TRỞ MÌNH TRONG LÒNG BÀN TAY ẢNH ĐẾ

"Ôi trời ạ." Nắm Sữa Vàng bị sốc đến mức kêu lên một tiếng địa phương --- Đây là nó học được từ chủ nhân của nó.

Nó nhìn A Xám, vừa kích động vừa hưng phấn đến mức cả người run lên: "A Xám, mi trộm điện thoại di động của con người à! Sao mi làm được vậy!"

Quá trâu!!!

Đây cũng chính là điều Diệp Vấn Vấn muốn hỏi.

Cô có hơi mờ mịt nhìn cái điện thoại kia, mặc dù lớp vỏ ngoài có hơi cũ nát, nhưng sau khi A Xám vứt vào thì màn hình đã sáng lên, biểu hiện rằng điện thoại vẫn còn hoạt động được, tín hiệu đầy cây.

Nhưng A Xám không giải thích nhiều, nó chỉ nói: "Gọi đi."

Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô đè cả bàn tay mình xuống, màn hình mở -- Cái điện thoại này không có khóa.

Cô không biết, nếu A Xám muốn cướp điện thoại thật thì cũng không quá khó. Nhưng thông qua quan sát của nó, nó biết điện thoại di động của con người có mật khẩu riêng, có khi là hành động, cũng có khi là khóa mặt. Tuy nó không hiểu, nhưng nó cũng có thể rõ ràng rằng, cho dù có mang loại điện thoại đó về cho Diệp Vấn Vấn dùng, thì cô cũng không dùng được.

Nhất định phải tìm được một cái điện thoại mà Diệp Vấn Vấn có thể sử dụng "an toàn".

Nó vẫn luôn không tìm được cái nào thích hợp, nó suy nghĩ một chút, sáng sớm hôm nay nó bay tới nhà Chu Hạo, phát hiện cửa sổ ở phòng sách mở ra. Ma xui quỷ khiến thế nào nó lại bay vào trong, nó từng nghe Diệp Vấn Vấn nói đến số điện thoại của Tông Việt một lần, cho nên nó bèn gọi lại.

Sau khi nó rời đi, nó may mắn phát hiện ra có một con người dùng điện thoại di động không có "mật khẩu", nó bèn nghĩ cách trộm điện thoại đến.

Hai con chim một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm động tác của cô, không hề dời mắt.

Điện thoại vang lên tiếng bíp bíp.

- ---

Quý Hòa Hiện và Tông Việt im lặng ngồi trong đài phát thanh, bên ngoài là tiếng ồn ào, đó là những tiếng hô hoán của người hâm mộ. Kiều Hựu Song đang nói chuyện thay Quý Hòa Hiện trước đài phát thanh, sau khi nói vài câu rồi bắt đầu phát nhạc.

Tông Việt liếc nhìn Quý Hòa Hiện, tình trạng của anh cũng rất gấp, anh đã mấy ngày liên tục không ngủ. Trước đó dù đã dùng phấn che đi quầng thâm mắt, thế nhưng vẫn lộ ra một mảng xanh đen, trong mắt đầy tơ máu, dáng vẻ vô cùng uể oải.

"Nghỉ ngơi chút đi." Anh ta nói.

Thật ra mấy ngày nay Tông Việt cũng không chợp mắt, nhưng không thể so sánh tố chất cơ thể của anh ta và Quý Hòa Hiện được. Cho dù bình thường Quý Hòa Hiện hay rèn luyện cơ thể, thế nhưng vẫn khác một trời một vực với Tông Việt trong quân đội.

Huống hồ, trước đây khi Tông Việt làm nhiệm vụ thì, chuyện ẩn núp suốt mấy ngày mấy đêm không ngủ là chuyện thường như cơm bữa, bởi vị trình huống của anh ta khá hơn Quý Hòa Hiện nhiều.

Nhất là sau khi biết được Diệp Vấn Vấn bình yên vô sự.

Quý Hòa Hiện lắc đầu.

Giây phút sống còn, không đợi được cô, sao anh có thể yên lòng được. Vừa nhắm mắt, trong đầu anh đã hiện lên vô số hình ảnh cô đang rơi vào nguy hiểm.

NHững hình ảnh này tựa như nghìn vạn sợi tơ mỏng manh quấn chặt lấy thần kinh của anh, khiến anh rơi vào trạng thái căng thẳng, không thể nào thả lỏng được.

Anh không phải là người do dự thiếu quyết đoán, càng không phải người suy nghĩ lung tung. Chỉ là việc liên quan đến Diệp Vấn Vấn, lý trí anh có thể bình tĩnh, nhưng tình cảm lại không.

"Cậu như thế sẽ khiến em ấy áy náy." Tông Việt đổi một cách khuyên khác: "Em ấy sẽ không muốn thấy cậu như thế này."

Quý Hòa Hiện cụp mắt.

Tông Việt đưa tay vỗ vỗ vai anh: "Dù không ngủ, thì nhắm mắt một chút cũng được."

Quý Hòa Hiện bị anh ta thuyết phục.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh rung lên. Anh lấy ra nhìn, là một dãy số điện thoại lạ.

Mấy ngày nay vì tìm người giúp đỡ cho nên có không ít số lạ gọi đến cho anh, anh tiện tay nhấc máy.

"Thầy Quý!"

Quý Hòa Hiện từ từ thẳng lưng dậy, anh dừng lại vài giây, ở bên đầu dây là một giọng nói quen thuộc, giọng nói ấy nhuộm đẫm nghẹn ngào, không phải anh ảo giác.

"Vấn Vấn?"

"Là em!" Diệp Vấn Vấn vốn đã muốn khóc, cô lại nghe được giọng của Quý Hòa Hiện lần nữa cho nên nước mắt đã dâng đầy hốc mắt. Sâu trong lồng ngực có một kích động ập đến khiến cô bật khóc thành tiếng.

"Em đang ở đâu?!" Quý Hòa Hiện bỗng đứng bật dậy, động tác mạnh đến mức khiến cái ghế bật ngửa ra sau, vang lên một tiếng động chói tai.

Diệp Vấn Vấn: "Em đang ở trên một cái cây!"

Sau đó cô lại bổ sung một câu: "Anh không cần tới tìm em, em sẽ đến tìm anh ngay."

"Anh chờ em, em sẽ đến nhanh thôi." Diệp Vấn Vấn lau khô nước mắt, cô lưu luyến không rời cúp điện thoại.

A Xám trầm giọng hỏi: "Mi đi tìm chủ nhân của mi à? Sao mi tìm được?"

Nó cho Diệp Vấn Vấn điện thoại là để cô liên lạc với chủ nhân của cô, để chủ nhân cô đến tìm cô.

Nắm Sữa Vàng mau miệng hơn, nó vui sướng nhảy lên. Bây giờ nó đang rất hưng phấn, tuy rằng nó cũng không biết tại sao mình lại hưng phấn: "Chủ nhân của Diệp Vấn Vấn chính là minh tinh lớn vừa đến công viên đó, vừa rồi anh ta còn phát thanh nữa, bây giờ anh ta đang ở trong đài phát thanh kia kìa."

"A Xám, mi mau đưa cô ấy qua đó đi." Nắm Sữa Vàng giục.

A Xám im lặng vài giây, nó nói: "Ta không thích con người, mi đưa cô ấy đi đi."

Diệp Vấn Vấn bước lên ôm lấy một phần nhỏ cánh của A Xám, trong mắt cô đong đầy nước mắt. Thật ra cô rất may mắn, "những người bạn" cô gặp được đều rất tốt bụng.

"A Xám, cảm ơn mi."

A Xám cúi đầu nhìn cô, nó dùng đầu đụng vào cô, cô bị nó cụng đến lăn vào tổ, lăn long lóc hai vòng.

Diệp Vấn Vấn: "......."

"Đi đi." A Xám nói.

Diệp Vấn Vấn bò lên lưng Nắm Sữa Vàng, cô nắm chặt lông chim của nó. Rồi lại quay đầu liếc nhìn A Xám, nó đứng trong tổ chim của mình, nhìn theo cô rời đi.

Tuy Nắm Sữa Vàng nhìn nho nhỏ yếu ớt, thế nhưng tốc độc cũng không chậm, chưa đến năm phút đồng hồ nó đã bay đến ngoài đài phát thanh.

"Nhiều người ghê á." Nắm Sữa Vàng đậu trên một chạc cây, liếc mắt nhìn: "Chủ nhân của mi giỏi vậy à?"

Diệp Vấn Vấn hình dung như sự tồn tại của A Xám với nó, Nắm Sữa Vàng đã hiểu ra ngay.

Đang lúc Nắm Sữa Vàng và Diệp Vấn Vấn tìm xem cửa sổ nào mới là cửa sổ phòng của Quý Hòa Hiện thì, có một cánh cửa sổ ở lầu hai bỗng mở ra, Quý Hòa Hiện đứng nhoài người ra ngoài cửa sổ, anh phất tay với những người hâm mộ bên dưới, mỉm cười chào hỏi họ.

"Quý Hòa Hiện!!!"

"Đẹp trai quá á á á á."

"Mẹ nó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy ở khoảng cách gần như thế, bị vẻ soái ca ấy làm cho hôn mê mất."

"Đây là nhan sắc thần tiên gì thế này, còn đẹp hơn cả trên tivi nữa."

"Anh ấy cười anh ấy cười anh ấy cười kìa!"

....

Nắm Sữa Vàng tìm đúng cơ hội bay qua.

Quý Hòa Hiện bỗng thấy có một con chim nhỏ màu vàng bay tới chỗ anh, con ngươi của anh bỗng co rụt lại, nhịp tim cũng tăng nhanh theo đó. Anh vô thức đưa tay ra, Nắm Sữa Vàng đậu trên tay anh, nghiêng đầu nhìn anh.

"Thầy Quý." Diệp Vấn Vấn lặng lẽ ngẩng đầu lên, cô khẽ gọi một tiếng.

Cơ thể Quý Hòa Hiện thoáng cứng lại, thế mà anh lại có một cảm giác không chân thực. Anh đưa một tay khác lên che phía sau lại, fans bên dưới đã kích động chết rồi.

"Mẹ nó, ngay cả chim cũng thích con trai Hiện."

"Con chim nhỏ kia đáng yêu quá, ánh mắt nam thần nhìn chim nhỏ thật dịu dàng."

"Nam thần của chúng ta là người dịu dàng thế đó."

"Ôi trời, tôi muốn làm con chim kia quá."

.......

Quý Hòa Hiện bình tĩnh nói với fans bên dưới mấy câu, sau đó anh lùi vào trong, đóng cửa sổ lại.

Sau khi Kiều Hựu Song xác định hệ thống phát thanh đã tắt, bên trong phòng chỉ còn lại ba người, họ cùng nhìn chằm chằm vào Nắm Sữa Vàng.

Diệp Vấn Vấn trượt xuống khỏi người Nắm Sữa Vàng, rơi vào lòng bàn tay Quý Hòa Hiện. Nắm Sữa hơi run ránh, nó bay đến bên cạnh, có chút cảnh giác lại có chút tò mò mà nhìn.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Diệp Vấn Vấn nhìn thấy rõ gương mặt của Quý Hòa Hiện.

Ảnh đế đại nhân tiều tụy quá,

Mi mắt cô run lên, cô lại đỏ vành mắt lần nữa.

Cô và Quý Hòa Hiện ở cùng nhau lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô thấy anh uể oải tiểu tụy như thế, cho dù khi quay phim mệt gần chết ở đoàn làm phim, thì anh cũng chẳng tiều tụy đến thế này.

"Vấn Vấn!!! Cuối cùng cũng tìm được em rồi." Bọn họ im lặng, không có nghĩa Kiều Hựu Song cũng có thể im lặng, cậu ta xông lên: "Em không biết đâu, em mất tích ba ngày nay, anh Quý...."

Câu sau đó cậu ta không nói ra, bởi vì Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta.

"Nói chung em có thể trở về là quá tốt rồi." Kiều Hựu Song bị trừng cũng không sợ, cậu ta thở dài một hơi, Tiểu Hoa trở về, cuối cùng anh Quý cũng trở lại bình thường.

Sao cậu ta có thể không vui được.

Cảm ơn trời đất.

Nói xong cậu ta định kéo Tông Việt rời đi, nhường không gian lại cho ông chủ.

Kiều Hựu Song khó hiểu nhất là sự tồn tại của Tông Việt, cậu ta biết Tông Việt là huấn luyện viên của đoàn làm phim trước, giao tình giữa Quý Hòa Hiện và anh ta rất tốt.

Nhúng bây giờ anh ta lại bỗng lòi ra, nói Tiểu Hoa là em gái của anh ta... Đùa gì thế, cậu ta biết rõ chuyện bên trong, Tiểu Hoa là tinh linh hoa do ông chủ vẽ ra, là chủng vật thần kỳ trong tranh, anh trai ở đâu ra.

Rõ ràng là muốn vẽ thêm chuyện, nói không chừng còn đang ôm lòng mơ ước với Tiểu Hoa. Ông chủ có thể yên tâm, nhưng cậu ta thì không.

Tông Việt cũng phối hợp rời khỏi đài phát thanh, đúng là nên cho họ ở riêng với nhau một chút.

Lúc gần đi, Tông Việt còn tiện tay chụp theo Nắm Sữa Vàng đang chuẩn bị xem trò vui đi.

Nắm Sữa Vàng:???

- ---

Trên tường của đài phát thanh có treo một chiếc đồng hồ kiểu cổ, kim giây chạy qua vang lên từng tiếng cùm cụp.

"Thầy Quý, xin lỗi." Diệp Vấn Vấn phá vỡ sự im lặng: "Em đã khiến anh thêm phiền rồi."

Cô không biết sao Quý Hòa Hiện biết cô ở công viên Trường An, nhưng có thể chắc chắn một điểm, Quý Hòa Hiện đã tốn rất nhiều sức lực để tìm kiếm cô.

Diệp Vấn Vấn để ý, bàn tay đang nâng cô của Quý Hòa Hiện đang cố gắng không run lên, Anh không nói gì, nhưng cô không nhịn được.

Cô bước lên hai bước, ôm chặt lấy ngón tay cái của Quý Hòa Hiện rồi dán mặt mình lên đó, nói: "Thầy Quý, em không sao, em đã về rồi đây."

Quý Hòa Hiện hơi co tay lại, đưa cô đến gần ngực mình hơn. Chờ đến khi tâm tình anh ổn định lại mới nới lỏng ngón tay, nâng Diệp Vấn Vấn lên ngang tầm mắt mình.

"Đừng khóc, em về là tốt rồi." Anh nói, giọng nói dịu dàng kia khiến cô càng muốn khóc hơn.

Cô khịt khịt mũi: "Anh có thể cúi đầu xuống không?"

Quý Hòa Hiện cúi thấp đầu theo lời cô, Diệp Vấn Vấn nhón chân lên, cô hôn nhẹ lên cằm anh.

Tựa như lông chim nhẹ nhàng lướt qua.

Một giây sau, tay của Quý Hòa Hiện trầm xuống, anh tiếp được Diệp Vấn Vấn hình thể bình thường. Cô thoáng sửng sốt, lại ngẩng đầu lên nhìn, lúc này tầm mắt đã thay đổi.

Hai người cách nhau rất gần, Quý Hòa Hiện ôm eo cô, anh cúi đầu xuống. Còn cô lại ngước đầu lên, hai cánh môi của hai người cách nhau chưa đến mười centimet, hô hấp đan xen vào nhau.

Thời gian bỗng chậm lại.

Dường như tất cả âm thanh đều biến mất bên tai cô, cô chỉ có thể nghe được hơi thở nhè nhẹ của Quý Hòa Hiện và cả nhịp tim đang gia tốc của mình.

Diệp Vấn Vấn lại nhón chân lên lần nữa, lần này, không có sự ngăn cách của hình thể, cô chạm được đến đôi môi mỏng của anh.

Thậm chí cô còn không biết mình đang làm gì, cô chỉ làm theo sự dẫn dắt của bản năng.

Nhưng rất nhanh sau Diệp Vấn Vấn đã hiểu mình đang làm gì, cô bỗng trừng to hai mắt, một nhiệt độ nóng bỏng lan tràn từ sau tai đến khắp mặt, nháy mắt đốt cháy toàn thân cô, cơ thể vốn có chút lạnh của cô cũng trở nên ấm áp.

Đầu óc cô trống rỗng.

"Vấn Vấn, hôn không phải thế." Theo giọng nói khàn khàn của anh, cằm cô bị bàn tay ấm nóng của anh nâng lên, trước mắt tối sầm lại, nhiệt độ nóng bỏng bao trùm lấy môi cô.

Vòng tay trên eo càng chặt hơn, anh dùng sức đến mức như muốn khảm cô vào trong ngực mình. Diệp Vấn Vấn không còn có thể suy nghĩ gì nữa, cô chỉ biết nắm chặt lấy áo trước người của anh.

"Anh Quý, tuy rằng lúc này em không muốn làm phiền hai người, thế nhưng..." Kiều Hựu Song bỗng mở cửa, sau đó cậu ta "A" lên một tiếng: "Em em em em không thấy gì cả."

Tông Việt: "?"

Nắm Sữa Vàng: "??"

Kiều Hựu Song đỏ mặt, cậu ta xoa xoa tay nói: "À ừ ừm.... Dường như Tiểu Hoa đã lớn lên rồi."

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Vấn Vấn: A a a a a a, tôi cưỡng hôn ảnh đế đại nhân rồi!!!

Quý ảnh đế đại nhân: Không sao, tôi hôn lại là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi