thương mẹ. Bố là người đàn ông tốt nhất trên đời.

Tiêu Du rốt cục đã có phản ứng, lắp bắp:

– …Cháu…sao cháu lại biết….

– Con nói rồi, con là con gái tương lai của bố mẹ, cho nên con biết rất nhiều chuyện về bố mẹ.

An Na mỉm cười:

– Con thậm chí còn biết chuyện tình yêu của bố mẹ nữa, là mẹ kể cho con nghe. Mẹ nói bố mẹ là do được người ta giới thiệu mà quen nhau, lần đầu tiên gặp mặt, bố đã thích mẹ rồi, lén hẹn mẹ đi xem phim. Ban đầu mẹ không chịu đi, bố hẹn lần thứ ba mẹ mới bằng lòng, trốn bà ngoài ngồi sau xe đạp của bố. Ngày đó mẹ mặc chiếc váy màu xanh nhạt, bố còn khen mẹ xinh đẹp, sau này mẹ vẫn thích mặc quần áo màu xanh nhạt, đến giờ mẹ vẫn giữ chiếc váy xanh nhạt lần đầu hẹn hò với bố đó, bởi vì tận ba mươi năm sau, chiếc váy kia vẫn còn. Bộ phim mà bố mẹ xem lúc đó là Mục Dương Nhân, xem xong ra ngoài thì phát hiện xe đạp bố để ở ngoài bị người ta trộm mất rồi. Bố mẹ quay về, chiếc xăng đan của mẹ bị đứt cả quai, bố còn cõng mẹ. Khi về đến nhà bà ngoại biết bố mẹ hẹn hò có làm mất xe đạp, bà mắng…

Tiêu Du không thốt được một lời, hai mắt mở to nhìn An Na.

Nội tâm của An Quốc Cường cũng phức tạp không kém gì vợ, cố áp lấy sự sợ hãi và ngạc nhiên cực độ xuống, mắt không chớp nhìn cô gái trẻ tuổi có gương mặt giống hệt vợ mình.

Ông vô cùng khẳng định, chi tiết về cuộc hẹn hò giữa ông và vợ, ngoài hai người ra thì người khác tuyệt đối không thể biết rõ ràng như thế.

Lẽ nào đúng như cô gái trước mặt này đã nói, cô là con gái tương lai của mình, những điều kia là vợ đã kể cho cô biết?

Nhưng đây là một điều vượt quá sức tưởng tượng, trên đời này làm sao có chuyện thế được?

– Chờ chút…

An Quốc Cường lấy lại bình tĩnh,

– Bố và mẹ con…

Vừa thốt lên ông lại thích không thích hợp, dừng lại, cũng không đổi nữa, nói tiếp:

– Bố mẹ giờ đã có Tiểu Quang, sau này làm sao có một cô con gái nữa?

An Na vốn không muốn nói chuyện Tiểu Quang, nhưng giờ nếu đã như này thì cô cũng không muốn giấu nữa, bèn kể lại toàn bộ mọi chuyện, cả chuyện mình tự dưng đến nơi này, nửa năm qua sống ở nhà cô Lý Hồng tại Hồng Thạch Tỉnh ra sao cũng kể lại, chỉ bỏ bớt những chuyện liên quan đến Lục Trung Quân.

– Đây là toàn bộ chuyện con đã trải qua, không tin bố mẹ có thể đi tìm cô Lý Hồng để hỏi, còn cả trạm xe lửa đã giúp con xử lý hậu sự của Lý Mai nữa. Bố mẹ có thể đi tìm hiểu. Từ ngày đầu tiên tới đây con đã muốn nhất định phải quay về nơi này, ngoài cứu Tiểu Quang, còn muốn làm quen với bố mẹ, cho dù con biết khả năng này không lớn. Nhưng bố mẹ là người thân duy nhất của con ở thế giới này, con thật sự mong bố mẹ chấp nhận con…

Nói đến đây, rốt cuộc cô không kìm nén nổi nước mắt nữa mà tuôn như mưa.

Tiêu Du nhìn An Na, đôi mắt cũng dần dần ươn ướt.

– An Na, con thật sự là con gái của mẹ ư? – Bà nghẹn ngào, – Chẳng trách con lại giống mẹ như thế, chẳng trách mẹ lại thấy con thân thiết như thế…

Bả vai bà giật giật, bước tới bên An Na.

– Tiêu Du! – An Quốc Cường gọi vợ lại.

Tiêu Du dừng bước, quay lại nhìn chồng:

– Quốc Cường, em nghĩ con bé nói thật đó. Tuy em không rõ vì sao con lại tới đây, nhưng con thật sự là con của chúng ta, không thì làm sao con lại biết nhiều chuyện của chúng ta thế? Cảm giác của em nói cho em biết, con nói sự thật. Con thật sự là con của chúng ta!

An Quốc Cường nhìn chăm chú vào An Na, trầm ngâm một lúc. An Na nói tiếp.

– Bố, có lẽ bố chưa từng nghe đến việc giám định ADN, không chỉ bố, mà có nhiều người đều chưa từng nghe nói đến. Đây là một cách rất hiện đại có thể kiểm tra được huyết thống giữa con cái với bố mẹ. Trong nước hiện nay chưa có, nhưng ở Mỹ đã làm được rồi. Con tin trong trường đại học y khoa của nước ta cũng có người biết. Nếu như bố có thể liên lạc với họ gửi máu của chúng ta đến Mỹ để kiểm tra xem con có phải là con gái của bố mẹ không. Kết quả sẽ nói rõ toàn bộ.

Tiểu Du cái hiểu cái không, chỉ là gật đầu không ngừng, nói:

– Quốc Cường, anh quen nhiều người ở Bắc Kinh mà, anh đi hỏi chút đi.

An Quốc Cường do dự.

– Bố mẹ, con cũng đã từng do dự rất lâu không biết có nên nói chuyện mình là con gái của bố mẹ cho bố mẹ biết hay không. Không nói thì con còn có thể tiếp cận bố mẹ, nếu nói, nếu bố mẹ nghĩ con là kẻ điên, sau này con sẽ không được ở bên bố mẹ nữa. Nhưng giờ con đã nói….

An Na òa khóc.

– Bố mẹ nhất định phải đi hỏi để chứng minh lời con nói. Ngày mai con dọn ra ngoài…

– An Na con đừng làm thế…

Tiêu Du vội bước tới cầm tay An Na:

– Mẹ không cho con dọn đi đâu, con ở lại với mẹ.

An Na hít mũi lắc đầu.

– Bố mẹ, dù sao con đã nói hết lời muốn nói rồi. Bố mẹ tin cũng được không tin cũng được, dù sao giờ con cũng không thể ở nhà bố mẹ được. Ngày mai con dọn ra ngoài.

Nói xong thì chạy ra ngoài, trở lại phòng khóa trái cửa lại.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa của Tiêu Du bảo cô mở cửa, nhưng cô không mở.

Tiếng gõ cửa dừng lại, đại khái là mẹ thấy cô không ra thì quay về phòng nói chuyện với chồng.

An Na nằm sấp trên giường, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cứ tuôn ào ạt.

Bên kia Tiêu Du trở lại trong phòng, trách cứ chồng vẫn đang trầm ngâm:

– Tại anh hết, làm con bé đau lòng rồi. Giờ con chẳng để ý tới em nữa. Quốc Cường, em nghĩ con nó nói thật đó. Ngày mai anh lập tức đi hỏi chuyện ADN gì đó đi. Nếu là thật thì phải làm, tránh bị anh nghi ngờ.

An Quốc Cường trầm ngâm, rốt cục nói:

– Ngày mai anh sẽ đi. Nhưng Tiêu Du à, chuyện này quá là ly kỳ, trước khi kiểm nghiệm con bé có phải là con gái của chúng ta hay không, em đừng để mẹ hay người nào biết nhé, tránh lại đối xử kỳ lạ với con bé.

Tiêu Du nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:

– Em biết rồi, anh yên tâm.



Sáng sớm hôm sau, ông An đến trước cửa phòng của An Na, ho khan hai tiếng, nói mình về Bắc Kinh, bảo cô cứ an tâm ở đây. Đợi một lát không thấy An Na đáp lại thì đành phải đi.

Chờ bố đi rồi, An Na mới đi ra, dù mẹ có cầu xin ở lại như nào cũng từ chối, chờ bà nội đưa Tiểu Quang đi nhà trẻ xong thì quay về thì nói với bà cô sẽ rời khỏi đây đi ở chỗ khác.

Buổi tối, Tiêu Du dẫn theo Tiểu Quang đến thăm cô, lại muốn cô quay lại nhà. An Na vẫn kiên quyết từ chối. Tiêu Du không khuyên được đành phải đi về, chỉ mong bên chỗ chồng sớm có hồi âm.

An Na nghỉ ngơi hai ngày, chờ tâm tình đã bình ổn thì lại tiếp tục đến công xưởng may mặc để làm việc. Trong thời gian đó mẹ vẫn đến thăm cô nhiều lần.

Hơn một tuần sau, Tiêu Du lại một lần nữa đến thăm cô, mang đến một tin, nói một giáo sư đại học Y của vừa từ nước Mỹ quay về đã xác nhận lời An Na nói. Ông ấy biết có loại kỹ thuật này, trước kia một nhà nghiên cứu y học dưới sự ủng hộ của quỹ Rockefeller Foundation nước Mỹ cũng đã có trao đổi về phương diện này, bảo An Na cung cấp mẫu máu gửi tới Bắc Kinh.

An Na lập tức dấy lên tia hy vọng, chiếu theo yêu cầu cung cấp mẫu máu nhanh chóng gửi tới Bắc Kinh, sau đó thì chờ đợi.

Hơn hai tháng sau, một buổi tối, đã hơn mười một giờ, An Na vừa đi ngủ thì chủ nhà cho thuê bỗng tới gõ cửa, nói cô giáo Tiêu đến tìm, bảo cô đi ra ngoài.

Mẹ là một người rất có tu dưỡng, đã muộn thế này rồi nếu như không có việc cần thiết thì thông thường sẽ không tới làm phiền chủ nhà.

An Na vội vã xuống giường, mặc quần áo, trong lòng cũng có một dự cảm, hẳn là liên quan đến kết quả giám định ruột thịt từ nước Mỹ.

Cô rất kích động, lại căng thẳng, mặc quần áo xong lấy lại bình tĩnh đi ra ngoài.

Bên ngoài, bố mẹ đứng ở đó.

Mẹ vừa thấy cô thì như gặp lại người thân bị thất lạc nhiều năm lao tới ôm chầm lấy An Na, chưa nói gì mà nước mắt đã rơi xuống như mưa rồi.

Tim An Na kinh hoàng.

Tâm tình mừng rỡ lập tức tràn đầy, ngước lên nhìn bố đứng đó.

Mới mấy tháng trước khi cô nhìn thấy bố là dáng vẻ khách sáo và xa lạ, giờ đây thì đang mỉm cười nhìn cô được mẹ ôm chặt lấy, ánh mắt hết sức cưng chiều dịu dàng, còn có một chút căng thẳng.

Để thấy được tia căng thẳng ở bố, cũng không phải là điều dễ dàng.

– Được rồi, về nhà đi. Có gì cứ từ từ nói.

Một lát sau, ông đưa tay vỗ nhẹ vào vai vợ và An Na, dịu dàng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi