TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Kính Như Ngọc không sợ đối đầu trực diện với Kính Như Trần.

Vào thời khắc sự thật về gương song sinh hé màn, ả cũng không còn sót lại chút áy náy nào dành cho chị gái.

Chẳng phải đấy chính là mối hệ giữa hai người à? Một thịnh một suy, một rộ một tàn, giống như thảm hoa song sinh trải khắp đỉnh Nha Sát. Từ đây, chỉ có nỗi hận mới giải thích được tình yêu giữa họ, cũng như chỉ có cái chết mới chứng minh được cho sự sống của hai người.

Bởi vậy nên ả đã từng cười nhạo Tử Tiêu ở cánh rừng phong xanh, cười nhạo lão cõng bia đá mà đi suốt một đời nhưng cũng chẳng thể nào thoát khỏi cơn ác mộng đầm đìa máu me của cảnh giết cha giết mẹ.

Trong khi đối với ả ta, cái đêm huyễn hoặc ảo thực mơ hồ ở điện Tuyền Cơ quá lắm cũng chỉ là một tiếng nói cất lên như mỉm cười hoặc là than thở, "Lửa mới lớn làm sao".

Nay đối mặt với Kính Như Trần thêm một lần nữa, bên thân là sức nóng kinh hoàng của lửa trắng chiếu rạng đêm, thì một kẻ độc địa như ả cũng phải giật mình hoảng hốt.

... Thì ra lửa thật sự rất lớn.

Đôi chân của Kính Như Trần chỉ còn trơ xương trên nàng không thể bước đi nhanh.

"Tiểu thư..." Phi Vũ trầy trật đứng lên khi thấy nàng tỉnh lại, cùng với đó là nỗi âu lo chất đầy ánh mắt.

Kính Như Trần ngẩn ra trước tiếng gọi của hắn. Mọi ký ức đã ùa về vào thời khắc nàng tỉnh lại- ký ức về một bóng người luôn đứng chắn trước thân nàng qua bao năm tháng làm một thiếu nữ vô tư lự. Nàng mỉm cười mà đôi mắt đẫm bi thương, bởi thứ tình yêu đã định sẽ không thể hồi đáp.

Nàng khẽ nói: "Cảm ơn, Phi Vũ."

Phi Vũ chỉ im lặng nhìn nàng trong căng thẳng.

Kính Như Trần nói: "Sau khi ra ngoài hãy giúp ta một chuyện: ngươi hãy tìm Thái thượng trưởng lão Vạn Tình và nhờ bà tạm thời tiếp quản môn Phù Hoa."

Ba vị Thái thượng trưởng lão có địa vị cao quý nhất môn Phù Hoa gồm Bách Tư, Thiên Xảo, Vạn Tình, thì nay chỉ còn duy nhất một người.

Nghe đến đây, tròng mắt của Phi Vũ co lại, sắc mặt tái đi và trông hắn ta có vẻ muốn nói gì nhưng Kính Như Trần lại quay đi vội vã, rồi nàng bước về phía Kính Như Ngọc đang nửa quỳ dưới đất.

Đại điện xương trắng bấy giờ có rất nhiều người, có Tần Trường Hi ôm lòng căm hận, có Bạch Tiêu Tiêu rưng rức tỉ tê, có Nhan Nhạc Tâm bị thương nặng trước khí áp của Kính Như Trần và có các đệ tử cửu tông nằm lăn lóc. Còn có cả Tạ Thức Y chỉ lạnh lùng đứng xem, và Ngôn Khanh với thứ công pháp quái lạ.

Nhưng giờ đây trong mắt Kính Như Trần chỉ có người em gái đang quỳ dưới đất.

Cuối cùng nàng cũng hiểu lời trăng trối và ý định của mẹ nàng.

"Như Trần, nếu có một ngày Kính Như Ngọc thật sự muốn giết con thì con hãy đập vỡ chiếc gương này."

Năm ấy tay nắm tay cùng xuống thuyền mây, sắc hoa nghiêng nước nghiêng thành cả đôi.

Nay hai người một quỳ một đứng, tử sinh hai ngã, chị em đôi đường.

Sau khi yểm bị cưỡng chế rút ra, linh lực trong đan điền của Kính Như Ngọc cũng trở nên cạn kiệt. Vạt váy xanh trải dài trên mặt đất, tóc đen buông xõa khắp thân mình, rồi bằng khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt hững hờ, ả nhìn Kính Như Trần như nhìn một người vừa thân quen vừa xa lạ.

Kính Như Trần cũng ngồi xổm xuống, lời nguyền từ gương đang ăn mòn linh hồn nàng, khiến mái tóc và trang phục của nàng dần được phủ lên một lớp sáng bạc màu và trong suốt, làm nàng giống với một vị Nữ Thần.

Kính Như Trần khẽ hỏi: "Ngươi hận gì hả Kính Như Ngọc?"

Kính Như Trần nở nụ cười không yêu không hạ: "Nếu mẫu thân không thương ngươi thì đã sớm giết ngươi ngay khi ngươi dám sát hại cả trưởng lão Tử Tiêu lẫn Thiên Xảo rồi."

"Bà hạ lời nguyền gương song sinh không phải vì hận mà là vì yêu ngươi... Bà thương ngươi nên mới cho ngươi cơ hội cuối cùng dù biết tâm ngươi độc ác."

Kính Như Ngọc cười lạnh: "Ngươi hưởng hết lợi rồi còn khoe mẽ! Kính Lan Trạch yêu ta? Vậy ngươi giải thích hỏa hoạn ở điện Tuyền cơ đi!"

Kính Như Trần đanh mặt: "Nói ta nghe ta được lợi gì? Ta không còn dung mạo, mất tu vi, sắp hồn phi phách tán, mất mẹ mất người yêu mất đi hết thảy. Nay ta tỉnh lại chỉ là để hộ tống nhà ngươi vào địa ngục. Nói ta nghe ta được lợi gì?"

Kính Như Ngọc quay đầu, không tiếp tục tranh luận với nàng mà cười gàn dở: "Không phải Kính Lan Trạch muốn cho ta cơ hội cuối cùng đâu. Chuyện ở điện Tuyền Cơ bà ta vốn muốn giết ta nhưng lại hại lầm ngươi, cho là báo ứng nên mới sợ mà thôi."

Không còn hơi sức đôi co với đối phương, Kính Như Trần ngẩng đầu nhìn ánh lửa và nói nhẹ nhàng: "Quanh đi quẩn lại vẫn là điện Tuyền Cơ, ngươi nhắc đến điện Tuyền Cơ không rời miệng là vì cho rằng ta không biết gì cả đấy à?"

Kính Như Ngọc ngẩng phắt đầu cùng đôi tay run lẩy bẩy.

Kính Như Trần cụp mắt. Ánh sáng bạc vấn vít quanh mình đang dần xóa nhòa vết sẹo lâu năm, để rồi làm lộ dần ra một dung nhan tuyệt sắc.

Chìm sâu vào dòng suy tưởng xa xăm, nàng tự mình lẩm bẩm: "Ta nắm tay ngươi và dẫn ngươi ra ngoài."

"Vào khoảnh khắc ra đến cổng điện, ta sung sướng quay lại nói với ngươi rằng chúng ta được cứu rồi. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên ta không kịp dừng nhịp bước."

"Chớp mắt nữa thôi là ta ra được ngoài rồi, chẳng qua ta lại chợt thấy... một thanh xà nhà bùng lửa đang rơi xuống ngay phía trên ngươi."

... Cái gì?

Kính Như Trần vẫn không nhìn ả mà ngẩng đầu nhìn ngọn lửa trắng thuần và đại điện hoang vu hệt như cảnh tượng của ngày hôm ấy.

Rồi nàng cười giễu cợt: "Khi đó ngói lưu ly lào xào rơi xuống, mà ngói lưu ly lại có thể soi tỏ vạn vật tựa như những mảnh gương vỡ tan tành."

"Vì thế qua mảnh ngói tan tành, ta cũng đã thấy tấm bảng rơi xuống sau lưng ta."

"Bước chân ta khựng lại là bởi muốn kéo ngươi, sợ ngươi bị xà nhà rơi trúng. Còn ngươi thì nhào đến làm ta loạng choạng. Và rồi làm bộ vừa mừng vừa sợ, ngươi nắm chặt tay ta, đẩy ta xuống dưới biển hiệu đang rơi xuống."

"Ta có thể đẩy ngươi ra..." Chuyện xưa kể lại chẳng thể thổi bùng lên oán hận trong lòng, có lẽ cuối cùng Kính Như Trần cũng chỉ trách vận số trêu ngươi.

Nàng nói: "Nhưng nếu ta làm vậy thì ngươi sẽ trở thành người bỏ mạng."

Cơn ớn lạnh ngấm vào cơ thể và khiến Kính Như Ngọc run rẩy nhìn Kính Như Trần không dời mắt.

Kính Như Trần cúi đầu, hai khuôn mặt đúc cùng một khuôn đối mặt nhau trong biển lửa.

Hoàn hồn từ ký ức, Kính Như Trần bình thản nói: "Từ ngày ta còn rất nhỏ, mẫu thân đã dặn dò ta phải bảo vệ ngươi, và không bao giờ được làm hại đến ngươi."

"Mà Kính Như Ngọc này, ngươi thật sự đã phải trải qua cuộc sống đầy chông gai ở môn Phù Hoa này à?"

Cùng lúc, sau thời gian dài vật lộn với yểm của Hoài Minh Tử và Kính Như Ngọc, Bất Đắc Chí đã nuốt chúng thành công rồi lập tức chạy đi khoe thành tích của mình.

"Má nó chứ mãi mới xong."

"Aaaaaaa!"

Giây phút cuối cùng trước khi yểm hoàn toàn bị thanh trừng, Kính Như Ngọc hét lên vỡ òa và gập mình đầy đau đớn. Hai tay túm tóc, ả nằm rạp xuống đất với những tiếng rên rỉ thê thảm không ngừng phát ra từ cổ họng, xương bả vai trên cơ thể gầy gò của ả tưởng chừng như đã giương cánh toan bay.

Chân dung tuyệt vọng trước mắt không giống với bất cứ một bộ mặt nào mà ả ta từng biểu lộ. Huyết lệ nhỏ xuống, ánh lệ long lanh như giúp ả soi lại cuộc đời mình.

Lời nói của Kính Như Trần giáng xuống.

Ả thật sự đã phải trải qua cuộc sống đầy khốn khó ở môn Phù Hoa ư?

Không. Thân là con gái môn chủ, từ lúc mới chào đời ả đã có được địa vị, vẻ ngoài, và tài năng mà bao nhiêu người mỏi mòn mơ ước.

Đã vậy thì sao mà khổ được?

Trong môn có kẻ nào dám xem thường ả hả? Không, chúng dựa vào đâu mà xem thường chứ?

Tên ả luôn đi kèm những lời tán dương trong miệng lưỡi người đời. Chẳng qua phía cuối mỗi lời khen đều nhắc đến cả Kính Như Trần mà thôi.

Khi khen ả đẹp, chúng lại nghĩ đến Kính Như Trần có dung mạo tương tự ả; khi khen ả tài, chúng lại nhớ ra Kính Như Trần còn tài cao hơn thế; chúng vừa nịnh nọt ả lại vừa chắc mẩm Kính Như Trần mới là Môn chủ tương lai.

Mẹ ả đối xử tệ với ả không? Thuở nhỏ ả vẫn thường không hiểu vì sao quần áo và vật dụng của ả và Kính Như Trần lại giống hệt nhau, không lệch một li, không sai một tấc. Ả làm mình làm mẩy bao lâu để rồi đến nay mới hiểu nỗi khổ của mẹ mình. Ban đầu Kính Lan Trạch đã nghĩ, để hai người cùng tiến cùng lùi thì sẽ tạo được thế cân bằng trong mối quan hệ song sinh.

Mỗi tội... sai một bước, hỏng cả đời. Có lẽ, một lần lười nhác tu hành vào ban đêm nào đó- thứ đã dẫn tới một mối hiềm khích vụn vặt lúc bấy giờ, qua bao năm dài tháng rộng lại trở thành lạch trời ngăn cách chị và em.

Tại thành Thanh Nhạc ả từng nói với Chương Mộ Thi rằng, ở môn Phù Hoa, song sinh cũng là một tội lỗi.

Bây giờ ả mới chịu tỉnh ngộ để biết rằng, thì ra ganh ghét và đố kỵ mới là nguyên tội giữa hai người.

Máu trào ngược kích thích lý trí và khiến ả nếm đủ mùi cay đắng.

Thì ra là vì đố kỵ.

"Như Ngọc, chúng ta được cứu rồi."

"Tỷ tỷ, tuyệt quá, chúng ta được cứu rồi."

Họ đều thấy lưỡi dao định mệnh lạnh lẽo sau lưng của đối phương vào cái đêm lửa bùng lên bỏng rát. Xà nhà đổ ập cùng ngói lưu ly; biển hiệu rơi xuống kéo theo viên ngọc óng ánh.

Tại bước ngoặt của định mệnh, hai người họ đã chọn hai con đường khác hẳn.

Kính Như Trần dừng chân và chìa tay muốn cứu ả, trong khi ả nhào tới, vùi đầu vào cổ chị gái và xô ngã nàng.

"... Ha." Kính Như Trần bật cười, tiếng cười vang khắp đại điện xương trắng làm dội lên thứ âm thanh uy nghiêm mà trống rỗng.

Thế rồi bắt đầu từ ngọn tóc, cả cơ thể lẫn linh hồn nàng đang dần tan thành muôn vì tinh tú.

Về phần Kính Như Ngọc, giết chết yểm cũng giống với cắt rời nửa hồn phách của ả ta, yêu hận si oán một đời ùa về trái tim, và rồi hàng mi run rẩy, đầu óc đau đớn dữ dội, ả chợt nhớ ra rất nhiều chuyện đã bỏ quên trong quá khứ.

Những câu chuyện về quyền lực, dục vọng, và về lòng đố kỵ. Ban đầu ả ganh ghét Kính Như Trần, lúc sau lại đố kỵ Tạ Ứng.

Tuyết phủ ngập trời trên điện Tiêu Ngọc sừng sững cũng chẳng thể chôn giấu mùi máu nồng nàn dưới những bậc thang. Và tại đó, trong đại điện băng giá, chủ nhân điện Tiêu Ngọc đứng trên cao và lạnh lùng nhìn xuống.

Kính Như Ngọc hết lợi dụng Tử Tiêu lại đến cấu kết với nhà họ Tần, đồng thời âm thầm qua lại với tông Lưu Quang. Hao tâm tổn sức bày mưu nhằm mưu cầu danh lợi, rồi cuối cùng ả phát hiện ra hết thảy đều vô nghĩa.

Ả cười nhạo khi Tạ Ứng bảo mình là ma chủng, để sau đó lại đổ mồ hôi khi tận mắt chứng kiến yểm bị rút ra khỏi biển ý thức của bản thân.

Tu vi ả tan dần, do đó cũng không còn thần uy kỳ hóa thần được phóng ra trấn áp lửa trời Xích Linh trong đại điện xương trắng.

Ầm.

Tiếng động vang lên báo hiệu tai họa sắp đến.

Những mảng tường đồ sộ rơi xuống, trần nhà đổ nát đầu tiên. Lửa trắng dễ dàng nuốt chửng cảnh sắc xung quanh như muốn nhấm chìm con người và vạn vật.

"Tiểu thư!"

Phi Vũ điên cuồng nhào tới với cặp mắt đỏ lừ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Phi Vũ đã đánh mất lý trí, Kính Như Trần chậm rãi mỉm cười. Mắt nàng lấp lánh vẻ dịu dàng thuần túy.

Nàng còn thoáng ngạc nhiên. Thì ra một Phi Vũ vĩnh viễn không dám vượt qua giới hạn lại có thể mất kiểm soát như thế này. Những năm tháng mất đi ký ức nàng đã luôn sống lệ thuộc và muốn được gần gũi hắn hơn, vậy mà chàng trai trẻ khoác bộ đồ đen lại chỉ lùi về sau một và khàn giọng gọi nàng là "tiểu thư" một cách đầy cung kính.

Chiếu dạ huỳnh...

Nàng chợt nhớ mình vào đây là Phi Vũ. Nàng đưa tay, phút chốc, chiếu dạ huỳnh ùa ra từ tay áo- nàng đã thu gom chúng từ khi bước vào lầu Lục Đạo. Quầng sáng xanh băng uốn lượn quanh cơ thể hai chị em nàng bay về phía Phi Vũ và ngăn cản bước chân của hắn.

Ầm.

Gió thổi tóc mai, Kính Như Trần ngẩng đầu, dường như vụ cháy ở điện Tuyền Cơ năm xưa lại hiện ra trước mắt. Tình chị em rạn nứt trong biển lửa đang dần tan biến hoàn toàn ngày hôm nay. Hôm nay, thuận theo số mệnh, họ sẽ cùng sinh cùng chết.

Nhắm mắt lại, Kính Như Trần lặng lẽ đợi khoảnh khắc cuối cùng đến với cuộc đời mình. Thế rồi đột nhiên, cánh tay nàng được người ta kéo dậy và cơ thể bị xô một cú mãnh liệt, cùng với đó là mái tóc dài phảng phất hương hoa.

Kính Như Trần sửng sốt, cảnh tượng này mới quen thuộc làm sao.

Quen thuộc làm sao...

Cùng một cảnh tượng, cùng một tư thế, chỉ khác ở chỗ Kính Như Ngọc không còn bộ dạng khóc lóc ủ ê mà cũng không mừng rớm nước mắt.

Ả túm chặt cánh tay nàng, cơ thể chắn trước mặt nàng.

Dùng mạng mình đổi mạng cho nàng.

"Kính Như Ngọc..." Kính Như Trần thoáng ngẩn người.

Mảng trần nhà giáng mạnh xuống người Kính Như Ngọc nhưng không thể hạ gục ả. Ả rên lên, mặt mày tái nhợt, khóe môi rỉ máu, cuối cùng ả chỉ khẽ cười tự giễu.

Yểm bị lôi ra khỏi cơ thể đồng nghĩa với việc ả chắc chắn không thể sống được lâu. Tuy nhiên ả cũng chẳng ngờ cả đời làm việc ác của mình lại kết thúc bằng một việc tốt.

"Kính Như Trần", cơn đau khiến ả ngã gục vào lòng chị, trong cơn run rẩy, ả gắng gượng gọi tên Kính Như Trần. Máu đỏ hòa máu đỏ, tóc đen đan với tóc đen, hai người như được đem trở lại cái ngày gắn bó khăng khít trong bào thai của mẹ, đồng thời trao trả cho họ mối ràng buộc sâu sắc vốn vẫn xuyên suốt cuộc đời họ từ thuở ban sơ đến ngày kết thúc.

Kính Như Ngọc bật cười làm máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng, lỗ tai, và đôi mắt.

Ả chật vật nói.

"Kỳ thực ta chưa từng muốn hại chết ngươi. Ta chỉ muốn ngươi thương nặng một thời gian là được..."

"Ta đẩy ngươi ngã, rồi lại cố gắng cứu ngươi ra..."

"Ta đã rất ghen tỵ với tất cả những gì ngươi có."

"Khó có khả năng ta không ghen tỵ với ngươi. Suy cho cùng không một ai là không đưa chúng ta lên bàn cân so sánh..."

Càng nói, giọng ả càng nhỏ dần đi.

Kính Như Trần nhắm mắt, nàng cho rằng đã từ lâu mình không còn có khả năng khóc vì Kính Như Ngọc thêm nữa, bởi yêu hận và tình thân đều tan biến trong ngọn lửa năm xưa. Lẽ ra nàng phải lạnh lùng quan sát cái chết của đối phương mới đúng, ấy vậy mà giờ đây nàng lại cười thê lương và rơi lệ.

Kính Như Ngọc bình tĩnh nói: "Mục đích chủ yếu của Kính Lan Trạch khi giáng lời nguyền gương song sinh là để khiến ta hồn phi phách tán."

"... Nếu ta tự hủy hồn phách của ta thì có lẽ ngươi có thể sống sót."

Ả là một kẻ trơ tráo quen thói tự đẩy mình vào thế yếu, dù đôi tay có nhuốm đẫm máu tươi thì ả cũng sẽ thể hiện như thể chính số mệnh đã ép buộc ả. Chỉ có ả mới biết bốn chữ "tâm thuật bất chính" mẹ ả nói năm xưa là hình dung hoàn mỹ nhất để miêu tả bản thân mình.

Ả bạc tình, ích kỷ, tàn nhẫn, ganh ghét là bản chất của ả.

Chính ả cũng chẳng ngờ sâu trong lòng ả vẫn còn chút ít lương tâm.

Kính Như Ngọc hướng tầm mắt về phương xa như muốn nhìn tường tận bờ bên kia của những năm tháng trắng ngần vì phủ tuyết.

Thế rồi ả nói: "Ta nhìn thấy viên ngọc kia khi biển hiệu rơi xuống..."

Linh lực xanh nhạt cuồn cuộn tràn ra từ ấn đường Kính Như Ngọc, chúng mát mẻ, tinh khiết, và êm dịu, mang theo mùi hương mà Kính Như Trần quen thuộc nhất.

Dường như làn gió vừa thổi qua hồ Kính, qua cầu Lưu Ly, qua thác nước, đỉnh núi, qua điện Tuyền Cơ tráng lệ, và qua biển hoa song sinh tinh khiết.

Làn gió mở ra khung cảnh của sương phòng chốn cũ, nơi có người giở trang sách, đếm lá cây, nô đùa trong thân mật.

Kính Như Trần nhắm mắt lại.

Kính Như Ngọc còn nói tiếp: "Viên ngọc ấy màu xanh, nó tỏa sáng rực rỡ, trông xinh đẹp vô ngần..."

[Điện Tuyền Cơ là điện chính trên ngọn núi cao nhất của môn Phù Hoa, trang hoàng ví vậy cũng rất lộng lẫy. Lưu ly làm ngói, ngọc bích điểm trang. Ả vẫn nhớ trên bảng hiệu bằng ngọc trắng trước cửa có nạm một hạt pha lê. Từ nơi đó tỏa ra ánh sáng lả lướt và lấp lánh như sao giăng kín trời, như là mắt của người chị gái.]

Như sao giăng kín trời, như mắt người chị gái.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, Kính Như Ngọc muộn màng nói với vẻ mê man.

"Thì ra ánh sáng chói lòa đêm ấy không phải ánh sao trời, cũng chẳng phải đôi mắt của tỷ, mà là... yểm trong mắt của ta."

Đom đóm xanh bay rợp trời trong tiếng gió gào thét, bụi lửa trắng phủ đẫm khắp không gian. Cuối cùng, yêu hận và nuối tiếc dai dẳng bao năm bén lửa và nổ tan tành.

Ầm!

Tự đưa bản thân vào kết cục hồn phi phách tán, Kính Như Ngọc dùng mạng dập lửa và mở một đường sống cho những kẻ đang chìm vào tuyệt vọng.

Ánh sáng từ Thiên Nhân đạo chiếu xuống trung tâm đại điện xương trắng.

Bất Đắc Chí vừa ních đầy cái bụng đã vội bay đến bên người Ngôn Khanh và hốt hoảng hỏi: "Đang xảy ra chuyện gì thế?"

Lúc này Tạ Thức Y đã nắm lấy cổ tay Ngôn Khanh, hắn nói: "Đi thôi."

Ngôn Khanh dời mắt, trả lời: "Được."

Thấy vậy, Tần Trường Hi phản xạ đầu tiên. Vừa rồi gã nép mình vào một xó xỉnh cho đến khi Kính Như Ngọc tan biến thì mới dám thở phào. Nay thấy Tạ Thức Y dắt Ngôn Khanh rời đi, lại nghĩ Tạ Ứng đã vỡ đạo tan tâm, không thể giết gã, gã mới sinh lòng độc ác và gào lên: "Không được để gã đi! Kẻ bên cạnh Tạ Ứng chính là Thiếu thành chủ thành Thập Phương! Năm xưa Tạ Ứng đến thành Thập Phương chính là để thông đồng với người Ma vực, âm mưu gì chưa rõ! Đây là đại tội!"

Vẻ tàn nhẫn lóe lên trong mắt Ngôn Khanh, y toan dùng hồn ti khiến gã ta câm mồm vĩnh viễn thì bị Tạ Thức Y ngăn lại.

Tạ Thức Y giờ rất yếu, hắn thì thầm sát tai y: "Chưa cần giết hắn vội."

Ngôn Khanh hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Cột sáng mà Kính Như Ngọc kích hoạt vốn để giúp Kính Như Trần rời đi nên cũng đã loại bỏ mọi hạn chế về tu vi của tu sĩ. Tạ Thức Y liền dắt Ngôn Khanh bước vào cột sáng, cắn chảy máu ngón tay rồi thiết lập một trận pháp dưới chân.

Cùng lúc, sau khi khói bụi tan đi, các đệ tử trong đại điện mới như vừa sống lại. Họ ngẩn ngơ nhìn về phía trung tâm đại điện.

Tu sĩ hóa thần chết vì tự diệt linh hồn thì xác thịt cũng nghiễm nhiên không còn nữa. Thế nên chính giữa đại điện chỉ có Kính Như Trần đang quỳ sụp xuống với đôi bàn tay trống rỗng như muốn níu kéo thứ gì. Rồi khẽ bật cười, nàng gập mình xuống, một giọt nước mắt nhỏ xuống sàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi