TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU


Nhan Nhạc Tâm đã để ý thấy Ngôn Khanh và Quân Như Tinh từ lúc ở hang đom đóm.

Gã không có hứng với tiểu đệ tử lầu Trích Tinh nhưng với Ngôn Khanh thì trái lại.
Gã đã lợi dụng thân phận đệ tử chân truyền của Tông chủ phái Hợp Hoan để nắm bắt nhiều thông tin hơn người khác: ví như lí do cậu thiếu niên này có thể vào được tông Vong Tình.
Hoặc là những tin đồn mập mờ nửa thật nửa giả giữa cậu ta và Tạ Ứng.
Dù chỉ mới là tin đồn nhưng miễn có liên quan đến Tạ Ứng là đã đủ để khơi dậy những cảm xúc u ám trong lòng gã, chưa kể tướng tá Ngôn Khanh cũng rất hợp mắt Nhan Nhạc Tâm.

Do đó khi Quân Như Tinh vội vã chạy đến thông báo chuyện này, Nhan Nhạc Tâm đã khấp khởi mừng thầm.
Gã liếm liếm răng: "Yên huynh hiện đang ở nơi nào?"
Quân Như Tinh giật thót mình khi đối diện với đôi mắt phượng tươi cười của Nhan Nhạc Tâm, song nghĩ đến tình huống nguy hiểm của Yên Khanh thì hắn vẫn nhẫn nhịn mà nói: "Các người theo ta."
Bạch Tiêu Tiêu biến sắc, túm vội lấy tay áo Nhan Nhạc Tâm: "Nhan sư huynh!"
Cậu ta không muốn Nhan Nhạc Tâm đi cứu Yên Khanh, sao phải cứu một kẻ chuyên cướp công người khác như Yên Khanh cơ chứ?
Nhan Nhạc Tâm dịu dàng an ủi: "Bạch Tiêu Tiêu, chúng ta đều là đệ tử cửu tông, không thể thấy chết mà không cứu được."
Bạch Tiêu Tiêu cắn cặp môi hồng, lẩm bẩm: "Nhưng hắn không xứng đâu Nhan sư huynh."
Thả tâm trí phiêu dạt nơi xa, Nhan Nhạc Tâm vẫn mỉm cười ngoài mặt: "Ngoan nào sư đệ, đừng giở tính trẻ con với những chuyện quan trọng như mạng người."
Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, Bạch Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn đám sâu trong nham thạch, căm hận trong lòng nồng nặc không tan.
Yên Khanh Yên Khanh Yên Khanh, lại là Yên Khanh!? Hắn phá hỏng danh dự của mình ở phái Hồi Xuân, cướp ánh hào quang của mình trên đài Vạn Tượng, rồi thì đến giờ vẫn bám riết không buông.
Theo quan điểm của cậu ta, Yên Khanh ở ác gặp dữ là đáng đời, hắn nên bị sâu cắn chết mới đúng.
Nhưng cậu ta không thể bày tỏ quan điểm này ra bên ngoài cho được.
Bạch Tiêu Tiêu vẫn luôn phát triển một đường suôn sẻ kể từ khi đến châu Nam Trạch, thành ra cũng bắt đầu kiêu ngạo chứ không hở cái là khóc lóc như ở phái Hồi Xuân.

Nhìn bầy sâu lúc nhúc dưới dòng nham thạch, một ý tưởng xoẹt qua đầu cậu ta.

Sau đó nhân lúc không ai chú ý, cậu ta lén lút dùng lọ nhỏ múc một con rồi đặt trong tay áo.
.
Lầu Lục Đạo có tổng cộng sáu tầng.

Thứ tự các tầng từ cao xuống thấp lần lượt là Thiên Nhân đạo, Nhân đạo, Súc Sinh đạo, A Tu La đạo, Ác Quỷ đạo, và Địa Ngục đạo.
Tại Thiên Nhân đạo.
Ngôn Khanh từ từ mở mắt.

Y bị Bách Tư truy sát rồi rơi xuống hồ Kính trong bí cảnh động hư, có thể coi vừa trải qua một trận chiến sinh tử.

Cũng bởi vậy mà lúc tỉnh dậy sắc mặt y không mấy hồng hào.
Y động đậy làm Kính Như Trần mừng rỡ ngẩng phắt đầu.
"Ngươi tỉnh rồi?" Đôi mắt nàng mới tắm lệ nên vừa trong vừa lấp lánh.
Liếc nhìn nàng, Ngôn Khanh hỏi: "Cô theo ta vào bí cảnh rồi cứu ta khỏi hồ Kính à?"
"Ừm ừm!" Nghĩ đến sự tình xảy ra trước đó, Kính Như Trần thấy vô cùng áy náy, "Xin lỗi, nếu ta không đòi đi chung thì sâu đã không cắn trúng ngươi."
Nghe vậy Ngôn Khanh mới cúi đầu nhìn xuống tay mình.

Dây đỏ và huyết ngọc cùng nhau biến mất, chỉ còn dôi ra một vết sâu cắn nhỏ li ti.
"..." Hay quá.
Điều này khiến Ngôn Khanh như thể luôn cố tình đối đầu với Tạ Thức Y...!Tạ Thức Y cấm y làm gì là y nhất định phải làm cái đấy cho bằng được.

Ngôn Khanh thở hắt ra, cũng không trách nàng mà chỉ nói "Không sao".

Đoạn y đứng dậy và quan sát tầng cao nhất của lầu Lục Đạo.
Tầng Thiên Nhân đạo chỉ là một điện chầu đơn giản và trống rỗng.

Chính giữa điện chầu là một chùm sáng rực rỡ được bao xung quanh bởi vô số chiếu dạ huỳnh.

Ngôn Khanh hỏi cho có: "Cửa ra đằng nào thế?"
Lơ ngơ nối gót Ngôn Khanh, Kính Như Trần chỉ chùm sáng, bảo: "Là nó đấy, nhưng phải mở ra bằng linh lực."
Vừa định tụ khí thì cảm giác kinh mạch đau như bị bỏng làm Ngôn Khanh nhíu mày.
Kính Như Trần thấy vậy lại cuống lên rồi nói vẻ chột dạ: "Dù ngươi tỉnh lại chứng tỏ độc tính từ huyễn cổ trùng đã tan, nhưng vẫn sẽ có tác dụng phụ.

Nên chắc...!chắc phải tĩnh dưỡng một hai ngày mới khỏe mạnh bình thường."
Ngôn Khanh nhìn nàng chằm chằm, ngoài cười trong không cười: "Hay lắm, vậy giờ chúng ta chờ chết ở đây thôi sư muội Cấm Ngôn."
Kính Như Trần chột dạ hơn, nàng lập tức lấy chiếc gương trong tay áo và trịnh trọng tuyên bố: "Ngươi yên tâm Yên Khanh, là ta hại ngươi nên ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng! Ta nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài bình an!"
Thấy mặt nạ nàng hơi xô xệch, Ngôn Khanh mới nhắc nhở nàng: "Dây mặt nạ của ngươi sắp rơi rồi."
Kính Như Trần ồ lên rồi vòng tay ra sau đầu, song suy nghĩ chốc lát nàng lại tháo hẳn mặt nạ.

Sau đó nàng ngẩng đầu, trên khuôn mặt là vết thương lồi lõm xấu xí: "Mặt nạ phiền quá, thôi ta không đeo vậy."
Ngôn Khanh toan bảo ngươi cứ đeo vào thì hơn, nhưng lại nghĩ trong bí cảnh Đinh Lan cũng chưa ai từng được tiếp xúc trực diện với Kính Như Ngọc bao giờ; hơn nữa vết sẹo trên mặt Kính Như Trần nom quá dữ tợn, nhác trông sẽ khó mà hình dung ra mối quan hệ giữa hai người, thế là y lại đành im miệng.
Kính Như Trần nói: "Quân Như Tinh đi tìm người giải độc giúp ngươi rồi, chúng ta có ở lại chờ hắn không?"
Ngôn Khanh: "Giải độc? Tưởng độc trong người ta tiêu tan rồi?"
Kính Như Trần đáp: "Hắn đi từ lúc ngươi chưa tỉnh lại cơ! Hắn sợ ngươi không tỉnh được nên bảo sẽ đi tìm ai đó có cơ thể cực hàn đến giúp ngươi đấy!"
Ngôn Khanh hỏi lấy lệ: "Giúp ấy hả?"
Kính Như Trần: "Ừ, hắn bảo sẽ đi tìm người của phái Hợp Hoan đến song tu với ngươi."
Ngôn Khanh: "...!Hay đấy."
Kính Như Trần lại nói: "Hình như là tìm tiểu sư đệ mà phái Hợp Hoan mới nhận, tên là Bạch gì gì ấy."
Ngôn Khanh suýt sặc nước miếng, khóe môi mím chặt.
Y không thể đợi thêm trong tầng Thiên Nhân đạo này.

Hiện tại nhờ thân phận mà Kính Như Trần có thể thoải mái di chuyển trong lầu Lục Đạo, nhưng Quân Như Tinh không may mắn thế.

Không biết phía Quân Như Tinh sẽ phải lạc đường bao nhiêu lần thì mới có thể đi từ Địa Ngục đạo đến Thiên Nhân đạo nữa.
Giờ Ngôn Khanh và Kính Như Trần không thể dùng linh lực mở cửa, mà Ngôn Khanh thì không muốn ngồi yên đây chờ chết.
Ngôn Khanh nói: "Chúng ta xuống tìm hắn."
"À à, được."
Đám Quân Như Tinh mắc kẹt ở tầng hai- Ác Quỷ đạo.

Không có Kính Như Trần dẫn đường, họ không thể phá giải trận pháp mà Bách Tư để lại.

Ác Quỷ đạo là một mê cung khổng lồ với những gian tối liền kề gian tối, các bờ tường ngoằn ngoèo phức tạp, và đám yêu ma quỷ quái lúc nhúc bên trong.
Bạch Tiêu Tiêu vừa vào trong đã bị cánh tay xanh thò ra từ tường làm cho sợ chết khiếp: "Sư huynh!"
Cậu ta kinh hãi túm chặt tay áo Nhan Nhạc Tâm.
Nhan Nhạc Tâm cũng tái mặt vì sự xuất hiện bất ngờ của bầy yêu quái.

Đường trong mê cung rất hẹp, tối đa chỉ đủ cho hai người sóng vai, Bạch Tiêu Tiêu tranh thủ bám sát Nhan Nhạc Tâm không rời.
Trong ánh sáng tối mờ, những vết nứt vỡ và máu khô chi chít trên tường mê cung.

Bạch Tiêu Tiêu nhát gan nên không dám mở mắt, chỉ biết bám sát Nhan Nhạc Tâm để ra ngoài.

Nào ngờ tường mê cung di chuyển.

Chỉ trong chớp mắt, vạt áo trong tay cậu ta biến mất.

Ngay kế đó là tiếng ầm vang lên kéo theo một bức tường dựng đứng trước mắt cậu ta.
"Sư huynh!" Bạch Tiêu Tiêu chưa kịp phản xạ thì tiếng cười the thé của ma nữ đã kề sát bên tai.

Cùng lúc đó, một bàn tay bịt miệng cậu ta, người sau lưng cảnh cáo: "Câm mồm." Bức tường biến hóa khôn lường, cuối cùng quây thành một gian phòng tối nhỏ.

Bạch Tiêu Tiêu sững sờ hồi lâu, sau đó quay người, đối mặt với đôi mắt nhẫn nhịn và dấu hiệu củ ấu đỏ giữa ấn đường của người sau lưng.
Bạch Tiêu Tiêu ngạc nhiên: "Ân Vô Vọng?"
Từ phái Hồi Xuân đến châu Nam Trạch, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cuối cùng hai người lại gặp mặt.

Đáy lòng bộn bề cảm xúc làm cậu ta thậm chí không thốt lên nổi tiếng gọi "Vô Vọng ca ca" ngày trước.
Kỳ thực Bạch Tiêu Tiêu vẫn luôn rất bức bối.

Cậu ta đã dần dần trưởng thành, không còn lương thiện và ngây thơ như ngày bé nữa.
Khi Hoành Bạch rời đi, cậu ta hỏi: "Ta phải chịu những khuất nhục này là vì ta đã cứu Tử Tiêu à?"
Nếu không cứu Tử Tiêu thì sao cậu ta có thể bị Yên Khanh cướp công, sao có thể giống một vai hề đi làm việc cho người ta hưởng lợi.
Hiền lành sẽ bị ức hiếp.
Cậu ta đã cứu cả Ân Vô Vọng.

Vậy mà lúc rời đi Ân Vô Vọng còn chẳng nhìn cậu ta lấy một lần.

Được chim bẻ ná, được cá quên nơm.
"Sao ngươi lại ở đây?" Hiện giờ Bạch Tiêu Tiêu đã là đệ tử phái Hợp Hoan, lại vừa thắng người của tông Vong Tình trong vòng đấu loại nên rất kiêu ngạo.

Chưa kể những chuyện liên quan đến Ân Vô Vọng mà cậu ta nghe phong thanh khi đến châu Nam Trạch, thành ra bây giờ nói chuyện với Ân Vô Vọng cậu ta cũng mất kiên nhẫn hơn hẳn.
Về phần Ân Vô Vọng, gã cũng không ngờ sẽ gặp Bạch Tiêu Tiêu tại nơi này.

Gã tiến vào theo Yên Khanh, vốn định tìm cơ hội chuốc thuốc cậu ta, nào ngờ không chỉ mất dấu Yên Khanh mà còn mắc kẹt ở đây.
Đi tới đi lui vẫn chưa thấy lối ra, Ân Vô Vọng lạnh lùng bảo Bạch Tiêu Tiêu: "Câm mồm, không muốn dẫn ả ma nữ đến thì đừng nói câu nào nữa."
Ma nữ!? Bạch Tiêu Tiêu tái mặt.
Bất thình lình, tiếng đàn bà cười quái dị ban nãy lại cất lên.
Trong mê cung u ám phủi đầy đất bụi, ả ma nữ đang tiến lại gần.


Ả què một chân, nên phải vịn tường nhảy từng bước cà giật, làm phát ra những tiếng động rợn da đầu.

Bạch Tiêu Tiêu mặt mày trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
Ân Vô Vọng mới kết anh không lâu nên cũng thiếu kinh nghiệm tác chiến không khác Bạch Tiêu Tiêu, hai người họ hoàn toàn không thể đối đầu với quỷ quái trong lầu Lục Đạo.

Quay đầu, liếc thấy cỗ quan tài nằm ở góc tường, gã liền kéo Bạch Tiêu Tiêu cùng trốn vào trong.
"Hả, Ân Vô Vọng, ngươi định làm gì!" Giọng nói mềm mại của Bạch Tiêu Tiêu vừa cất lên thì cậu ta đã bị kéo vào trong quan tài.

Sau đó, nắp quan tài được Ân Vô Vọng đóng kín.
Mặt nóng bừng, mắt rưng rưng, Bạch Tiêu Tiêu thấy vừa tủi thân vừa tức giận.
Xưa kia ở phái Hồi Xuân, dù cậu ta từng nằng nặc đòi cứu Ân Vô Vọng bất chấp phải cãi cọ với Yên Kiến Thủy, nhưng cậu ta bây giờ nào phải cậu ta ngày trước nữa.

Ân Vô Vọng đừng mong đụng được đến cậu ta.
"Thả ta ra!" Bị gã đè eo, buộc phải nằm lên người gã làm Bạch Tiêu Tiêu giãy giụa kịch liệt.
Ân Vô Vọng nói: "Chưa chán sống thì câm."
Thùng, thùng, thùng.

Ma nữ ngày một đến gần.
Bạch Tiêu Tiêu giật mình, không vùng vẫy thêm, thậm chí còn sợ hãi mà áp sát Ân Vô Vọng hơn nữa.

Cậu ta siết chặt bả vai Ân Vô Vọng: "Đây rốt cuộc là đâu..."
Ma nữ luẩn quẩn trong gian phòng hồi lâu, thấy không có người thì tiếng bước chân ả lại xa dần.
Ân Vô Vọng lặng lẽ thở phào, chẳng qua đáy lòng vẫn còn rầu rĩ.

Sao khi gã lên tầng theo ba người nọ thì bọn họ lại bỗng dưng biến mất?
"Sao ta biết được."
Bạch Tiêu Tiêu bực bội: "Ma nữ đi rồi, giờ thả ta ra."
Ân Vô Vọng cũng bức bối phát điên, nay nghe lời Bạch Tiêu Tiêu, gã chỉ cười lạnh: "Nếu ta không thả thì sao."
Bạch Tiêu Tiêu kinh hãi: "Ngươi định làm gì?!"
Vốn dĩ Ân Vô Vọng hoàn toàn không có ý định gì với Bạch Tiêu Tiêu mà chỉ muốn dọa cậu ta đôi chút.

Nhưng thái độ gay gắt của cậu ta lại bỗng khiến gã phẫn nộ đến tột cùng.

Sau khi trở về châu Nam Trạch gã bị ngáng đường và chế giễu khắp nơi, bây giờ, kẻ ban đầu lấy lòng gã cũng xem thường gã, coi gã không bằng rắn rết.
Lửa giận át đi lý trí, gã đưa tay bóp cổ Bạch Tiêu Tiêu.
"A!!!" Kinh hoàng xen lẫn hối hận và giận dữ, cậu ta cúi đầu cắn phập vào cánh tay Ân Vô Vọng.

Hàm răng cắn rách da, xuyên cả vào thịt gã.
"Ngươi!" Ân Vô Vọng nổi khùng, hất văng Bạch Tiêu Tiêu.

Gáy cậu ta văng trúng gỗ quan tài làm máu xộc ra từ cổ họng và bắn lên mặt Ân Vô Vọng.

Răng nghiến chặt, ánh mắt lạnh lùng, gã quyết định để Bạch Tiêu Tiêu dùng số thuốc vốn được chuẩn bị cho Yên Khanh.

Lúc bị ép nuốt thuốc, Bạch Tiêu Tiêu trợn trừng hai mắt, hai tay phản kháng kịch liệt, khiến chiếc lọ con rơi khỏi tay áo.
Đây là lọ đựng huyễn cổ trùng cậu ta định dùng lên người Nhan Nhạc Tâm.
Nào ngờ bấy giờ lọ vỡ, huyễn cổ trùng văng trúng bắp đùi Ân Vô Vọng.
"Thứ quái gì." Ân Vô Vọng chỉ kịp cảm thấy bản thân bị cắn ngay trước khi cơn choáng đầu ập tới.

Há miệng toan nói làm gã vô tình nuốt phải máu của Bạch Tiêu Tiêu.


Phút chốc, hắn rên lên, toàn thân nóng bừng...
Lại là nó.

Lại là cảm giác ấy.
Ban đầu lúc đến phái Hồi Xuân gã cũng mất hết lý trí vì máu Bạch Tiêu Tiêu như trúng phải tình dược.

Bây giờ đầu óc mơ màng, gã nghiến răng, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Bạch Tiêu Tiêu nồng nàn tình dục.
Bạch Tiêu Tiêu hoảng sợ trước thái độ của gã, nhưng chính cậu ta cũng đã bị ép uống đan dược của đối phương nên bản thân không tỉnh táo được bao nhiêu.

Cậu ta thấy vừa nóng vừa khó chịu.

Đuôi mắt ửng đỏ động tình khiến khuôn mặt vốn ủy mị của cậu ta đã vượt qua lằn ranh giới tính, và khiến cậu ta như đứa con của dục vọng.
Nhìn cậu ta, Ân Vô Vọng lập tức đánh mất lý trí.

Gã như một con rối bị điều khiển, chỉ muốn chiếm đoạt bằng được đối phương.
"Không, Nhan sư huynh...!sư huynh cứu ta..." Nước mắt ròng ròng trên khuôn mặt đỏ ửng, Bạch Tiêu Tiêu vịn tường, lảo đảo chạy ra ngoài mấy bước.
Ân Vô Vọng muốn bắt cậu ta về, nhưng độc tố từ huyễn cổ trùng đã bắt đầu khuếch tán và thiêu đốt kinh mạch gã, ngăn gã sử dụng linh lực.
Đúng lúc này, những tiếng ầm ầm lại lũ lượt vang lên.

Tường mê cung xoay sang trái, gian phòng kín hóa thành một lối đi.
Ân Vô Vọng thở dốc, chậm rãi ngồi xuống dựa theo mặt tường.
Xuyên qua bức tường, gã nghe thấy một giọng nói kinh ngạc: "Bạch Tiêu Tiêu? Ta đang đi tìm đệ đấy.

Khoan đã, đệ làm sao thế?"
"...!Sư huynh, cứu đệ..."
"Cái gì?!"
Ân Vô Vọng cắn nắm đấm, máu tươi và mồ hôi lẫn lộn.

Bên kia vách tường là tiếng răng môi quấn quýt, áo quần sột soạt, cảnh xuân phơi phới, trong khi gã ở đây một mình chịu đau.

Gã thở dốc từng cơn, ngẩng đầu, bỗng trợn trừng hai mắt, nhìn người đứng cách đấy không xa với vẻ mặt bàng hoàng.
Ngôn Khanh cũng không ngờ sẽ gặp trúng Ân Vô Vọng tại nơi này...!còn là trong tình thế quái đản như vậy.

Dù không dùng được linh lực nhưng y vẽ đại tấm phù cũng đủ để xua đuổi quỷ quái xung quanh, do đó hai người liền tách nhau ra hành động.
Kết quả, thứ đáng sợ nhất trong Ác Quỷ đạo không phải yêu ma quỷ quái mà lại là Ân Vô Vọng? Mà còn là Ân Vô Vọng trúng...!xuân dược?
"Yên Khanh...!Yên Khanh!" Mắt gã giăng đầy tia máu, dục vọng bị Bạch Tiêu Tiêu khơi dậy xóa sạch lý trí của gã.

Gã lập tức nhào về phía Yên Khanh ngay khoảnh khắc nhìn thấy y.

Ấm ức và không phục cô đặc trong mắt gã, gã vươn tay toan túm cổ tay đối phương và kéo y vào lòng.
Nào ngờ, bất thình lình, một đường kiếm khí lạnh lẽo xuyên ngang màn sương quỷ và chém phăng tay gã.
Máu đỏ túa ra.
Mặt mày trắng bệch, Ân Vô Vọng đứng chết trân tại chỗ.
Ngôn Khanh còn chưa kịp hoàn hồn thì cổ tay đã bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy.
Cùng lúc, tường quỷ lại biến hóa khôn lường.
Cơ thể cứng đờ của Ân Vô Vọng từ từ bình tĩnh lại.

Trong thứ ánh sáng phủ bụi lạ kỳ, gã chỉ kịp nhìn thấy vạt áo đỏ như hồ máu đọng giữa nền tuyết trắng phau, tạo nên những dải sáng uốn lượn ngưng đọng khí thế sát phạt ngút trời..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi