TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Thân phận trên lệnh bài mà Tô Khúc giao cho họ là Vương gia nước Tần.

Vào trong, đập vào mắt hai người trước tiên là bạt ngàn hoa mơ dọc theo hồ nước ngọc, trắng đỏ giao hòa, sương mù vấn vít, uốn lượn trên những nhành mơ như những hạt tuyết bung ra. Trong hồ ngọc có người đeo mặt nạ, có người không, chỉ biết rằng họ toàn là các nhân vật có chức có quyền dưới nhân gian, nay đến đây không chỉ để cùng nhau tiếp đón thần tiên mà còn để hưởng lạc thú.

Sau khi nhận lệnh bài của họ, thị nữ cung kính dẫn họ băng qua khu vực trung tâm hồ.

"Ẩn Vương điện hạ, mời đi bên này."

Ngôn Khanh và Tạ Thức Y cùng mặc áo đen tuyền, vóc dáng cao, khí chất lại xuất chúng nên bị rất nhiều người âm thầm để ý. Thị nữ sắp xếp cho họ một vị trí ở rìa cuối bờ hồ.

Khi đã yên vị, Ngôn Khanh thoải mái rót rượu cho mình rồi mượn tư thế nâng chén để quan sát mọi người xung quanh. Lúc rượu sắp chạm môi y, ngón tay lạnh băng của Tạ Thức Y ghì mép chén xuống, rồi hắn ghé sát tai Ngôn Khanh mà nói nhẹ: "Tốt nhất là đừng động vào bất cứ thứ gì trong yến hội này."

Bụng nhủ mình nào có ngốc đâu, nhưng Ngôn Khanh vẫn kiên nhẫn giải thích: "Ta xem xét rồi, rượu này không có độc, cùng lắm là có tí thuốc kích tình thôi. Chưa kể hiện giờ bao nhiêu người đang nhìn thế này mà chúng ta cứ ngồi im là họ đâm nghi đấy."

Tạ Thức Y vẫn nói giọng lạnh lùng: "Không được uống."

Ngôn Khanh chớp mắt trêu ghẹo: "Sao nào, chỉ là tí chất kích tình cỏn con, ngươi đây là đang nghi ngờ sức nhẫn nại của ta à?"

Tạ Thức Y không đáp, chỉ lạnh lùng liếc qua đám đàn ông đang chòng chọc nhìn bọn họ với vẻ đầy hứng khởi.

Sau đó hắn nắm cằm Ngôn Khanh và, ngay lúc Ngôn Khanh ngẩn tò te, đặt lên môi y một nụ hôn rất có tính độc chiếm.

Hắn nghiêng người làm tóc đen rủ xuống, do đó mọi người chỉ biết họ đang hôn chứ không thấy được mặt Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh: "?"

Hiển nhiên không muốn động tình trước đám đông, Tạ Thức Y chỉ nhẹ nhàng liếm lên môi đối phương mà không lấn sâu vào. Điều này làm Ngôn Khanh nhột đến mức vừa buồn cười vừa muốn tránh, song xét đến đám đông đang nhìn nên cuối cùng y chỉ nâng tay và hôn trả.

Lũ đàn ông đang nhìn họ thấy thế cũng dời mắt, chuyển sang quyến luyến môi lưỡi các mỹ nữ đi cùng.

Cứ vậy, hồ ngọc lãng đãng tiên khí đắm chìm trong những tiếng nói cười lả lướt khi chủ nhân còn chưa tới chung vui.

Nhưng chẳng bao lâu sau, có tiếng hô vọng ra từ phía cổng.

"Thành chủ đến!"

Người trong hồ đồng loạt dừng tay, đứng dậy và thi lễ kính cẩn: "Tham kiến thành chủ."

Ngôn Khanh và Tạ Thức Y ngồi tít rìa hồ nên vừa khéo bị những người ở trên che khuất.

Ngôn Khanh đẩy vai Tạ Thức Y, hơi thở hơi rối loạn: "Thành chủ thành Chướng đến kìa." Tạ Thức Y: "À." Rõ ràng chẳng có hứng thú quan tâm thành chủ là ai, hắn chỉ đưa tay lau rượu dính trên khóe môi Ngôn Khanh với ánh nhìn u tối. Điệu bộ của hắn làm Ngôn Khanh bật cười, y liền thủ thỉ: "Ngươi biết giờ trông mình giống gì không Tạ Thức Y?" Ngôn Khanh nói: "Giống hệt mấy yêu tinh gây họa mà đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, chuyên quấy nhiễu công việc của ta ấy."

Tạ Thức Y cười khẽ, hỏi ngược lại: "Trong mắt ngươi ta chỉ nghĩ có vậy thôi à?" Ánh mắt ngậm cười của hắn như tóe lửa và thiêu đốt da thịt Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh nín bặt rồi gượng gạo quay đầu.

Trong khi đó, tất cả mọi người đều im lặng chờ thành chủ lên tiếng. Đợi mọi người ngồi xuống hết thì Ngôn Khanh cũng thấy được ngoại hình thành chủ - không ngoài dự đoán, chính là người nhà họ Bạch, Bạch Tử Khiêm.

Người nhà họ Bạch có đặc điểm vạm vỡ, duy chỉ mình Bạch Tiêu Tiêu là ngoại lệ. Bạch Tử Khiêm không có tu vi, hoàn toàn là người trần mắt thịt nhưng lại sống hai trăm năm dưới dáng vẻ thanh niên. Khỏi phải nói, chắc chắn đây là tác phẩm của nhà họ Tần. Bạch Tử Khiêm cười nói sau mấy lời hoan nghênh đầy khách sáo: "Ta biết chư vị không quản đường xa đến nơi này là để tiếp đón thần tiên. Có điều mấy bữa nay Thượng Trùng Thiên gặp chuyện lớn, các vị thượng tiên không thể dành nhiều thời gian dưới trần nên chỉ e sẽ không tới gặp chư vị lần này."

Nói đoạn Bạch Tử Khiêm uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay: "Thượng tiên nhờ ta kính các vị một chén. Phải cảm tạ các vị đã giúp trừ ma nhiệt tình, chúng ta tin tưởng chẳng bao lâu sau thiên hạ sẽ không yểm không ma, thế gian thái bình."

Mọi người nghe thế thì vừa mừng vừa lo, ai nấy đều nâng chén kính rượu trả lễ Bạch Tử Khiêm.

Bạch Tử Khiêm đặt chén xuống, mỉm cười: "Ta còn việc quan trọng cần xử lí, hồ ngọc này ta cho mở mọi địa điểm vui chơi, hy vọng các vị có thể tận hưởng thỏa thích."

Đám quan lại quý tộc đang sướng rơn vì được khen nên hoàn toàn không có ý kiến trái chiều gì khác. Còn Bạch Tử Khiêm cũng chỉ ghé qua chào hỏi rồi vội vã rời đi với hai hầu nữ đằng sau.

Những người ở lại có kẻ đã hành động dâm loạn tại chỗ, nhưng cũng có kẻ đứng dậy và kéo người tình ra ngọn núi phía sau hồ.

Ngôn Khanh và Tạ Thức Y đưa mắt nhìn nhau, đoạn nhân lúc hỗn loạn, họ bám theo Bạch Tử Khiêm. Đi qua hồ ngọc là đến một con đường nở đầy hoa mơ, tiết trời không thể hiện rõ là xuân hay đông, chỉ biết gió se se lạnh, hoa mơ theo đó rụng đầy như mưa đổ. Đi hết cánh rừng mơ đỏ sẽ thấy bậc thềm tam cấp, bước lên, trước mắt lại hiện ra rừng đào. Sắc đỏ chuyển sắc hồng cũng là lúc bóng Bạch Tử Khiêm biến mất vào trong hang động cuối rừng đào.

Một mùi hương khả nghi phủ khắp toàn bộ phủ.

Ngôn Khanh không đuổi theo tay thành chủ mà giấu mình giữa đám đông. Nhiều người cũng đến rừng đào, Ngôn Khanh đang định tìm ai đó hỏi han thì chẳng ngờ có người đã chủ động tiến tới trước.

Một gã đàn ông trung niên mập mạp, thân khoác áo vàng lại gần bắt chuyện với Tạ Thức Y: "Đây là lần đầu Ẩn Vương điện hạ đến đây à?"

Ngôn Khanh: "?"

Tạ Thức Y dắt tay Ngôn Khanh, ngước mắt nhìn y rồi mới đáp tiếng "ừ" hờ hững.

Mỉm cười, gã trung niên kéo người tình của mình qua. Người tình của gã là một chàng trai trẻ môi đỏ răng trắng, ngoại hình thuộc loại ngây thơ, quần áo để lộ vòng eo mảnh khảnh.

Gã trung niên cười thô bỉ: "Điện hạ, ăn mặn nhiều rồi cũng nên nếm ít đồ chay, hay chúng ta trao đổi thử xem thế nào? Mèo con bên ta có tấm thân vô giá đấy, mà ta cũng hứng thú với người bên điện hạ."

Ngôn Khanh: "..."

Y vội níu tay áo Tạ Thức Y tránh cho hắn động thủ trước mặt mọi người.

Tạ Thức Y cúi đầu nhìn hành động len lén của Ngôn Khanh, không buồn đáp gã trung niên.

Giờ trong lòng Ngôn Khanh, Tạ Thức Y đã trở thành một tên "mù quáng vì yêu". Hắn ở Thượng Trùng Thiên vốn là Minh chủ Tiên minh chẳng bao giờ phải nhún nhường nhịn nhục, thế thì còn trông mong gì vào việc hắn nén giận ở trần gian? Và thế là trước khi Tạ Thức Y mở miệng, Ngôn Khanh bộc phát khả năng diễn xuất, y túm cánh tay Tạ Thức Y rồi van nài với ánh mắt cầu xin và mặt mày tái nhợt: "Không, điện hạ. Đừng đẩy ta đi, đừng đưa ta ra ngoài mà!"

Gã trung niên xùy một tiếng bất mãn: "Vật nuôi của điện hạ chưa ngoan ngoãn lắm nhỉ, hay là để ta giúp ngài dạy dỗ lại cậu ta nhé?"

Sợ bản tính cao ngạo của Tạ Thức Y không cho phép hắn hòa mình vào vai diễn hiện giờ của họ, Ngôn Khanh lại kéo kéo tay áo hắn. Nào ngờ Tạ Thức Y cúi đầu, nhìn Ngôn Khanh với vẻ rất chi là nghiêm túc, rồi bỗng mỉm cười.

Sau đó, Tạ Thức Y lạnh nhạt trả lời gã trung niên: "Không cần, ta tự dạy." Đoạn hắn nhẹ nhàng hỏi Ngôn Khanh: "Em vừa gọi ta là gì?"

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh: "Điện hạ."

Tạ Thức Y nói: "Sai rồi, gọi lại."

Ngôn Khanh: "Ẩn Vương điện hạ?"

Tạ Thức Y nhàn nhã nói: "Đúng là không hiểu phép tắc. Chẳng lẽ phải để ta tự lập quy tắc cho em? Dân gian người ta gọi gia chủ là gì?"

Ngôn Khanh: "..."

Đây không phải cuộc đối thoại kẻ xướng người họa giữa y và Thất công công nhằm bắt nạt Tạ Thức Y đó hả?!

Ngươi thù dai đến tận mức này luôn??

Tạ Thức Y cười khẽ: "Không nhớ?"

Gã trung niên bên cạnh liếm môi, hào hứng xen vào: "Điện hạ, hay cứ để ta đi. Đảm bảo sẽ trao trả cho ngài một món đồ chơi ngoan ngoãn!"

Ngôn Khanh xụ miệng, gác đầu lên vai Tạ Thức Y, cuối cùng đành nhẫn nhịn: "Phu quân, đừng đưa em cho người khác, em chỉ muốn được ở bên chàng."

Gã trung niên sửng sốt, phu quân? Một món đồ chơi hèn kém mà dám gọi chủ nhân là phu quân?! Gã toan mở miệng dạy bảo thay Ẩn Vương điện hạ thì không ngờ Ẩn Vương lại mỉm cười một cách rất hưởng thụ.

Gã trung niên: "..."

Tạ Thức Y ngừng cười, nói: "Em ấy không muốn."

Dứt lời hắn dẫn Ngôn Khanh đi tiếp.

Gã trung niên đâu chịu bỏ cuộc, ánh mắt gã suýt dính cả vào eo Ngôn Khanh kia kìa. Gã lau nước miếng rồi lóc cóc chạy theo: "Không muốn cũng không sao, ai cũng đến đây vui chơi cả, kết thêm bạn bè là điều tốt. Ta là Phùng Vĩnh Niên, người của đế đô nước Sở. Điện hạ đến lần đầu thì cứ để ta giới thiệu cảnh quan cho ngài nhé?"

Cái nhìn đáp trả lạnh lùng của Tạ Thức Y làm gã hơi ngẩn ra. Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của hắn quá sắc, trông như có thể lột da róc thịt gã ngay giây kế tiếp.

Nhưng Phùng Vĩnh Niên phớt lờ thái độ của Tạ Thức Y. Quyết tâm dụ dỗ mỹ nhân cho bằng được, gã sấn lại gần: "Phía trước là núi Cực Lạc, diện tích rất lớn, bên trong có mấy trăm buồng chứa hồ ngâm, ngâm một lát là người mềm rũ, đáy hồ còn xây hệ thống. Điện hạ có muốn bốn chúng ta cùng chung vui không?"

Ngôn Khanh đỡ trán với vẻ không còn gì để nói. Kiếp trước Thất công công cũng tốn công bắt người vào phủ khiến Ngôn Khanh không dưng mang tiếng một tên ** chuyên làm chuyện ác. Ngôn Khanh từng nghe những lời đồn thổi về mình, nào là "thân mang quái kiếm", "một đêm bảy lần", "đêm ngự mười người" và những từ ngữ chỉ có hơn chứ không có kém khác.

(*bản gốc bị che)

Ngôn Khanh đã quen với tiếng tăm bê bối của mình, nhưng có lẽ đây là lần đầu Tạ Thức Y phải nghe mấy lời đen tối ấy.

Tạ Thức Y vẫn không nói năng gì.

Phùng Vĩnh Niên mừng húm, cho rằng đối phương đồng ý nên vui vẻ dẫn Tạ Thức Y vào hang động.

"Lần trước ta phát hiện cái hồ, ẩn sâu lắm nên chưa ai đi qua cả, chúng ta đến đấy thôi!"

Sau đó Phùng Vĩnh Niên dẫn họ tiến sâu vào hang, mùi hương đốt trong phủ chỉ còn lại thoang thoảng và bị thế chỗ bởi hương son phấn thơm nồng. Hang động ngoằn ngoèo, dạ minh châu khảm khắp nơi xua tan bóng tối. Thi thoảng Ngôn Khanh lại nghe có tiếng giao hoan. Lúc đến kịch đường thì một đường hầm dẫn xuống hiện ra trước mắt họ. Phùng Vĩnh Niên cười mờ ám với họ rồi đi trước dẫn đường.

Phía cuối hang ngầm là một động tiên khác, có thể thấy rõ nó đã được trang hoàng lại qua vô số vàng ngọc và linh lực dồi dào.

Phùng Vĩnh Niên dẫn Tạ Thức Y cùng Ngôn Khanh vào một động nhỏ: "Chính là nơi này."

Mà vừa thấy cấu trúc của cái động nhỏ ấy, Ngôn Khanh đã ngẩn người. Ánh sáng trong trẻo phát ra từ dạ minh châu soi rõ khoảng trống xung quanh. Phùng Vĩnh Niên khởi động hệ thống, cửa đá rơi xuống chặn kín lối ra vào tạo thành một không gian khép kín, ngăn cách mọi âm thanh.

Đá xanh được nạm từng hàng ngay ngắn trên tường, ngẩng đầu, dạ minh châu tỏa quầng sáng óng ả như từng đợt sóng hơi nước sắc bén.

Nơi này quá quen thuộc...

Ngôn Khanh không khỏi bật cười.

Y nhìn xuống đất, khối đá dựng sát tường ngày trước đã không còn, mặt đất bị đào để tạo thành một hồ nước nhỏ.

Đây chính là ngục U Tuyệt – cấm địa của nhà họ Bạch năm xưa, không ngờ sau hai trăm vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi