TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU


Bên ngoài lầu Lục Đạo.
Tần Trường Hi mặc áo đen, đeo mặt nạ bạc trắng, tay cầm còi bằng xương.

Gã ung dung bước lại gần, xung quanh lúc nhúc đầy sâu bướm đen sì.
Tần Trường Hi cầm còi và thổi nhẹ.

Tiếng còi vang lên, một vòng không khí màu tím xao động như gợn sóng bao vây toàn bộ lầu các hoa lệ trên thung lũng kỳ ảo.
Gã đã báo cho cha mình ở châu Tử Kim về chuyện Tạ Ứng vào bí cảnh, nhằm khởi động trận pháp thiết lập tại chùa Tứ Bách Bát Thập.
Chiếc còi trong tay gã có thể điều khiển "yểm" đã được tôi luyện.

Gã không biết "yểm" này kế thừa bao nhiêu tu vi của Hoài Minh Tử, nhưng chắc hẳn đã đủ để xử lý một Tạ Ứng đã vỡ đạo Vô Tình.
"Tạ Ứng," Tần Trường Hi cười thầm, "Không biết lúc giẫm máu bước lên điện Tiêu Ngọc, ngươi có từng nghĩ đến ngày hôm nay không."
Tần Trường Hi nói: "Có trách thì hãy trách bản thân ngươi giết người như ngóe, không chừa đường sống.

Nghiệt nghiệp ngươi nhận lại hôm nay chính là báo ứng của ngươi."
Một con thiêu thân đậu lên vai gã.

Khóe miệng đắc ý cong lên, gã ngẩng đầu nhìn tòa lầu, như thể đang tận mắt chứng kiến nó vươn lên rồi đổ sụp.
Cuối cùng, cũng đến ngày châu Nam Trạch đổi chủ.
Cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng phủ khắp Thượng Trùng Thiên trong suốt trăm năm cũng đến ngày phải tan thành mây khói.
Một cái tên bật thốt ra khỏi miệng Tần Trường Hi bằng giọng điệu hận thù: "Tạ Ứng."
Tần Trường Hi tu đến kỳ động hư, sẽ dễ dàng vượt lầu Lục Đạo.

Nhưng vì biết Tạ Ứng có mặt bên trong nên gã vẫn thận trọng đứng ngoài và chọn cách trở thành một kẻ thao túng sau màn.
Tần Trường Hi liên tục khống chế và đối thoại cùng Ân Vô Vọng trong âm thầm.

Chắc hẳn hiện giờ Ân Vô Vọng đã chết.
Ký ức bị thay thế, thân thể mất quyền điều khiển, một người như vậy thì khác gì đã chết.
Mà gã, chính gã đã nắm quyền kiểm soát cơ thể ấy.
*
Sâu bọ toàn thung lũng đổ dồn về đây.
Hình ảnh hiện lên mặt hồ dọa sợ Kính Như Trần, bước ra khỏi vũng lầy bi thương khó hiểu, nàng vội vã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la lớn: "Yên Khanh Yên Khanh, không xong rồi! Bên ngoài có chuyện rồi, bên ngoài nhiều sâu lắm, đám sâu bao vây hết tòa lầu rồi."
Ngôn Khanh ngạc nhiên, đoạn nhướng mày: "Sâu?"
Kính Như Trần gật đầu, ánh mắt còn toát lên vẻ sợ hãi: "Đúng, hình như độc trùng toàn bí cảnh bao vây chỗ này.

Ta còn thấy Ác Quỷ đạo sập rồi nữa, tường nối tường ào ào sụp đổ, mọi người chạy dồn lên Tu La đạo.

Ngươi nghĩ Quân Như Tinh có sao không, ta tìm mãi mà không thấy hắn."
Ngôn Khanh nhíu mày, đứng dậy, "Xuống xem sao."
Kính Như Trần vội vàng lau nước mắt: "Được." Nàng chỉ dám nói chuyện với Ngôn Khanh mà không dám nhìn Tạ Thức Y lấy một lần, sau mấy câu hỏi lạnh lùng của hắn.
May sao Tạ Thức Y cũng chẳng nhìn nàng.
Họ xuyên qua Súc Sinh đến Tu La đạo.
Nhìn xương trắng chất chồng, Kính Như Trần rụt đầu rụt cổ và ngập ngừng cất giọng: "Giờ chúng ta đi đâu?"
Ngôn Khanh đã cau mày từ khi bước vào Tu La đạo.

...!Y ngửi thấy mùi quen thuộc ở đây.
Tu La đạo tức là Ma đạo, tại nơi này, xương cốt trải rộng khắp khoảng không mênh mang đem đến cho y cảm giác quen thuộc của Ma vực.
"Có máu à?" Ngôn Khanh lẩm bẩm, nhìn dấu chân máu dưới đất, y bình tĩnh nói: "Đi theo xem." Dọc theo vết máu, họ đến trước đại điện được tạo thành từ xương ngay chính giữa lầu Tu La.
Ở lầu Lục Đạo, mỗi tầng đều bày trận pháp.

Điện thờ bằng xương trắng tọa lạc trên trận pháp nơi đây chính là tâm trận.

Đập vào tầm mắt là một chiếc hố khổng lồ.

Cạnh hố đứng đầy người, toàn bộ là đệ tử cửu tông bị dị tượng trong bí cảnh Đinh Lan và sự sụp đổ của tầng Ác Quỷ kéo tới.
Ai nấy đều kinh hoàng và bối rối.
Cung điện cao ngất, bốn bức tượng thú dữ bằng đồng chia nhau trấn thủ bốn phía nam bắc đông tây, chính giữa treo vô số xích sắt đen sì.

Mỗi bức tượng thú đều mặt xanh nanh vàng, sừng sững và uy nghiêm, mắt trợn to như chuông đồng nhìn chằm chằm đám người giữa điện.
Hầu hết tu sĩ tham gia đại hội Thanh Vân là người mới, không ít người sợ hãi: "Giờ làm sao đây, chúng ta ra ngoài thế nào? Chỗ này an toàn không?"
Một đệ tử lớn tuổi có chính kiến lập tức chĩa mũi kiếm về phía đệ tử tông Lưu Quang: "Thật sự có thể ra ngoài từ đây? Sao ta không thấy đường ra?"
Đệ tử tông Lưu Quang đồng loạt nhìn Ân Vô Vọng, một người chất vấn: "Ân Vô Vọng, cửa ra ở đâu? Chính ngươi dẫn chúng ta đến đây, mau nói xem phải làm sao để ra ngoài!?" Người cất tiếng có dấu ấn củ ấu đỏ trên trán, cũng là đệ tử dòng chính của nhà họ Ân.

Đến giờ này rồi mà gã ta vẫn hùng hổ như thường.
Tay áo phủ xuống che kín bàn tay đứt đoạn của Ân Vô Vọng.

Mái tóc gã bung ra và xõa xượi sau một hồi cuồng sát, áo đen nhuốm máu, nhưng vì ai nấy đều thảm thương nên không ai nhận ra sự khác thường từ gã.

Ân Vô Vọng khẽ mỉm cười, nói: "Đừng sốt ruột, ta đã đưa các ngươi đến đây thì chắc chắn có cách dẫn các ngươi ra."
Mọi người hơi có linh cảm bất thường.
Là do thái độ của Ân Vô Vọng hiện giờ khá lạ.

Các đệ tử Cửu đại tông môn có mặt trong đại hội Thanh Vân lần này đều ít nhiều từng nghe danh gã, thậm chí từng tiếp xúc với gã.

Ân Vô Vọng trong ấn tượng mọi người sẽ hoặc cực đoan hoặc thù hằn, không thể bình tĩnh mỉm cười trước mặt họ.

Thêm vào đó, nụ cười của gã hôm nay đặc biệt quái, khóe môi cong lên một độ cong vặn vẹo, như thể hai khuôn mặt chồng lên nhau.
"Muốn ra ngoài, nhảy vào hố kia là được." Ân Vô Vọng chỉ rãnh sâu giữa trung tâm đại điện.

Rãnh sâu chừng mười mấy thước, là một hố đất.

Thoạt nhìn đã thấy đủ loại xương chất đống bên trong.
Đệ tử dòng chính nhà họ Ân nêu ý kiến đầu tiên: "Ngươi không lừa chúng ta đấy chứ?"
Ân Vô Vọng nghiêng đầu nghi hoặc, ra chiều không hiểu lắm: "Ta lừa các ngươi làm gì? Thế này đi, không cần tất cả phải nhảy xuống, năm mươi là đủ.

Chỉ cần năm mươi người là có thể mở trận.

Ngoài hố còn hơn ba trăm người kìa, có các ngươi theo dõi sao ta dám táy máy chân tay."
Đệ tử họ Ân thấy hợp lý nên gật đầu.


Tu vi hiện giờ của Ân Vô Vọng quả thật không thể hành động lấn lướt trước mắt mọi người.

Hơn nữa đây là bí cảnh trong môn Phù Hoa- một trong cửu tông của châu Nam Trạch, không thể có yêu vật tà vật gì.
"Vậy thì, ai tự nguyện đi xuống?"
Các tu sĩ vẫn coi đây là một lần luyện tập bình thường, bọn họ là đối thủ lẫn nhau.

Do đó họ cho rằng, bản thân vất vả bước xuống mở trận sẽ chẳng khác nào may áo cưới cho người.
Trố mắt nhìn nhau, âm thầm nghi kỵ, nhưng không một ai muốn làm cánh chim đầu đàn.
Thấy vậy, Ân Vô Vọng mỉm cười và nói: "Xem ra không ai muốn cả.

Đã thế thì chúng ta rút thăm đi." Đoạn gã biến ra một ống thăm bằng trúc: "Có cả thảy năm mươi cây thăm đáy đỏ, phiền các vị đạo hữu rút được loại thăm này xuống mở trận."
Mọi người thấy gã lấy ống trúc thì không nói gì mà chỉ lần lượt lên lấy thăm.

Qua phương thức rút thăm quang minh chính đại, năm mươi người bị chọn trúng dù không vui, nhưng cũng không ý kiến.
"Chúng ta nhảy xuống rồi phải làm gì?"
Ân Vô Vọng cười khách khí: "Nhảy xuống xong, phiền chư vị đứng sát bờ tường."
Năm mươi tu sĩ xuất thân từ những tông môn bất đồng phất tay áo và nhảy xuống.

Nếu có ai đó biết tất cả bọn họ, thì ắt sẽ nhận ra những người này đều có điểm chung: ở tông môn họ chuyên hành động một mình, tu vi mấy tháng nay đột nhiên tăng mạnh.
Dựa theo sự chỉ huy của Ân Vô Vọng, năm mươi người tựa sát vách tường.
Ân Vô Vọng đến trước thần thú phía đông rồi bỗng phá lên cười quái dị trước mắt mọi người.

Nụ cười mơ hồ phân ra thành hai khuôn mặt, mà giọng nói cũng như sự chất chồng của hai giọng nói.
Gã nhấc cánh tay nguyên vẹn, nhẹ nhàng gảy sợi xích trên chân pho tượng thú và nói giọng khàn khàn: "Ta không cần giết từng người trong số các ngươi.

Thứ các ngươi ăn trong hội đấu giá đã đủ để lấy mạng các ngươi rồi.

Sao người đời lại không hiểu nhỉ, muốn đi đường tắt luôn phải trả giá đắt."
"Hiện giờ là ta nhân từ, giải thoát cho các ngươi sớm chút."
Câu nói cuối cùng của gã đã hoàn toàn phát ra bằng giọng ông già.

Điệu cười của gã ngày một thêm quái dị, rồi bất chợt, gã phá nát sợi xích sắt.
"Sớm giải thoát đi nào, đám trẻ."
Lúc này đệ tử cửu tông bên ngoài cái hố mới hoàn hồn.
"Không ổn, Ân Vô Vọng ngươi đang làm gì?" "Lùi về sau! Cẩn thận!"
Xích sắt rơi loảng xoảng, đất bụi văng tứ tung.

Dưới tầm mắt hoang mang của đám đông là cặp mắt xanh lẫm liệt của tượng đồng phương đông.

Đôi mắt ngọc đảo một vòng, nước đen chợt phun ra từ cái miệng mở lớn.

Ào ào như thác đổ, nước đen trút thẳng xuống cái hố khổng lồ.

Đệ tử dưới hố tái mặt, toan bỏ chạy.
Nhưng xích đen lại bỗng từ tường phóng ra và giam cầm bọn họ.
"Ân Vô Vọng!" Họ trừng cặp mắt đỏ lừ: "Ngươi dám mưu hại chúng ta? To gan! Châu Nam Trạch không cho phép lạm sát người vô tội! Dám hại chúng ta, ngươi sẽ bị trục xuất khỏi tông môn ngay sau khi rời khỏi nơi này!"
Ân Vô Vọng đứng dưới pho tượng đồng thau trông giống kỳ lân, khoác bộ áo đen sẫm màu, hướng tầm mắt về phía đám đệ tử dưới hố.

Vẻ ngoài của gã vẫn trẻ, nhưng ánh mắt lại dạn dày.
Ân Vô Vọng mỉm cười: "Kẻ mưu hại các ngươi không phải ta, mà chính là các ngươi." Gã châm chọc: "Châu Nam Trạch không cho phép lạm sát người vô tội? Những kẻ dám mua thuốc ở chợ đen cũng xứng là người vô tội à?"
Chợ đen, thuốc, lạm sát người vô tội.
Ba cụm từ từ miệng gã nhẹ nhàng vang lên trong đại điện.

Các tu sĩ trên bờ, có người ngẩn ra, có người tái mặt.

Mà tu sĩ dưới hố thì không ai không giật con ngươi, môi run rẩy, không nói nên lời.
Ngoài lầu Lục Đạo, Tần Trường Hi tiếp tục điều khiển "yểm" trong cơ thể Ân Vô Vọng.

Bằng thái độ tự mãn của kẻ vừa gặt hái thành quả sau một phen đợi chờ, gã mượn miệng "yểm" để mà cười u ám: "Chẳng phải lúc mua đan dược các ngươi đã biết, đan dược có thể tăng tu vi cho các ngươi, nhưng đổi lại là đánh thức máu trong tim các ngươi à?"
"Các ngươi không có tố chất gì đáng nói, nhưng lại tiến được đến vòng hai đại hội Thanh Vân.

Các ngươi có chắc mình chưa từng giết người không?"
Gã lăn lộn qua nhiều hội đấu giá dưới chợ đen, từ châu Tử Kim đến châu Nam Trạch, chính là để chuẩn bị cho thời khắc này.
Yểm của Hoài Minh Tử cần ký sinh trên phôi ác niệm, nên gã chọn Ân Vô Vọng.
Yểm của Hoài Minh Tử cần máu trong tim của một trăm tu sĩ nguyên anh trẻ tuổi tạo thành tế trận đánh thức, nên gã chọn đại hội Thanh Vân.
Kỳ thực, dù toàn bộ năm trăm người chết trong bí cảnh, thì Kính Như Ngọc cũng không cần lo lắng.
Thành chủ thành Minh thuộc hệ thống thành trì thập phương là do họ cố tình thả ra khỏi châu Tử Kim, là một thế cục đã được sắp xếp sẵn.

Mọi chuyện đã an bài, giờ đây mi có thể quy tội cho sự tham lam của con người, và cho sự độc địa của Ma vực.
Người Ma vực bản tính nham hiểm.

Mưu toan kiếm linh thạch trong bước đường cùng, thành chủ thành Minh bán tà dược cho đệ tử cửu tông ở chợ đen.

Tà dược có thể tạm thời tăng tu vi cho tu sĩ nhưng sẽ ăn mòn lý trí của họ.

Vì muốn tham gia đại hội Thanh Vân, các đệ tử bị cái lợi trước mắt làm cho đui mù mà thi nhau chiếm đan dược.

Để rồi sau khi tiến vào bí cảnh họ không kiểm soát được mình, bắt đầu tàn sát đồng môn, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử.
Và thế là, hết thảy đều hợp tình hợp lý.
Tất cả là do lòng tham gây chuyện.
Đá Phục Hy ngăn cản thần thức, sẽ không ai bên ngoài biết chuyện xảy ra bên trong.
Tần Trường Hi thổi còi, cười, và nói.
"Tất cả là do các ngươi tự làm tự chịu."
Tại điện xương trắng, Ân Vô Vọng cũng chậm rãi nói: "Tất cả là do các ngươi tự làm tự chịu."
Ầm! Lại một sợi xích sắt bị gã phá hủy, kỳ lân bằng đồng phun nhiều nước đen hơn, hố sâu đã trở thành hồ nước, chôn sống năm mươi người bên dưới.

Ngoài hố có người bừng tỉnh, rồi vội vàng xông đến ngăn cản Ân Vô Vọng.

Nhưng chạy được nửa đường thì người này lại bị mấy chục nghìn sợi xích sắt giăng khắp trên cao trói chặt và nhấc lên không trung.
Chớp mắt, điện xương trắng ở lầu Tu La đã biến thành địa ngục.
"Không, Ân Vô Vọng, ngươi không thể làm vậy được!"
Ngôn Khanh, Kính Như Trần, và Tạ Thức Y chạy đến đúng lúc chứng kiến cảnh này.

Trên không trung là mấy trăm người bị trói cứng bằng xích sắt, mặt ai nấy đều trắng bợt như giấy.

Dưới đất là hố sâu được lấp kín bởi thứ nước đen, đặc, như đầm lầy.

Giữa đầm lầy là một xoáy nước nhỏ màu đỏ thẫm.
Máu tươi tụ thành xoáy nước giống với tâm trận.

Nhìn nó, Ân Vô Vọng chậm rãi bước đến gần.
Phút chốc, máu đỏ ở tâm trận đồng loạt dồn về phía gã, ngưng kết trên không, uốn lượn quanh người gã và tạo thành những sợi dây nhỏ màu máu.
Sau cùng, dây máu đồng loạt tụ vào ấn đường Ân Vô Vọng.
Cuồng phong cuồn cuộn từ mặt đất nổi lên trên đại điện, thổi bùng vạt áo đen và mái tóc mực dài của gã.
Một bàn tay mới chậm rãi mọc ra từ vết cắt đỏ lòm nơi cổ tay Ân Vô Vọng.
Nó gầy quắt, chỉ còn da bọc xương, chi chít những đốm nâu.

Hiển nhiên, là tay một người già.
Ân Vô Vọng từ từ mở mắt.

Lần này mắt gã đã chuyển xanh triệt để.
Khoảnh khắc ấy, đệ tử cửu tông như bị sét giáng trúng đầu, toàn thân run lẩy bẩy, giọng gào lên khản đặc.
"Ma chủng!???"
"Ân Vô Vọng là ma chủng???!"
Im lặng, Ân Vô Vọng cúi đầu nhìn xuống bàn tay, xương cổ giật một cách cứng đờ, rồi gã lại nhìn khắp thân mình bằng ánh mắt quái đản.

Gã không cử động, nhưng mùi chết chóc quanh thân lại ngày một nồng nàn.
Yểm đang dần dần thức tỉnh.
Sự thức tỉnh của nó kéo trở về ký ức và tu vi của Hoài Minh Tử.
Bên ngoài, cầm còi xương trong tay, Tần Trường Hi cười đắc thắng, cuối cùng...
Cuối cùng cũng đến giờ khắc này.
Đáy lòng hồi hộp, đáy mắt háo hức khi gã nghĩ tới chuyện mình có thể dùng còi thao túng yểm của một tu sĩ kỳ đỉnh hóa thần, thao túng lời thoại của lão, thao túng hành vi của lão và ép lão giết người.
Máu sôi trào trong người gã.
Tần Trường Hi lại thổi còi.

Lần này gã dùng tư cách chủ nhân để ra lệnh cho Hoài Minh Tử vừa thức tỉnh: "Phá hủy lầu Lục Đạo đi, nhớ rằng, không được để cho một ai thoát khỏi."
Mệnh lệnh của gã ngập tràn sự ngạo mạn và căm hận.

Nào ngờ sóng gợn từ tiếng còi không truyền vào lầu Lục Đạo.

Sửng sốt, rồi Tần Trường Hi bỗng thấy toàn thân rét lạnh.

Mà ngay tại khoảnh khắc gã chưa hoàn hồn từ kinh ngạc, còi xương trong tay đột nhiên bị một sức mạnh bất khả kháng đánh nát.

Tần Trường Hi trọng thương, hộc máu, ngã xuống từ không trung, rơi vào giữa bầy sâu lúc nhúc.
Trong điện xương trắng.
"Ân Vô Vọng" nhìn chằm chằm tay mình, xòe ra khép vào hồi lâu mới hiểu rõ tình huống.

"Gã" nhướng mày rồi cất giọng khàn và lạnh như loài rắn độc trú ngụ vạn năm trong hang tối.
Mỗi chữ cất lên đều buốt thấu xương.

Không khác với tu vi và khí thế khủng khiếp của "gã" hiện giờ.
"Ân Vô Vọng" nói khẽ và châm chọc: "Đây là...!thuật ngự yểm?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi