TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Giả bộ không thấy vẻ đề phòng trong ánh mắt người đàn ông lạ mặt, Ngôn Khanh đảo mắt: "Gì mà máu người vùng ngoài bẩn thỉu, có mà bụng dạ các người bẩn thỉu ấy."

Tay trẻ tuổi muốn cãi lại nhưng đã bị một người khác nghiêm túc cảnh cáo: "Chớ nhiều lời với người ngoài."

Sau đấy không ai quan tâm đến Ngôn Khanh nữa.

Càng vào trong, ngõ hẻm càng tối, mùi rêu xanh và các loại dây leo càng nồng nặc. Ngôn Khanh luôn là kẻ khác loài trong hàng người nọ, bất luận là về khuôn mặt xa lạ hay về chiếc ô của y.

Khó mà tin được rằng người thành Chướng không bao giờ che ô dưới trời mưa. Nhờ có Tô phu nhân chống lưng, dân chúng xung quanh dù thường xuyên quan sát Ngôn Khanh bằng ánh mắt hung tàn thì cũng không ai dám thật sự đến chỗ y kiếm chuyện.

Xếp hàng được chốc lát, đám đông phía trước bỗng trở nên ồn ào.

Ngôn Khanh đã đến khoảng đầu của hàng ngũ nên có thể thấy được tình huống mới xảy ra. Một cô gái khập khiễng chạy ra khỏi phủ thân thích. Nàng ta mặc áo vàng ngả đỏ, vết roi rướm máu hằn rõ trên bắp chân. Đầu tóc nàng bù xù, mặt mày tái mét, nàng vừa đẩy người đứng đầu hàng ngũ để chạy ra ngoài.

Theo sát sau lưng nàng là hai người khác thuộc phủ thân thích, tay cầm gậy gỗ và dao.

"Bắt ả lại cho ta!"

"Dám tự ý sinh non, tội không thể tha thứ! Giải đến phủ thành chủ đi!"

Những người đàn ông đang xếp hàng chỉ biết trố mắt nhìn nhau, rồi vội tránh gọn sang một bên khi cô gái kia xông tới.

"Lùi hết ra sau mau, ả điên đến kìa!"

"Tránh ả điên xa xa chút."

Đầu hẻm chất đống không ít xe gỗ chở rơm rạ bỏ hoang. Vì mất máu quá nhiều dẫn đến thể lực cạn kiệt, cô gái liền náu mình vào một góc và dùng tấm ván che khuất bản thân.

Cũng không nhịn được thêm, nàng bật khóc nghẹn ngào.

"Bên kia! Ả chạy về phía đấy!"

"Ả điếm thối này không rời thành được, để xem trốn được bao lâu!"

"Đúng là một con ả điên rồ!"

Nàng rất đau, toàn thân run rẩy, nàng nhìn trận mưa đen trút xuống thành Chướng mà cặp mắt dần dấy lên nỗi sợ khôn cùng.

Một giọt nước mưa rơi xuống da nàng, nàng lập tức hét lên như phát dại và chùi mạnh vệt mưa. Nàng cứ chùi, chùi mãi, rồi khóc toáng lên. Đột nhiên, một chiếc ô che phía trên nàng.

Vạt áo xanh dài lọt vào tầm mắt nàng kéo theo một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Họ không tìm thấy nơi này."

Cô gái váy vàng ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười an ủi của Ngôn Khanh.

Dáng vẻ thiếu niên hiện tại của Ngôn Khanh nom hao hao nàng, y nhiệt tình ngồi xổm xuống: "Cô sao rồi?"

Cô gái run rẩy trả lời qua đôi môi nhợt nhạt, bằng tiếng địa phương của thành Chướng: "Ngươi đến từ vùng ngoài à? Ngươi có thể cứu ta được không?" Nói đoạn nàng lại lặng im, tuyệt vọng xâm chiếm đáy mắt. Nàng chưa bao giờ ra khỏi thành Chướng, không biết tiếng phổ thông, chỉ biết tiếng địa phương. Chào đời ở đây như thể một lời nguyền, cả đời không thể tránh thoát thành phố phủ mưa này.

Ngôn Khanh nhìn nàng chằm chằm, rồi y chợt cười, cũng trả lời bằng phương ngữ thành Chướng: "Ừ, ta đến từ vùng ngoài."

Con ngươi co lại, cô gái váy vàng khẽ há miệng bàng hoàng.

Ngôn Khanh không dám đưa nàng về Tô phủ, y hỏi nàng có chỗ ở không. Cô gái gật đầu rồi dẫn Ngôn Khanh băng qua hết ngõ này đến hẻm khác, cuối cùng dừng chân trước một ngọn núi.

Chân núi có một căn nhà gỗ nhỏ, cô gái nói đây là chỗ ở từ xa xưa của tổ tiên nàng.

Mà Ngôn Khanh, vừa đến nơi này là y đã ngẩn người. Ngọn núi phía sau căn nhà gỗ chính là nơi ngũ đại gia tộc năm xưa cử hành hội săn bắn. Chẳng qua bây giờ nó đã thành chốn rừng thiêng nước độc hiếm dấu vết con người.

Một con rắn độc trườn bò trên xà nhà, gậm giường ẩm ướt và không được quét dọn lâu năm đã hình thành nên các loại ổ sâu bọ. Sau khi được Ngôn Khanh giúp đỡ dọn dẹp, cô gái quỳ sụp xuống: "Cảm ơn ân nhân!"

Dĩ nhiên Ngôn Khanh không để nàng quỳ, y nhóm lửa rồi đưa nàng một viên đan dược.

Ngồi bên đống lửa, đợi cho ấm áp xua vơi đau đớn, rét mướt và cơn đói bụng, cuối cùng cô gái cũng tìm về đôi chút lý trí để rồi ôm chân khóc lóc nghẹn ngào.

Ngôn Khanh quan sát căn nhà, phát hiện treo trên tường là số lượng lớn cung tên, đao và búa.

Ngôn Khanh hỏi: "Tổ tiên cô kiếm sống nhờ săn bắt hả?"

Cô gái đờ ra trước câu hỏi đột ngột của Ngôn Khanh, hoàn hồn lại nàng mới gật đầu, khàn giọng: "Vâng. Suốt mấy trăm năm nay nhà ta đều sinh sống nhờ cánh rừng phía sau ngôi nhà."

Cô gái ôm lấy bản thân, để cho ánh lửa ấm hơ khô nước mắt: "Trước kia cánh rừng này là chỗ giải trí của quan lại và các gia đình quyền quý. Hai trăm năm trước thành Chướng phồn hoa hơn hẳn bây giờ, náo nhiệt mà cũng sầm uất hơn. Ta nghe cha kể, kỵ của ta đã cứu được kha khá công tử nhà giàu ở đây, rồi được thưởng không ít đồ quý giá."

Ngôn Khanh gật đầu, thời điểm còn ngũ gia tộc cũng đúng là thời hoàng kim của thành Chướng. Bất luận là phủ đệ, đường phố, lầu các, hay cư dân thì đều không bị đắm chìm trong hơi nước đến độ mốc meo như bây giờ.

Ngôn Khanh nói: "Cô bảo ta cứu cô thì chí ít cũng phải nói cho rõ lí do đi chứ."

Cô gái nhấp môi, mặt mày vẫn trắng bệch: "Ta phá thai, ở thành Chướng thì đây là tội chết."

Ngôn Khanh: "Vì sao? Cô không cần nước thánh hả?"

Cô gái bỗng cao giọng: "Nước thánh? Ta hoàn toàn không cần tẩy rửa linh hồn! Chính lũ súc sinh ở phủ thành chủ mới phải tẩy sạch linh hồn đấy!"

Ngôn Khanh im lặng.

Cô gái run giọng: "Chúng là một lũ chó má! Cha mẹ ta không muốn làm theo lời chúng nên chúng đã giết chết họ! Ta không muốn lấy chồng, em trai ta không muốn lấy vợ, chúng bèn bắt ta vào phủ thân thích, bắt em trai ta vào phủ thành chủ. Bây giờ ta thậm chí không biết đứa trẻ trong bụng là con ai!"

Càng nói, giọng nàng càng như lời gào thét xé lòng. Ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng, nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi nên rời khỏi đây, đừng quay trở lại. Thành Chướng giờ là thành quỷ, ai nấy đều là ác quỷ."

"Chúng khao khát nước thánh, ước mong được dùng nó để rửa sạch cơ thể dơ bẩn của chúng, để thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn. Vì bây giờ, mọi lúc mọi nơi, chúng đều cảm thấy bị đè nén, ngột ngạt và khó chịu. Máu người thành Chướng rất nặng, nội tạng sẽ trở nên nặng trịch lúc bước đi, chỉ có dầm mưa mới làm chúng dễ chịu hơn."

Ngôn Khanh hỏi: "Cô cũng vậy à?"

Cô gái bật khóc: "Ta thà rằng ta cũng thế. Giá ta có thể hóa thành ác quỷ như bọn chúng! Ta không biết vì sao ta lại khác thường, ta không thích dầm mưa, cũng không trông mong nước thánh! Sao nhà chúng ta lại khác thường nhưu vậy?"

Tỉnh táo trong chốn địa ngục mới là nỗi tuyệt vọng chân chính.

Ngôn Khanh đã lấy đủ tin tức chỗ nàng, y ném một hạt ngọc vào đống lửa, hạt ngọc này có thể giữ cho lửa cháy mãi giữa bầu không khí ẩm ướt xung quanh, đồng thời ngăn được rắn độc và sâu bộ tới gần. Ngôn Khanh dặn: "Cô hãy ở lại đây. Chưa biết chừng khi cô ra ngoài, thành Chướng đã lại trời quang."

Ngơ ngẩn, cô gái nhìn chằm chằm ánh lửa hồi lâu, rồi đột nhiên cất tiếng: "Huynh là thần tiên từ Thượng Trùng Thiên à?"

Ngôn Khanh: "Sao lại hỏi thế?"

Cô gái đáp: "Vì trông huynh rất giống thần tiên."

Ngôn Khanh: "Cô từng gặp tiên rồi?"

Cô gái trả lời: "Kỵ của ta từng gặp. Có lẽ huynh đã dùng cách gì đấy để ẩn mình, đây không phải khuôn mặt thật của huynh."

Cô gái nói: "Kỵ ta nói tiên đẹp hơn lời miêu tả trong thoại bản rất nhiều, dù là đệ nhất mỹ nhân thành Chướng cũng khó bì được với thần tiên."

Ngôn Khanh nói: "Vẻ bề ngoài chỉ là vật ngoài thân."

Siết chặt váy áo, cô gái gật đầu.

Trước khi đi, Ngôn Khanh lại hỏi: "Đệ nhất mỹ nhân thành Chướng năm ấy là ai?"

Cô gái ngạc nhiên, rồi cũng cố gắng nhớ lại: "Là người nhà họ Tạ... Sơ Tuyền phu nhân nhà họ Tạ."

Nhà họ Tạ.

Sơ Tuyền phu nhân.

Ngôn Khanh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, hơi dừng nhịp bước: "Thần tiên mà kỵ cô gặp là nữ hả? Kỵ cô có nhắc gì tới ngoại hình của người ấy không?"

Cô gái lắc đầu: "Không... cha ta chỉ kể lại nhiêu đó."

Lúc Ngôn Khanh về Tô phủ, Tô phủ đã dập đèn.

Tầng ba, trước mái hiên.

Tạ Thức Y ngồi bên cửa sổ tự đánh cờ với bản thân, quân đen quân trắng nằm rải rác khắp bàn cờ gỗ. Mái tóc hắn đen dài uốn lượn, mưa bên ngoài hắt ra một màng sương trắng phập phù, chiếu lên sắc mặt trầm tĩnh và lạnh lùng của hắn.

Ngôn Khanh thu ô, đặt sang một góc.

Nghe tiếng động, Tạ Thức Y đặt quân trắng xuống rồi ngẩng đầu hỏi: "Ra ngoài suốt một ngày một đêm, mười hai canh giờ, ngươi đây là mới về thăm lại chốn xưa à?"

Ngôn Khanh đáp với vẻ lơ đãng: "Phải có cố nhân mới được gọi là chốn xưa chứ."

Tạ Thức Y gật đầu, giọng lạnh nhạt: "Ừ, không có cố nhân, vậy nên ngươi đi làm quen với người khác lại từ đầu?"

Cúi đầu nhìn huyết ngọc trên cổ tay, Ngôn Khanh lập tức hiểu ra ý bóng gió của hắn. Y không khỏi mỉm cười: "Ngươi thế này giống "oán phụ" trong các gia đình quyền thế lắm đó Yêu Yêu."

Tạ Thức Y: "..."

Thế rồi y giơ ba ngón tay: "Hôm nay ta đi một vòng thành Chướng, tìm ra được ba tin tức có thể có lợi cho chúng ta, ngươi nghe chứ?"

Tạ Thức Y nhìn Ngôn Khanh, không đáp.

Ngôn Khanh nói: "Một là mưa ở đây quái thật. Mỗi người dân thành Chướng đều rất "nặng", nặng ở cả linh hồn lẫn thể xác. Tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày nhưng họ luôn thấy người mình bẩn, cần rửa ráy. Thuốc rửa ráy thì ở phủ thành chủ, gọi là nước thánh, mà điều kiện để nhận được nó là sinh con thành công."

"Hai, cái nhìn của dân thành về chuyện sinh nở thoạt nhìn bình thường nhưng thực tế lại nề nếp một cách điên rồ. Mọi cô gái muốn sinh con đều phải đi qua phủ thân thích. Hơn nữa đa số trường hợp đều là mang thai một hai tháng, phụ nữ mang thai luôn thấy đau nhức toàn thân. Nếu mang thai mà không báo cho phủ thân thích thì các nàng chỉ có một con đường chết."

"Ba, nếu người vợ chết thì người chồng cũng phải bị chôn theo."

Tạ Thức Y im lặng lắng nghe.

Ngôn Khanh nói: "Ngươi có liên tưởng đến cái gì không?"

Tạ Thức Y lại đặt một quân trắng kẹp giữa hai ngón tay xuống: "Yểm."

Ngôn Khanh mỉm cười, ánh mắt lạnh băng: "Ừ, yểm.... Xưa nay, yểm vẫn luôn ký sinh trong bụng người phụ nữ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi