TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Trên mái nhà giữa đêm hè của năm bảy tuổi, có giọng thiếu niên đè nén lửa giận vang lên.

---- "Tạ Thức Y, ta nhìn được, ta dẫn đường cho ngươi."

Bây giờ dây đỏ rối bù, hoa đào, ánh nến, côn trùng ngân nga.

Chớp mắt đã như cả một đời xa cách.

Tạ Thức Y dần dần buông lỏng cổ tay y.

Mà Ngôn Khanh thì vẫn còn to gan nói thêm một câu với giọng ngậm cười: "Tiên Tôn, giờ ngươi phân biệt được trái phải rồi chứ?"

Tạ Thức Y nói: "Người ban đầu không phân rõ trái phải là ngươi."

Ngôn Khanh không nổi giận, hồi bảy tuổi bọn họ đã cãi nhau chút chuyện cỏn con này suốt tận một năm trời, giờ lại xung đột thì đúng là vô nghĩa.

Nhìn ánh mắt phủ sương của Tạ Thức Y, Ngôn Khanh bỗng nhớ ra: "Chờ chút, ta kiếm cho ngươi miếng vải trắng che mắt."

Tạ Thức Y hờ hững hỏi: "Ngươi không ngủ được sao?"


Lúc này Ngôn Khanh mới sực nhớ ra, Tạ Thức Y đặc biệt mở gian phòng này cho mình ngủ: "Tạm thời chưa buồn ngủ lắm."

Tạ Thức Y chạm lên mi mắt mình, rồi lại thờ ơ: "Ngôn Khanh, ngươi bây giờ mới đạt tu vi kỳ luyện khí. Chặng đường từ đây dến châu Nam Trạch ngày mai, là chặng đường nghìn vạn dặm."

"..."

Ngôn Khanh xin cảm ơn hắn không lúc nào không nhắc lại chuyện tu vi của mình.

Vốn dĩ Ngôn Khanh cũng không coi khôi phục tu vi là chuyện gấp.

Bởi y vừa có hồn ti, vừa quen dùng các loại phù chú và trận pháp, chỉ cần không cố tình tự sát thì hoành hành toàn bộ Thượng Trùng Thiên cũng không có vấn đề gì.

Nhưng sau khi nghe chuyện Cửu đại tông Tam thế gia từ miệng Tạ Thức Y, Ngôn Khanh lại lặng lẽ đẩy việc tu hành vào danh sách nhật trình.

Ngôn Khanh ngồi đối diện Tạ Thức Y và hỏi: "Tạ Thức Y, lần trước lúc đứng đầu đại hội Thanh Vân ngươi đạt tu vi gì?"


Tạ Thức Y: "Đại thừa."

Ngôn Khanh vỗ tay làm bộ làm tịch: "Đỉnh đấy." Nói đoạn y lại chỉ bản thân, đuôi mắt cong lên: "Yêu Yêu, ngươi nghĩ với tốc độ khôi phục tu vi của ta thì ta có khả năng giành vị trí đầu bảng Thanh Vân không?"

Tạ Thức Y ung dung đáp: "Ta cho rằng, đến đại hội Thanh Vân ngươi cũng không vào được."

Ngôn Khanh: "Ha ha."

Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tạ Thức Y, Ngôn Khanh lại thấy đáy lòng khó chịu.

Khuôn mặt Tạ Thức Y là kiểu lạnh của sương tuyết, nhưng vẻ hời hợt của hắn lại được trung hòa bởi mái tóc đen như gấm và làn da tái nhợt. Trước kia hắn khiến người ta không dám nhìn trực diện, nay cặp mắt phủ màn đã che đi tất cả sát ý và quan sát, làm hắn trở nên dễ gần hơn.

Ngôn Khanh vỗ mặt bàn: "Không được, ta vẫn phải tìm cái gì cho ngươi bịt mắt." Không có ý gì, chẳng qua là nhớ tới đứa bé trai phủ mắt bằng vải đen năm ấy.


Hai người họ đã ở trong gian phòng này của Đăng Tiên các suốt năm năm. Năm năm, thực chất chỉ như một phút chốc thoáng qua giữa cuộc đời đằng đẵng của một tu sĩ.

Tuy nhiên những năm tháng tuổi thơ thì luôn có ý nghĩa khác biệt với mai sau.

Đến giờ Ngôn Khanh vẫn nhớ từng ngọn cây cọng cỏ, từng mẩu đồ lặt vặt bày biện trong phòng, y đứng lên, nói: "Ngươi biến ra tất cả thật à?"

Tạ Thức Y: "Ừ."

Ngôn Khanh: "Hình như chỗ để kéo với vải ở gian bên."

Rồi y bước ra ngoài, vừa đẩy cửa ra, dòng trăng sao đã tràn đầy ra đất.

Ngồi bên bàn trong áo tuyết uốn lượn, Tạ Thức Y lẳng lặng ngẩng đầu nhìn về phía trước, cặp con ngươi nhàn nhạt màu xanh xám. Dưới ánh trăng lành lạnh, một cánh hoa nhỏ bé thuận gió vượt qua khung cửa sổ, lướt qua áo hắn, rơi vào tay hắn. Tạ Thức Y cụp mắt, vẻ mặt khuất giữa sáng tối nhập nhoạng, trông huyền ảo đến diệu kỳ.
Ngôn Khanh lục tung gian phòng bên cạnh để tìm cây kéo và vải vóc.

Thật ra y muốn xé một mảnh giao sa sợi phách trên người Tạ Thức Y hơn, hai thứ này vừa đắt đỏ vừa hiếm tìm trên giới Tu chân. Tuy nhiên chưa gì y đã tưởng tượng ra ánh nhìn lạnh băng của hắn.

Ngôn Khanh bĩu môi, dùng kéo cắt vải, rồi cầm trong tay, trở về.

"Tiên Tôn."

Có vẻ do lúc giả ngu ban nãy cứ gọi Tiên Tôn mãi, nên giờ Ngôn Khanh còn thấy cách gọi này cũng khá là thú vị.

Nhưng Tiên Tôn Độ Vi chẳng buồn quan tâm tới Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh liền tự nói tự vui với giọng điệu tuềnh toàng: "Tiên Tôn, ngươi nhìn ta đi mà. Ấy quên, giờ Tiên Tôn không nhìn được."

Ngôn Khanh đi vòng ra sau lưng Tạ Thức Y và thản nhiên cầm lọn tóc đen của hắn. Khi Ngôn Khanh quấn vòng vải đầu tiên, Tạ Thức Y lên tiếng:

"Ngươi dùng cái gì?"
Ngôn Khanh: "Vải ấy."

Tạ Thức Y: "Vải gì?"

Ngôn Khanh đáp: "Vải sạch là được, ta khuyên ngươi không nên nhiễu sự."

Tạ Thức Y lạnh lùng giễu cợt: "Chẳng lẽ kẻ nhiễu sự không phải là ngươi?"

"Ồ." Ngôn Khanh điềm nhiên thắt nút miếng vải.

Tóc Tạ Thức Y vừa mượt vừa dài, có mấy sợi phủ xuống bên sườn má, hắn mím chặt bờ môi.

Ngôn Khanh lại thò đầu ra trước ngắm nghía: "Được đấy."

Tấm vải đen phủ mắt Tạ Thức Y ngày bé là để ngăn không cho mắt bị thương thêm. Mà tấm vải trắng sau khi trưởng thành này, được quấn vào chỉ được giản là do Ngôn Khanh rảnh rỗi. Y vốn tưởng rằng băng vải sẽ khiến Tạ Thức Y trông ốm yếu hơn, ai ngờ đôi mắt ảm đạm bị che kín lại chỉ khiến khí thế sát phạt của hắn tăng thêm nhiều.

Ngôn Khanh: "Ngươi làm Minh chủ Tiên minh hơi bị được."
Tạ Thức Y hờ hững hỏi: "Nghịch xong chưa?"

Ngôn Khanh vẫn còn sót chút tính biết điều: "Xong rồi, ta ngủ đây."

Ngôn Khanh đến chính giữa gian phòng, nơi này đặt một chiếc giường đã bày chỉnh tề chăn nệm, và cũng chỉ có mình chăn nệm. Thuở nhỏ Tạ Thức Y ngủ rất ít, công việc thường ngày của hắn hoặc là tu hành hoặc là đọc sách, còn dư thời gian sẽ là gây gổ với Ngôn Khanh.

Vật lộn suốt một ngày đêm nên giờ Ngôn Khanh đã mệt thật. Nằm xuống giường, y đánh cái ngáp, đầu vừa dính gối là cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến làm mí mắt dính vào nhau.

Tiếng côn trùng miên man khe khẽ bên ngoài như tiếng chuông vọng lúc có lúc không, trở thành khúc thôi miên hiệu quả nhất.

Bất luận là kiếp trước, hay kiếp này sau ngày sống lại, Ngôn Khanh đều chưa từng được ngủ giấc nào no nê đến thế. Có lẽ bởi hiện giờ có Tạ Thức Y ở bên, có kẻ mạnh nhất thiên hạ canh giữ, nên từ trong tiềm thức Ngôn Khanh đã thả lỏng lòng cảnh giác trước nguy hiểm của mình.
*

Năm bảy tuổi, tuy gian nan nhưng họ đã học được cách ngự kiếm, và thành công nhập học vào Đăng Tiên các.

Sau khi đến Đăng Tiên các, họ lập tức đối đầu với vấn đề nan giải thứ hai: nghèo.

Nghèo đến nỗi chỉ còn đúng một khối linh thạch, không sao sống được.

Vậy nên Ngôn Khanh quyết định đi đánh bạc một phen.

Thành Chướng có một sòng bạc tên là Thanh Trang, tiền cược sẽ lớn dần khi vào vòng trong. Bản thân Tạ Thức Y đã có kế hoạch riêng, nhưng hắn bị Ngôn Khanh nhõng nhẽo quấy rầy ép phải đến sòng bạc, phải giao cơ thể cho Ngôn Khanh, còn hắn chỉ lạnh lùng đứng xem bên cạnh.

Ngôn Khanh thuận buồm xuôi gió khắp vòng ngoài, chốc lát đã thắng lớn. Điều này khiến y nổi dã tâm tiến đánh vòng trong, kết quả là không hợp phong thủy vòng trong cho lắm.

Ba trận trôi qua lại chỉ còn tiền vốn, Ngôn Khanh đành phải ảo não ôm khối linh thạch trở ra.
Ngôn Khanh cắn răng: "Ta không phục."

Thế rồi Ngôn-Khanh-không-phục mài mặt cả ngày ở sòng bạc, vòng ngoài kiếm tiền, vòng trong thua bét.

Lúc mặt trời xuống núi phải trở về Đăng Tiên các, Ngôn Khanh mới cam chịu mà thổn thức thu tay sau khi kiếm chút tiền lẻ ở vòng ngoài.

Ráng mây cháy rực tản khắp chân trời nổi màu đỏ ửng.

Nhìn sắc trời, Ngôn Khanh than vãn: "Tạ Thức Y, hình như mình về trễ rồi, nhỡ bị người quản lý hỏi thì đáp sao đây?"

Tạ Thức Y hờ hững: "Đáp đúng sự thật."

Ngôn Khanh bàng hoàng: "Hả? Đáp đúng sự thật là hôm nay chúng ta chơi bời ở sòng bạc á? Nói vậy không bị mắng à?"

Tạ Thức Y cười chế nhạo: "Chẳng lẽ không phải chúng ta đang cướp của người nghèo chia cho người giàu sao?"

Ngôn Khanh gật đầu.

Y cho rằng Tạ Thức Y định bịa ra một câu chuyện cướp của người giàu giúp đỡ người nghèo để lừa người phụ trách.
Tuy nhiên ngay giây sau khi kịp phản ứng, Ngôn Khanh suýt thì muốn bóp chết Tạ Thức Y.

Cướp của người nghèo chia cho người giàu con khỉ!

Đăng Tiên các là học phủ lừng lẫy chốn nhân gian.

Ở đây, Tạ Thức Y đã thể hiện tài năng xuất sắc của mình nên rốt cuộc cũng được nhà họ Tạ bắt đầu để mắt, họ không ngừng cấp linh thạch và trân bảo đến cho Tạ Thức Y.

Sau đó tuy họ đã thoát nghèo, nhưng Tạ Thức Y vẫn giữ nguyên đồ đạc trong phòng, không hề thay đổi.

Dù là giường, bàn, ghế, hay là chiếc chuông gỉ sét.

Chuyện tu hành và học tập của Ngôn Khanh và Tạ Thức Y gần như là đồng bộ, vì nhiều lúc lâm nguy y sẽ phải đứng ra gánh vác.

Hơn nữa, lí do quan trọng nhất là...

Hai người của năm bảy tuổi vẫn dành cho nhau sự đề phòng sâu đậm, họ cho rằng, một khi quá mạnh, đối phương sẽ lập tức gϊếŧ chết mình.
*

Sáng sớm hôm sau, khi Ngôn Khanh tỉnh dậy thì Tạ Thức Y đã rời phòng. Bên ngoài trời mới hửng sáng, ánh ban mai cũng nhuốm màu đỏ rực.

Ngôn Khanh xách thẳng Bất Đắc Chí đang ngủ khò khò lên.

Bất Đắc Chí cụp tai, nói giọng bất mãn: "Gọi bổn tọa dậy làm gì?"

Ngôn Khanh nói: "Đưa ngươi đi ngắm cảnh đời."

Bất Đắc Chí cười nhạo: "Nực cười, ngươi đúng là..."

Ngôn Khanh nói: "Đi, chúng ta đến tông Vong Tình."

Bất Đắc Chí lặng lẽ nuốt trôi hai chữ "ngông cuồng" vừa định nói, con ngươi đỏ suýt trừng cả ra ngoài: "Tông tông tông Vong Tình?"

Ngôn Khanh đáp: "Đúng vậy."

Đại trận lồng chim được mở, ánh sáng xanh băng phủ khắp phái Hồi Xuân tiêu tán. Thừa Ảnh gần như đã dẫn tông Lưu Quang rời đi ngay khi đại trận vừa được hủy bỏ, không muốn nán lại lâu giây nào.

Ngôn Khanh khách sáo đón nhận lời hỏi han ân cần của Tông chủ và cha y.
Tông chủ mừng rỡ: "Yên Khanh, không cần lưu luyến phái Hồi Xuân đâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đại hội Thanh Vân thôi mà! Hãy tu hành cho thật tốt, sư thúc chờ ngươi có tên trên bảng Thanh Vân."

Hoài Hư lo lắng: "Khanh Khanh, ngươi đến châu Nam Trạch một mình, nhất định phải cẩn thận."

Ngôn Khanh cười gật đầu. Sau đó y lại trải qua một phen cảm ơn của A Hoa A Hổ và bộ dạng chúc phúc rưng rưng lệ của Thông Minh. Xong xuôi hết thảy, Ngôn Khanh vòng dây đỏ giữa những ngón tay, xoay người, hướng tầm mắt về chính giữa Thượng Trùng Thiên cách bạt ngàn xa thẳm.

Cặp con ngươi của y chậm rãi trở nên sâu hoắm.

Thượng Trùng Thiên, Cửu đại tông.

Kể từ khi biết Tạ Ứng muốn trở về tông Vong Tình cùng họ, Thiên Xu suýt thì phấn khích đến độ nhảy cẫng, lão mừng không khép được miệng: "Độ Vi về tông môn hả? Ôi chao thế thì tốt quá, tốt quá rồi!"
Hoành Bạch cũng bị tin vui này làm cho thơ thẩn.

Tạ sư huynh sắp về tông môn!?

Một khi chuyện này truyền đi thì sợ rằng toàn châu Nam Trạch đều sẽ chấn động không chừng.

Cái tên Tạ Ứng ở tông Vong Tình cũng như một thần thoại. Thiếu niên tuổi trẻ lòng dạ đơn thuần, gặp kẻ mạnh chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, thế nên đối diện với Tạ Ứng họ chưa bao giờ để tâm đến quyền lực trong tay đối phương, mà hoàn toàn chú ý đến tài năng xuất sắc và danh hiệu đứng đầu bảng Thanh Vân của hắn.

Đại đệ tử đứng đầu tông Vong Tình với khí chất khoáng đạt nổi danh toàn thiên hạ.

Mà tại giới Tu chân, Tạ Ứng cũng đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người đã lâu.

Dù không có trăm năm bế quan này thì điện Tiêu Ngọc nằm giữa muôn trùng tuyết phủ, ngự trên đại trận diệt ma lạnh lẽo mà hắn sinh sống lâu ngày cũng không phải nơi một tu sĩ dưới kỳ đại thừa có thể vượt qua nổi. Ngoại trừ Tông chủ Cửu đại tông và gia chủ Tam đại gia, thì điện Tiêu Ngọc, từ chối mọi cuộc thăm hỏi của bất cứ người ngoài nào khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi