Đảo mắt, đã đến tháng mười hai.
Thôn Chu gia chính thức tiến vào mùa đông.
Lâm Lạc hôm nay lại nằm ngủ nướng trên giường, cho dù đã mở mắt cũng không có lập tức ngồi dậy, mà nằm phát ngốc nhìn chằm chằm đèn ngủ trên đỉnh đầu.
Giờ phút này toàn bộ trong phòng một mảnh tối tăm, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài tựa hồ nói với Lâm Lạc rằng thời gian không có yên lặng.
Cô nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Vân Thư nói, hôm nay anh muốn mang sói con lên núi một chuyến, nhưng cụ thể muốn làm cái gì thì lại chưa nói, nhưng thời tiết bên ngoài như này có lẽ là rất khó đi lên núi.
Những suy nghĩ lung tung tán loạn ở trong đầu, thẳng đến khi di động vang lên tiếng chuông ngắn ngủi, mới lôi cô từ trạng thái đi vào cõi tiên này tỉnh lại.
Điện thoại thông báo cô lại có bưu phẩm chuyển phát nhanh, nhắc cô mau đến cửa hành chuyển phát nhanh nhận hàng.
Nhưng cô vẫn không muốn ngồi dậy.
Tiếng mưa rơi tựa hồ càng lúc càng lớn, nói không chừng ngày mai trên núi còn có nấm, không biết giữa trưa Vân Thư sẽ làm món ngon gì nhỉ……Kẽo kẹt ——Mãi đến khi trong sân truyền đến tiếng mở cổng, đồng thời còn có tiếng con sói nhỏ hưng phấn rống lên, cùng với một mùi máu tươi nhàn nhàn.
Gì? Mùi máu tươi?Lâm Lạc rốt cuộc cũng đi xuống lầu, vừa xuống đã thấy Vân Thư đang xử lý đồ ăn trong phòng bếp, hình như là….
.
rắn?“Anh dẫn sói con đi săn à?”Giọng nói đột nhiên phát ra không có dọa đến Vân Thư, anh thực bình tĩnh mà lấy thân mình ngăn trở tầm mắt Lâm Lạc, “Nó cũng nên học một ít kỹ năng rồi, không thể để Lạc Lạc phí công nuôi dưỡng được.
”Trong suy nghĩ của Vân Thư, Lạc Lạc nuôi mình là không thành vấn đề, nhưng con sói này thì dựa vào cái gì chứ?Đáng yêu sao?Ha hả, Lạc Lạc mới không phải loại người này!Lâm Lạc liếc mắt nhìn sói con vẻ mặt “U buồn”, bởi vì ngày mưa mà không thể tiếp tục chơi đùa nên đang nằm ghé vào dưới mái hiên, nó hiện tại đúng là đã lớn hơn một chút so với lúc mới tới, nhưng vẫn chỉ là một con sói nhỏ mà thôi.
Nhận thấy tầm mắt Lâm Lạc, sói con quay đầu lại, đôi mắt rõ ràng sáng ngời, chạy nhanh vọt tới chỗ Lâm Lạc, lấy đầu cọ vào mắt cá chân của cô, càng nhìn…… lại càng giống một con chó con.
Lâm Lạc còn chưa nói cái gì, Vân Thư đã không vui.
Anh trực tiếp duỗi chân đem sói con chế phục, làm lơ tiếng kêu ngao ngao của nó, “Lạc Lạc, trên người nó rất bẩn, đừng để cho nó chạm vào người.
”Còn không phải à, đi một chuyến lên trên núi lúc trời mưa, khi hai người trở về đều có chút chật vật, Vân Thư còn đỡ, tắm rửa đổi bộ quần áo là được.
Anh vốn dĩ để tóc dài, hiện tại đã cắt ngắn, sạch sẽ gọn gàng càng hiện ra ưu thế ngũ quan, tắm rửa lại càng tiện hơn.
Nhưng sói con một thân da lông lại có chút phiền phức, cho nên Vân Thư mới chỉ lau khô tứ chi cho nó, cái khác chờ sau lại nói.
Hiện tại nhìn thấy sói con dám lấy thân mình bẩn thỉu chạm vào Lâm Lạc, Vân Thư là người đầu tiên không đáp ứng.
Lâm Lạc bật cười, đang muốn nói chuyện, ngoài phòng truyền đến giọng nói của một lão nhân, “Lạc nha đầu, Lạc nha đầu, có ở nhà không? Là ta đây……”Lâm Lạc nhận ra giọng nói của người tới, là thôn trưởng của thôn Chu gia, Chu A Sinh, ngày thường cô vẫn gọi ông ta một tiếng Chu gia gia.
Lúc trước khi Lâm Lạc xây nhà cần phải trải qua một số thủ tục, đều phải đi tìm vị này để giải quyết, hai người không tính là xa lạ.
Nhưng Lâm Lạc đối vị thôn trưởng này …… Thật sự không có một chút cảm tình nào, thậm chí còn có vài phần chán ghét.
Nhưng người ta đã tới nhà, Lâm Lạc đành cầm lấy cái ô dựng ở góc cửa, đi ra ngoài mở cửa cho ông ta, “Chu gia gia, có chuyện gì sao?”.