TRỢ LÝ KIẾN TRÚC SƯ

Bầu không khí trên bàn cơm dịu đi rất nhiều, hơn nữa Trương Tư Nghị không muốn làm mẹ phiền lòng, nhưng vừa mới nghe ba cậu đánh giá bạn cậu như thế, cậu thật sự khó chịu.

Sau bữa tối, giống với mọi gia đình cả nước, nhà họ Trương cũng xem tiết mục Gala cuối năm.

Ba Trương đã pha trà, giống như xem chương trình thời sự với chủ tịch nước, ông đúng giờ ngồi trước TV.

Vừa ồn ào trên bàn cơm, Trương Tư Nghị không muốn xem TV, cậu cảm thấy chương trình này cũng bình thường thôi, thà về phòng xem phim truyền hình Mỹ và đọc truyện tranh còn hơn.

Cậu đang định lén lút lên tầng thì bị mẹ Trương phát hiện, bà kéo lấy cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Làm gì? Lại định một mình lên phòng? Sao con không dành thời gian xem TV cùng ba con?”

Trương Tư Nghị càu nhàu: “Buổi chiều con cùng ba xem rồi.”

Mẹ Trương dở khóc dở cười: “Con coi đó là làm nhiệm vụ à? Bình thường con ở Hải Thành, ba mẹ không gặp được con, năm hết tết đến, khó có dịp cả nhà đoàn tụ, con bao nhiêu tuổi rồi còn chấp ba con mấy chuyện nhỏ nhặt này? Con không phải không biết ba con ngoài cứng trong mềm, con mà lên tầng, ông ấy sẽ hụt hẫng lắm đấy...”

Trương Tư Nghị chạm chạm ngón tay, nhớ đến lời nói của ba cậu với ông nội khi làm lễ cúng tổ tiên, cậu bị thuyết phục.

Cậu mất tự nhiên ngồi ở rìa sofa, còn lấy điện thoại di động ra chơi, lướt Wechat, không ngờ thấy Cố Tiêu cập nhật trạng thái mới!

Cố Tiêu chụp hai bức ảnh, một tấm là bữa cơm tất niên.

Trương Tư Nghị ấn vào bức hình, phát hiện thức ăn của gia đình anh vô cùng phong phú, có lẩu hải sản, cá hoa vàng om dưa muối, cá hố kho thịt và củ cải, bánh rán, sủi cảo... Rõ ràng đã ăn no rồi, nhưng nhìn một bàn thức ăn này, Trương Tư Nghị lại nhớ tới tối hôm qua Cố Tiêu nấu cơm cho cậu ăn.

Cậu nuốt nước bọt, không biết xấu hổ suy nghĩ, bầu không khí trong bữa cơm tất niên nhà Cố Tiêu thế nào, nồi lẩu hải sản kia nhìn rất ngon, nếu cậu có thể ăn ké thì tốt.

Ngón tay trượt đến một tấm ảnh khác, đó là ảnh chụp bốn bàn tay chụm lại với nhau.

Trương Tư Nghị liếc mắt một cái là nhận ra tay Cố Tiêu, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, nhìn mềm mại nhưng thực tế rất mạnh mẽ... Bản chất mạnh mẽ đó cậu cảm nhận được khi bị anh ôm một chút trong trò chơi của cuộc họp thường niên.

Ngay bên cạnh tay Cố Tiêu là một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn, có lẽ là tay em gái anh. Hai bàn tay còn lại cũng dễ nhận dạng, tay ba Cố Tiêu lớn hơn một chút, trông rất thô ráp, tay mẹ Cố Tiêu cũng có dấu vết của thời gian.

Trương Tư Nghị đưa ảnh chụp lùi về, thấy lời bình kèm theo hai bức ảnh của Cố Tiêu - “Ba nói còn thiếu hai bàn tay nữa, cố gắng trước tết năm sau có thêm ít nhất một bàn tay.”

Trương Tư Nghị nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, ánh mắt chậm rãi chuyển đến ngón cái trên bàn tay đang nắm điện thoại di động của cậu...

“...” Mày nghĩ lung tung gì vậy!

Ba Trương bên cạnh khẽ ho một tiếng, đột ngột hỏi: “Cậu Cố Tiêu đó, nhà cậu ấy ở đâu?”

Trương Tư Nghị giống như bị người khác phát hiện ý nghĩ xấu xa của bản thân, vội vàng tắt màn hình điện thoại, căng thẳng nói: “Dạ? Con không biết! Làm sao vậy?”

Ba Trương liếc mắt nhìn cậu, cảm thấy lạ lùng vì thái độ như gặp phải bệnh dịch của cậu, chậm rãi nói: “Con nhớ chuẩn bị ít quà, đến nhà người ta chúc mừng năm mới.”

Trương Tư Nghị: “...” Đến nhà Cố Tiêu chúc tết? Tại sao? Gọi điện thoại không được ư?

Ba Trương nhấp một ngụm trà, nói: “Hầu hết đồng nghiệp của con đều từ nơi khác đến phải không? Họ không có điều kiện giống con, con vừa khéo cùng quê với Cố Tiêu, thành phố Nam Kinh không lớn, dù nhà cậu ấy ở đâu, con đi một chuyến đều thuận tiện, xem như là làm hết phép lịch sự.”

“Vậy, vậy được không ạ?” Trương Tư Nghị không hiểu nhiều về đạo lý đối nhân xử thế. Ở nước ngoài, người tây không có tập quán chúc tết hỏi thăm sức khỏe giáo viên vào dịp lễ tết. Cậu luôn cảm thấy bây giờ là thời đại mới rồi, đi chúc tết đầu năm đã không còn giá trị. Hơn nữa, nói trắng ra, đi chúc tết là biến tướng của việc biếu quà hối lộ, với tính cách của ba cậu, ông rất khắt khe trong việc này, không nên nói ra những lời như vậy.

Mẹ Trương ở bên nghe xong, vỗ đùi nói: “Ba con nói đúng! Aiz, mẹ thấy Tiểu Cố còn trẻ tuổi, nên quên mất. Tốt xấu gì cậu ấy cũng là thầy hướng dẫn công việc cho con! Nghề nghiệp của con khác ba con, các con học kỹ thuật, học trò nhỏ cần phải đi chúc tết thầy, quà nhiều hay ít không quan trọng, chủ yếu là tấm lòng.”

Trương Tư Nghị: “...” Học, học trò nhỏ O///O

Mẹ Trương nói xong liền đứng dậy đi tìm quà tặng thích hợp, bà xoay người lại nói: “Tối nay con gọi điện thoại cho cậu ấy chúc mừng năm mới trước, tiện thể hỏi xem nhà cậu ấy ở chỗ nào.”

Trương Tư Nghị “dạ” một tiếng, trái tim hỗn loạn.

Thật ra cậu không phản đối chuyện ba mẹ cậu đề nghị, ngược lại còn hơi hưng phấn, muốn đi xem nhà Cố Tiêu - có lẽ đúng hơn là, không phải muốn đi xem nhà Cố Tiêu mà là muốn nhìn thấy Cố Tiêu.

Mặc dù họ xa nhau chưa đến nửa ngày, nhưng trong nửa ngày này, Trương Tư Nghị không biết bản thân nhớ Cố Tiêu bao nhiêu lần.

Khi ở chung thì luôn muốn chạy trốn, một khi tách ra lại luôn nhung nhớ.

... Tâm trạng vừa ngọt ngào vừa không thể đoán trước.

Biết trong thời gian nghỉ có cơ hội gặp Cố Tiêu lần nữa, trái tim Trương Tư Nghị đập dồn dập.

Trực tiếp gọi điện thoại hỏi địa chỉ thật sự thử thách lòng can đảm của cậu, Trương Tư Nghị đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cậu quyết định gửi tin nhắn qua Wechat.

“Cố công, chúc mừng năm mới, chúc anh năm mới vui vẻ, tiện thể có thể hỏi nhà anh ở đâu được không?”

... A, hỏi thẳng người ta nhà chỗ nào có phải hơi kì quái không? (=_=)

Đổi một cái khác - “Cố công, năm con dê đến, chúc anh sự nghiệp rồng bay phượng múa, tinh thần như rồng gặp mây, tâm trạng như rồng lượn, mơ ước như rồng bay trên trời, may mắn như rồng thần phù hộ, tài vận như chụp được rồng vàng, chúc anh năm con dê ấm áp, cuộc sống thuận lợi... Nhà anh ở chỗ nào vậy?”

... (=_=)...

Không được, không được, quá kì dị! Hay là không chúc gì cả, cứ vào thẳng vấn đề!

“Cố công, có thể hỏi nhà anh ở đâu được không? Em muốn vài ngày nữa đến nhà anh chúc tết.”

Trương Tư Nghị đọc đi đọc lại nhiều lần, cảm thấy câu này không tệ lắm, cắn răng, ấn gửi.

Ngay tại thời điểm gửi xong, cậu rơi vào tình trạng hoảng loạn sợ bị từ chối.

Nhưng may mắn, Cố Tiêu trả lời tin nhắn của cậu rất nhanh: “Nhà của anh có đến hai Cố công, em muốn chúc tết ai?”

Trương Tư Nghị: “...”

Trương Tư Nghị: “Anh.”

Cố Tiêu: “A, chúc tết "Cố công" anh thì coi như chúc rồi, không cần nữa.”

Trương Tư Nghị: “...” Ngất mất, vậy ý anh là em phải đi chúc tết ba anh sao? Em không quen ba của anh!

Cố Tiêu: “Nhưng mà, "Cố công" không chấp nhận, "anh trai" chấp nhận [mỉm cười]”

Trương Tư Nghị: “...” Anh đi chết đi! (╯/////)╯︵┻━┻ Hai, ba câu nói vô cùng đơn giản, Trương Tư Nghị lại bị Cố Tiêu bắt nạt đến đỏ mặt tía tai.

Một lát sau, tâm trạng cậu mới bình tĩnh lại, cảm thấy dùng phương thức lễ phép đối phó với Cố Tiêu căn bản vô tác dụng, nếu đối phương không đứng đắn, vậy cậu không thèm nghiêm túc nữa, đến đây, làm tổn thương nhau đi: “Anh trai ~ em trai nhỏ muốn đến nhà anh chúc tết, cho em địa chỉ nhà anh đi!”

Tuy nhiên, gửi tin nhắn này xong, Trương Tư Nghị cảm thấy xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất. What the fuck, tại sao cậu có cảm giác nhắn tin qua Wechat lần này giống như đang tán tỉnh với Cố Tiêu?

Đến lượt Cố Tiêu không phản hồi, khoảng bốn, năm phút sau, đối phương mới nhắn địa chỉ, đồng thời khôi phục giọng điệu nghiêm trang: “Mùng một mùng hai tết anh không ở nhà, mùng ba tết mới có thời gian, từ đó về sau hãy đến, trước khi đến nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Trương Tư Nghị: “...” Ơ? Trả lời nhanh thế cơ à!

Thế nhưng giọng điệu này của đối phương lại làm nổi bật sự phóng đãng của câu "Anh trai" trước đó...

A a a, không thể trách cậu được, ban đầu Cố Tiêu đưa ra điều kiện hạn chế, cậu chỉ phối hợp... Chờ chút! Cố Tiêu xóa cái tin "anh trai chấp nhận" bao giờ vậy? (= 皿 =)

Qua một phút đồng hồ, Cố Tiêu lại gửi đến tin nhắn mới: “Lúc đó nhớ mang theo quần lót trả lại cho anh, chỉ cho em mượn mặc một đêm thôi, anh không định tặng em.”

Trương Tư Nghị: “...” (╯#°Д°)╯ What the fuck... Cố Tiêu đã biết sáng sớm cậu mặc quần lót của anh!?

Một chiếc quần lót mà thôi, tại sao nói giống như kiểu ông đây tiếc không muốn trả lại anh vậy! Nếu không phải bị di tinh, ông đây không thèm mặc nó một giây nào hết!

Hơn nữa, mẹ nó, anh lấy một chiếc quần lót bảo ông đây mặc vào, bây giờ lại muốn ông đây trả chiếc quần lót dính tinh dịch của ông đây cho anh? Anh lấy về làm gì? Không chê bẩn à? Còn muốn ông đây khi đi chúc tết đưa qua cho anh? A a a...

Não bộ Trương Tư Nghị hoàn toàn bị bốc cháy bởi chuỗi câu hỏi dài loằng ngoằng này, cậu ngồi phịch trên sofa, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, một làn khói đen bốc lên từ đỉnh đầu.

Nhưng cậu chưa tê liệt được bao lâu thì nghĩ đến quần lót mình tiện tay nhét dưới gối đầu sau khi tắm rửa vào buổi trưa, ngay lập tức bật dậy chạy phăng phăng lên tầng, vài giây sau - “Mẹ! Mẹ! Mẹ!...”

“Ơi? Chuyện gì thế? Gọi hồn à!”

Mẹ Trương đi lên, thấy con trai đỏ bừng mặt mang theo một cái gối đầu, chỉ vào góc giường, ấp úng hỏi: “Con, con đặt quần lót ở đó, mẹ có từng thấy nó không?”

“Giặt giúp con rồi!” Mẹ Trương nhìn cậu, không nói nên lời: “Sao con lại nhét quần lót bẩn dưới gối, thói quen này không tốt đâu...”

Bà dừng một chút, dường như đang do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Buổi trưa con vội vàng tắm rửa cũng do đó phải không? Thảo nào trước đó con ở cùng với Cố Tiêu vẻ mặt là lạ, nhưng mẹ không hiểu lắm, ban ngày ban mặt con ngồi xe ô tô mà bị di tinh, có phải thân thể có vấn đề gì không?”

Nói đến đây, nét mặt và giọng nói của mẹ Trương đều trở nên lo lắng: “Con đừng xấu hổ, thanh niên trai tráng, phải chú trọng vấn đề này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này, hay là sau mùng bảy, mẹ đưa con đi khám nam khoa.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cậu sai rồi, cậu thật sự sai rồi, người thật sự đáng sợ không phải là Cố Tiêu, mà là mẹ cậu!

Ngày 18 tháng 2 năm 2015, Trương Tư Nghị xù bộ lông cháy xém, dưới sự dằn vặt của một nam thanh niên tên Cố Tiêu và một bà hủ nữ già tên là Hứa Như Cầm, trải qua đêm giao thừa khó quên nhất trong cuộc đời mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi