TRỞ LẠI NHỮNG NĂM 80

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã tới kỳ thi cuối năm cấp hai của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Ngoài cửa trường Nhất Trung đứng đầy phụ huynh chờ con cháu thi ra dưới ánh nắng chang chang. Có cha mẹ lo lắng tới mức chắp tay trước ngực không ngừng cầu nguyện cho con mình phát huy tốt.

“Reng, reng…” Một hồi chuông dài vang lên, cổng trường Nhất Trung mở ra.

“Ra rồi, ra rồi!”

Cổng trường vừa mở, thí sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Các phụ huynh nhanh chóng tiến lên đón con cháu.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi ra cuối cùng. Mấy bạn quen thấy hai người lập tức xông lại dò đáp án, chẳng mấy chốc đã tụ thành một đám đông, thỉnh thoảng lại có tiếng hét lên.

Một phụ huynh thấy thấy vậy kéo vị phụ huynh đứng bên cạnh hỏi, “Sao bọn nhỏ lại bu hai đứa bé kia dữ vậy?”

“Anh không biết hai đứa nó à? Biết Viễn Cốc không?” Vị phụ huynh bị hỏi nói với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Ở đây ai mà không biết Viễn Cốc chứ! Hiện tại Thịt Kho Viễn Cốc và Thời Trang Viễn Cốc đã nổi tiếng khắp cả nước, tôi muốn mua cho con trai một bộ đồ của Viễn Cốc còn phải xếp hàng đợi đây này!”

“Biết thì được rồi. Hai đứa bé kia chính là chủ của Viễn Cốc đấy!”

“Cái gì?!” Người kia kinh ngạc kêu to. 

Ở huyện Vân Sơn này, có thể có người không biết chủ tịch huyện là ai, nhưng tuyệt đối không ai không biết tên ông chủ của Viễn Cốc, một là Quan Viễn, một là Triệu Thanh Cốc. Nhưng thông tin về hai người cũng chỉ bấy nhiêu, không hơn.

“Ôi trời, người với người sao lại kém nhau dữ vậy! Hai đứa trẻ này, không chỉ làm ăn lớn, thành tích học tập cũng luôn đứng nhất Nhất Trung. Lần này, nhất định hai đứa nó lại đứng đầu nữa rồi!”

Hai vị phụ huynh nhìn về phía Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, đồng thời thầm nghĩ: đã giàu, học giỏi còn tuấn tú như vậy, đúng là ông trời bất công!

Dò đáp án với các bạn xong Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc mới được thả đi. Hai người đồng thời thở phào một hơi.

Thực ra hai người không tham gia cuộc thi chuyển cấp cũng được, vì trước đó đã có đại diện của trường cấp ba trọng điểm trong huyện tới nói chuyện, tỏ vẻ hết sức hài lòng với thành tích của hai người, sẵn sàng tuyển thẳng. Nhưng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã quyết định muốn vào trường cấp ba ở thủ đô, nên phải thi chuyển cấp lấy điểm xét mới được. 

Nguyên nhân hai người muốn tới thủ đô học, ngoài ý định phát triển sự nghiệp ở đó còn một lý do quan trọng là trong thôn Quan Gia này khắp nơi đều là người quen, cơ hồ không có thiếu niên lớn như Triệu Thanh Cốc mà chưa lấy vợ. diễbn;"o",n.dàn/lkeqw,uyd.òln Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cực kỳ ghét việc bà mối cứ tới cửa hoài

Ở thủ đô lại khác, sống cùng một tòa nhà suốt đời còn không nói được với nhau mấy câu nữa là, ai thèm quan tâm cậu bao nhiêu tuổi rồi còn chưa kết hôn.

Hơn nữa, hai người phát triển sự nghiệp tới mức này, sớm muộn gì cũng phải tới thủ đô, để lâu không bằng đi ngay bây giờ, sẽ dễ dàng đứng vững gót chân hơn. Hiện các xưởng hoàn thiện hình thức vận hành, không cần phải ở sát bên cạnh giám sát, chỉ đạo từ xa là được. Thủ đô lại cách đây không quá xa, hai người có thể tranh thủ ngày nghỉ về xem.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc về thu thập hành lý trở lại thôn Quan Gia. 

Từ xa, hai người đã thấy có một bà bác đang đứng chờ trước cổng nhà, trông dáng vẻ hình như là một bà mối.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bĩu môi, không định mời vào nhà.

“Bác tìm bọn con ạ?” Triệu Thanh Cốc hỏi.

Bà mối nhìn Triệu Thanh Cốc, thầm nghĩ: đúng là một thiếu niên tuấn tú. “Con là Triệu Thanh Cốc?”

“Dạ.”

“Ha ha, trời nóng thế này chúng ta vào nhà từ từ nói đi! Chuyện này không chỉ một hai câu là xong được đâu!” Bà mối vừa lau mồi hôi trên trán vừa nói.

“Vậy thì thôi khỏi nói cũng được ạ! Trời nắng nóng thế này bác mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Dứt lời Triệu Thanh Cốc nắm tay Quan Viễn dắt vào nhà.

“A, Thanh Cốc, con nghe bác nói đã! Hoa khôi của mười dặm tám thôn xung quanh nhìn trúng con, đặc biệt nhờ bác tới hỏi thăm một tiếng. Cô bé này là… Này này!” Bà mối còn muốn nói nữa, nhưng Triệu Thanh Cốc đóng phịch cửa lại, sém tí là đụng phải mũi.

“Hừ! Kỳ cục! Đến khi muốn kiếm vợ, để coi có phải quỳ lạy bọn này hay không!” Bà mối đạp mạnh mấy cái lên cánh cổng, không cam lòng bước đi.

Vào phòng, Quan Viễn lập tức cảm thấy mát mẻ hẳn, “Phiền quá đi mất!”

“Dù sao mình cũng sắp đi rồi, quan tâm họ làm gì cho mệt!” Triệu Thanh Cốc lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cho Quan Viễn, cưng chiều nói, “Em mau đi tắm đi!”

“Anh tắm với em.” Quan Viễn kéo tay Triệu Thanh Cốc nói.

“Tiểu Viễn tắm trước đi, anh còn phải nấu cơm.” Triệu Thanh cốc nói xong, không đợi Quan Viễn phản ứng đã vội vàng vọt vào bếp.

Quan Viễn cười trộm một tiếng, thấy rõ ràng biểu hiện khác thường của Triệu Thanh Cốc. Quan Viễn nhéo nhéo cặp tay chân lèo khèo của mình, thở dài một hơi, khi nào mới lớn lên đây!

Ngày hè nên Triệu Thanh Cốc làm vài món thanh đạm mát mẻ cho Quan Viễn ăn.

Cơm nước xong, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngủ trưa một giấc. Khi hai người thức dậy, mặt trời đã xuống núi rồi.

Quan Viễn mơ mơ màng màng dụi mắt, một nhúm tóc mềm mại bị đè ngược vểnh lên. di"m;ên.xdnaf/lkq/út,di",nbon Triệu Thanh Cốc thấy ngứa tay, thích thú xoa xoa vài cái.

“Anh…” 

“Ừ.” Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn chưa tỉnh hẳn, sợ Quan Viễn tự đi sẽ té bèn ôm cậu xuống giường luôn.

Quan Viễn lập tức quấn lấy người Triệu Thanh Cốc như một con koala, tựa đầu vào vai anh.

Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn, nói, “Heo con.”

“Dạ… Còn muốn ngủ.”

“Đừng ngủ nữa. Nếu không tối sẽ mất ngủ đó!” Dứt lời, Triệu Thanh Cốc bế Quan Viễn ra sân. Lúc này mặt trời đã lặn, gió nhẹ thổi phất phơ, rất dễ chịu.

Trong sân đã bày sẵn hai cái ghế nằm, Triệu Thanh Cốc đặt Quan Viễn lên một cái, nói, “Ngoan ngoãn ngồi đây đi, để anh lấy nước ấm tới cho em rửa mặt.”

“Dạ.” Quan Viễn vẫn mơ hồ đáp.

Đến khi được Triệu Thanh Cốc lau mặt bằng khăn ấm cho Quan Viễn mới hoàn toàn tỉnh ngủ, ngáp nói, “Anh, em ngủ bao lâu rồi?”

“Em cứ nhìn trời là biết thôi.” Triệu Thanh Cốc cười nói.

Quan Viễn nhìn mặt trời lấp lửng cuối chân trời, cười nói, “Sau này em sẽ không như vậy nữa đâu!”

“Được rồi. Ngồi đây chờ một lát đi, anh ra giếng kéo dưa hấu lên.” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã trồng một đám dưa hấu nhỏ, nước nhiều thịt ngọt, chỉ để ăn và chia cho bà con trong chứ không bán.

Quan Viễn thoải mái vươn vai, nằm dài hóng mát.

Triệu Thanh Cốc cắt nhỏ dưa hấu, xếp lên dĩa, bưng ra. 

Trời tối dần, Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn bị muỗi cắn, thỉnh thoảng lại quạt quạt quơ muỗi cho cậu.

Quan Viễn nằm đặt đầu lên đùi Triệu Thanh Cốc, nói, “Anh, sao đẹp quá! Không biết lên thủ đô rồi có được ngắm sao như thế này nữa không.”

“Em không muốn đi à?”

“Dạ không, anh ở đâu em ở đó. Chỉ là hơi tiếc căn nhà này một chút thôi!” Quan Viễn nhìn từng ngọn cây cọng cỏ trong sân, thầm nghĩ, tính cả hai đời, đây chính là ngôi nhà đúng nghĩa đầu tiên của hai người.

“Chúng ta có thể thỉnh thoảng quay về xem nó. Chỗ nào có hai chúng ta ở bên nhau, chỗ đó chính là nhà.” Triệu Thanh Cốc nói.

Quan Viễn gật đầu, “Dạ.”

Liên tục mấy ngày sau đó, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bận rộn sắp xếp chuyện trong xưởng. Cũng may lúc trước đã bồi dưỡng được một nhóm công nhân nòng cốt, không lo xảy ra chuyện.

Nửa tháng sau, có điểm kỳ thi chuyển cấp, thành tích của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tất nhiên khỏi phải bàn, tin tưởng với điểm số thế này đủ sức vào luôn lớp chọn của trường điểm thủ đô.

Nếu hai người lên thủ đô, căn nhà ở thôn Quan Gia tất nhiên chỉ còn cách nhờ Lý Anh trông coi giùm.

“Thanh Cốc, Tiểu Viễn hai đứa quyết định lên thủ đô học thật à?” Lý Anh kinh ngạc hỏi.

“Dạ, chất lượng dạy học ở thủ đô càng tốt hơn ở đây.” Triệu Thanh Cốc chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

“Nhưng còn mấy cái xưởng phải làm sao?”

“Dạ con đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi.”

Lý Anh nghe vậy, không nói thêm gì nữa, đã sớm biết một cái thôn Quan Gia nho nhỏ không thể giữ được chân hai anh em Triệu Thanh Cốc.

“Ngôi nhà này, đành phải nhờ thím trông giùm tụi con.”

Lý Anh đáp, “Ừ, cứ để đó cho thím! Bảo đảm khi nào hai đứa về cũng sẽ y như lúc đi.”

“Cám ơn thím nhiều ạ.”

Nói chuyện xong, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chào ra về, nhưng Lý Anh nhất quyết giữ lại ăn cơm, “Hai đứa sắp đi rồi, không biết tới khi nào mới có cơ hội ăn cơm thím nấu nữa, ở lại ăn đi rồi về!”

Nghe vậy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đành ở lại.

Hôm sau, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới chỗ ông Lý và ông Triệu chào từ biệt.

Ông Lý nghe hai người nói muốn lên thủ đô học, không hề ngạc nhiên, chỉ dặn dò ở đó phải chú ý nhiều hơn. Sau đó, ông Lý lại gọi điện thoại cho mấy đứa con đang sống trên thủ đô, dặn phải giúp hai người lúc cần thiết. Tất nhiên những chuyện này ông Lý không hề nói với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc sắp xếp đâu vào đấy rồi, bắt đầu lên đường tới thủ đô. 

Quan Viễn quay đầu nhìn lại thôn Quan Gia, mặc dù biết về sau giao thông phát triển muốn về thì về rất dễ, nhưng vẫn không ngăn được thương cảm.

“Đừng buồn. Mỗi năm chúng ta đều sẽ về chơi một thời gian ngắn. Đi thôi.”

“Dạ.”

Một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi, tiến về tương lai của họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi