TRỞ MÌNH TRONG LÒNG BÀN TAY ẢNH ĐẾ

Diệp Vấn Vấn mở mắt ra, trước khi đại não cô kịp làm việc đã nghe một giọng nói mang theo trêu chọc: "Ồ, tỉnh rồi à?"

Cô chớp mắt một cái, tầm mắt mơ hồ dần có tiêu cự, nhìn thấy rõ trước mặt.

"Bác sĩ... Trình?"

Cô nhớ ra anh ta, là Trình Thâm, bạn tốt của ảnh đế đại nhân, ban đầu cô đã gặp anh ta ở biệt thự.

Trình Thâm mặc chiếc áo blouse trắng, anh ta bày ra vẻ mặt kinh ngạc đầy khoa trương: "Ồ, tinh linh nhỏ, em còn nhớ tới tôi à."

"À, không đúng." Trình Thâm cười đến mức ý vị sâu xa: "Bây giờ em là người bình thường."

Diệp Vấn Vấn nhìn xung quanh, Trình Thâm biết cô đang lo lắng điều gì: "Yên tâm, nơi này chỉ có hai ta, không ai biết thân phận của em đâu."

"Thầy Quý đâu?" Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm, cô chống xuống giường ngồi dậy.

"Ngủ ở sát vách ấy." Trình Thâm chà chà hai tiếng: "Nếu không phải em bị sốt cao hôn mê, tôi còn không biết em lớn lên đấy."

"Sao lớn lên được vậy? Biết ma pháp à?" Anh ta vô cùng tò mò, đôi mắt nhìn Diệp Vấn Vấn như sáng lên lập lòe.

Trời mới biết khi anh ta nhìn thấy Diệp Vấn Vấn thì đã kinh ngạc cỡ nào.

Mấy tháng nay Trình Thâm không có ở trong nước, anh ta ra nước ngoài học tập. Cũng thật trùng hợp, chuyện đầu tiên khi anh ta về nước là đến bệnh viện này giao lưu một tuần.

Bất ngờ gặp được Quý Hòa Hiện, mượn sự giúp đỡ của Trình Thâm nên đã bớt đi được một loạt thủ tục. Bác sĩ hạ nhiệt cho Diệp Vấn Vấn, đợi đến khi cô hạ sốt rồi Trình Thâm cũng chẳng rời đi, anh ta đã cưỡng chế ép Quý Hòa Hiện đang mệt mỏi đến phòng bên nghỉ ngơi.

Đã qua một đêm.

Diệp Vấn Vấn cảm thấy cổ họng khô khốc, cô muốn uống nước. Trình Thâm đúng lúc đưa đến cho cô một ly nước ấm, cô uống một hớp rồi nói: "Cảm ơn."

Cô phát hiện Trình Thâm vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sáng lấp lánh kia, cô chỉ đành khô khốc nói: "Tôi không biết phép thuật."

"Vậy cánh của em đâu?" Anh ta vẫn nhớ cô có một đôi cánh nhỏ xinh đẹp, anh ta còn từng sờ nữa.

Diệp Vấn Vấn thành thật: "Có thể giấu nó vào...."

"Vấn Vấn." Bỗng có một âm thanh vang lên giải cứu Diệp Vấn Vấn, Tông Việt đứng ngay cửa lớn, cô nhìn thấy anh ta thì thở phào nhẹ nhõm.

Trình Thâm liếc nhìn Tông Việt, chủ yếu là ngày hôm qua sau khi anh ta biết được Diệp Vấn Vấn lớn lên, anh ta đã hưng phấn đến mức không nhịn được.

Làm một bác sĩ, cũng được xem là một nửa nhà nghiên cứu. Trước đó anh ta đã từng nghiên cứu Diệp Vấn Vấn, tiếc rằng chẳng nghiên cứu ra được gì cả, bởi vậy nên lòng hiếu kỳ cao hơn núi đã khiến anh ta hỏi Quý Hòa Hiện đủ loại vấn đề.

Quý Hòa Hiện phiền gần chết, không muốn để ý tới anh ta. Tông Việt bèn đến xách anh ta sang một bên, thân thiệt trò chuyện với anh ta một hồi.

Trình Thâm: "........."

"Đây là thuốc hôm nay của cô ấy, bên trên đã viết rõ liều dùng, ăn xong nửa giờ rồi uống." Trình Thâm đặt thuốc trên bàn, còn liếc mắt đưa tình với Diệp Vấn Vấn rồi mới xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi Diệp Vấn Vấn mất tích, Tông Việt đã xin nghỉ phép ở bưu cục chuyển phát nhanh. Ngày hôm qua, chờ đến khi Diệp Vấn Vấn hạ sốt, bác sĩ nói cô không sao nữa anh ta mới về trước.

- ---- Chỉ mới đi làm mà đã xin nghỉ mấy ngày, nếu không quay về làm, có khi sẽ mất việc.

Tông Việt mặc bộ đồ của nhân viên chuyển phát nhanh, tóc hơi ướt, trên người anh ta hiện rõ khí lạnh, trong tay còn cầm theo một hộp giữ nhiệt.

"Đói bụng không, ăn chút gì lót dạ đi."

"Bên ngoài đang mưa ạ?"

Tông Việt ừm một tiếng, anh ta mở hộp giữ nhiệt rồi lấy cơm nước bên trong ra. Diệp Vấn Vấn nhoài người xuống giường, không đợi cô nói chuyện Tông Việt đã như biết lòng cô đang suy nghĩ gì, anh ta nói: "Hòa Hiện ngủ cũng lâu rồi, sang sát vách đánh thức cậu ta đi."

Diệp Vấn Vấn bị chọc thủng tâm tư đỏ bừng mặt, cô vội đi sang phòng sát vách.

Phòng bệnh sát vách rất nhỏ, bên trong có một cái giường bệnh đơn, ở trong góc còn có mất cái thùng giấy chất cao thành đống, nhìn qua không giống phòng để bệnh nhân ở.

Cơ thể thon dài của Quý Hòa Hiện nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, hiện rõ cảm giác khó chịu.

Diệp Vấn Vấn đi tới, anh ngủ rất say, ngay cả khi cô mở cửa vào cũng chẳng có phản ứng gì. Diệp Vấn Vấn có hơi không nỡ đánh thức anh.

Cô yên lặng nhìn Quý Hòa Hiện, ánh mắt cô dừng lại ở hàng mi dài rậm của anh rồi ướt đi, lướt qua chiếc mũi cao thẳng, rơi vào... Diệp Vấn Vấn bỗng đỏ mặt.

Cô khẽ mím môi, cô vô thức nhớ đến hình ảnh cái hôn kia. Chờ đến khi cô hoàn hồn lại thì phát hiện ảnh đế đại nhân đã gần trong gang tấc.

Thế mà trong lúc vô hình cô đã khom người xuống.

Diệp Vấn Vấn: "!!!"

Cô cuống quít muốn lùi về sau, nhưng lại có một sức mạnh giữ eo cô lại, cầm cố cô không để cô lùi đi.

"Vấn Vấn, em muốn làm gì?" Không biết từ khi nào anh đã mở mắt ra, trong đôi mắt kia chứa đầy ý cười, dịu dàng mờ mịt say lòng người.

Mặt của hai người cách nhau chưa đến mười centimet.

Diệp Vấn Vấn cuống đến nói năng lộn xộn: "Em.... Em..... Anh Tông Việt mang cơm đến, anh ấy bảo em đến gọi anh dậy ăn cơm."

"Thật à?" Quý Hòa Hiện nói, tay vẫn cố tình không muốn buông cô ra.

Diệp Vấn Vấn gật đầu lia lịa.

Quý Hòa Hiện lại nói: "Vậy em định gọi anh dậy bằng cách nào?"

Diệp Vấn Vấn chột dạ không dám nhìn anh, cô dời mắt đi nhìn vào vành tai anh, nhỏ giọng nói: "Dù sao anh cũng dậy rồi."

Ngay khi Diệp Vấn Vấn vào cửa Quý Hòa Hiện đã tỉnh rồi, mùi hoa quen thuộc kéo tới khiến anh biết ngay người vào là ai.

Anh cố ý không lên tiếng.

Đáng tiếc, chờ nửa ngày cũng chẳng thấy nhóc con có hành động gì, lúc anh nhận ra cô muốn lùi lại thì hết cách, anh chỉ đành "dậy" mà thôi.

Anh chú ý đến gương mặt đỏ bừng và vẻ mặt hình chữ 囧 của cô, anh thầm cân nhắc. Nếu hôm qua đã có tính đột phá rồi, vậy anh không ngại đẩy nhanh tốc độ đâu.

"Vấn Vấn, anh có chuyện muốn hỏi em, em đưa tai sang đây." Anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu càng êm tai hơn.

Diệp Vấn Vấn không biết suy nghĩ của anh, cô cúi thấp đầu hơn chút theo bản năng. Cô vừa đưa tai đến gần, anh đã nhẹ ngẩng đầu lên, cô chỉ cảm thấy môi mình ấm áp.

Cơ thể Diệp Vấn Vấn bỗng không còn chút sức lực, Quý Hòa Hiện đã chuẩn bị trước, anh ôm eo cô xoay người lại, đặt cô dưới người mình.

- ------

Tông Việt dọn cơm xong, anh ta nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, từ lúc nhóc con đến phòng sát vách gọi người đến giờ đã năm phút rồi.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi tới phòng sát vách, đang định gõ cửa đi vào thì cửa đã mở ra, Quý Hòa Hiện và Diệp Vấn Vấn cùng bước ra.

"Anh Việt."

Ánh mắt của Tông Việt dừng lại trên mái tóc có chút rối bời của Diệp Vấn Vấn, anh ta khẽ nhíu mày, không nói gì: "Ăn cơm thôi."

Lúc ăn cơm, Tông Việt liếc nhìn vẻ mặt tự nhiên của Quý Hòa Hiện, anh ta nói: "Vấn Vấn, em có thời gian thì gọi lại cho Hạ Giang đi."

Hành lý của Tông Việt không nhiều, sau khi vụ nổ xảy ra, phòng anh ta thuê đã chịu ảnh hưởng, những thứ như chăn màn đã bị hỏng hết. Cũng may quần áo trong ngăn kéo vẫn còn, anh ta dọn dẹp những thứ không bị hỏng hóc lại, tối hôm qua đã chuyển đến khu chung cư của nhà xưởng.

Hạ Giang xuất hiện từ lâu, anh ta biết Diệp Vấn Vấn mất tích, thế nhưng lại không thể cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào, vẫn luôn lo lắng cho cô. Sau khi Tông Việt dời vào, anh ta đã báo Diệp Vấn Vấn bình an với Hạ Giang.

Bởi vậy, Diệp Vấn Vấn không nhất định phải gọi điện thoại cho Hạ Giang.

Diệp Vấn Vấn cũng không biết, sau khi nghe Tông Việt nói thế thì cô nghĩ đúng là nên liên lạc với Hạ Giang một chút. Chỉ là, cô phải giải thích thế nào về sự tồn tại của Hạ Giang -- Cả chuyện cô gạt anh đến quán bar nữa.

Quý Hòa Hiện hơi nhướng mày, anh lấy điện thoại của mình ra, anh bấm số điện thoại của Hạ Giang rồi đưa cho Diệp Vấn Vấn: "Bây giờ gọi đi."

Diệp Vấn Vấn: "???"

Quý Hòa Hiện sờ đầu cô: "Anh đã gặp Hạ Giang rồi, là một người bạn tốt, em có thể làm quen với cậu ta, anh cũng cảm thấy vui cho em."

Tông Việt: ".........."

Anh ta nâng mắt nhìn Quý Hòa Hiện, vẻ mặt của anh rất thản nhiên.

Một lát sau, Tông Việt mặt không cảm xúc dời mắt đi, anh ta bắt đầu phục cái nghề diễn viên này rồi.

Rõ ràng lần đầu người này biết đến Hạ Giang thì tâm trạng rất không bình tĩnh.

Diệp Vấn Vấn có hơi ngơ ngác, Quý Hòa Hiện không chỉ biết Hạ Giang, anh còn có cách liên lạc của anh ta.... Vậy có phải anh đã biết chuyện cô đi quán bar không?

Nhưng anh Tông Việt đã đồng ý giữ bí mật cho cô rồi mà.

Cô nhìn Tông Việt, lại cảm thấy mình không thể hoài nghi nhân phẩm của anh ta được --- Anh trai làm bộ đội đặc chủng, sao lại không giữ lời được.

Cô chỉ đành đè sự nghi ngờ xuống, ấn số điện thoại của Hạ Giang, thế nhưng đầu dây vang lên giọng của tổng đài viên.

"Tắt máy rồi."

Quý Hòa Hiện: "Vậy lần sau gọi lại."

Sau khi ăn xong, Tông Việt đi làm tiếp. Diệp Vấn Vấn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời vẫn đang mưa, bèn dặn anh ta phải đi chậm một chút. Sau khi Tông Việt đi rồi, Quý Hòa Hiện cũng liên lạc với Kiều Hựu Song, để cậu ta tới đón họ về biệt thự.

Trong lúc chờ đợi, Trình Thâm lại tới nữa. Anh ta đã thay áo blouse ra, cười hì hì nói: "Có thể cho đi nhờ xe đến nhà cậu làm khách không nhỉ?"

Quý Hòa Hiện: "......"

Suy nghĩ trong bụng Trình Thâm thế nào đã được anh ta viết hết lên mặt mình, tâm trạng của Quý Hòa Hiện đang tốt, anh quay đầu kề tai nói nhỏ với Diệp Vấn Vấn: "Có muốn đi cùng cậu ta không?"

Giọng của Quý Hòa Hiện cũng không quá nhỏ, đủ để Trình Thâm nghe rõ ràng. Trình Thâm không nói gì chỉ lườm một cái: "Ha, Kỷ Hà Tuyến, cậu đừng có làm cái chuyện qua cầu rút ván một cách công khai thế này được không?"

Cuối cùng, Trình Thâm vẫn cùng họ về biệt thự.

Trình Thâm sống chết muốn theo họ, mục đích là vì muốn tận mắt xem xem Diệp Vấn Vấn còn có thể vào lại trong tranh không, còn có thể nhỏ đi không, phải nhìn thấy được mới có thể thỏa mãn.

Sau khi về đến nhà, Diệp Vấn Vấn lập tức đi vào phòng tắm tắm rửa. Quý Hòa Hiện và Trình Thâm ngồi ở phòng khách, Trình Thâm cầm bức tranh nghiên cứu như nghiên cứu bảo bối vậy. Anh ta chào hỏi ngọn cỏ, nhưng ngọn cỏ chẳng để ý đến anh ta.

"Tôi nói này Kỷ Hà Tuyến, bây giờ tinh linh hoa của cậu không có gì đâu, tất cả số liệu cơ thể đều bình thường, cậu không cần cứ liên tục nhìn về phía phòng tắm như vậy." Không có Diệp Vấn Vấn ở đây, Trình Thâm nghiêm túc hơn không ít. Anh ta thật sự không nhìn nổi động tác hướng mắt về phía phòng tắm của Quý Hòa Hiện nữa, cho nên mới buông bức tranh xuống, bất đắc dĩ nói.

Đối diện với bạn tốt, Quý Hòa Hiện cũng thổ lộ chút nỗi lòng: "Cậu không hiểu."

Trình Thâm cố tình nói trúng tim đen: "Cậu đang sợ hãi."

Quý Hòa Hiện không phủ nhận.

Trình Thâm nở nụ cười.

Anh ta nhớ đến một lần Quý Hòa Hiện đóng phim, đạo cụ ở trường quay xảy ra vấn đề, cáp treo có trục trặc cho nên anh đã rơi thẳng xuống đất từ độ cao ba mét, đầu đập xuống đất.

Lúc anh ta nhận được tin tức thì trái tim như muốn nhảy ra ngoài, cũng may rất may mắn, Quý Hòa Hiện không sao, anh chỉ bị chấn động não một chút mà thôi.

Vấn đề như thế, chỉ cần hơi không chú ý chút sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng Trình Thâm lại chưa từng thấy Quý Hòa Hiện sợ hãi, phải nói là từ khi anh ta quen Quý Hòa Hiện đến nay, đã qua nhiều năm như thế vẫn chưa từng thấy Quý Hòa Hiện sợ cái gì.

Có lẽ anh đã từng sợ hãi, thế nhưng anh che giấu rất tốt, chưa từng biểu lộ ra.

Nhưng bây giờ, anh ngồi ở đối diện, thẳng thắn thừa nhận mình đang sợ hãi.

Trình Thâm chỉ tay vào anh, anh ta sung sướng với cảm giác vật đổi sao dời này, cười trêu: "Cuối cùng cậu cũng có lúc sợ rồi."

Quý Hòa Hiện không nói gì, Trình Thâm nói: "Xem ra trực giác của tôi không sai, sự xuất hiện của tinh linh nhỏ đã khiến cậu thay đổi."

"Đây là chuyện tốt." Trình Thâm vỗ vai anh: "Nhưng thân làm bác sĩ, tôi có vài câu muốn nói với cậu. Cho dù bây giờ cơ thể của tinh linh nhỏ chẳng khác gì người bình thường, tuy vậy sự tồn tại của cô ấy đã là chuyện không bình thường rồi. Cô ấy là tinh linh hoa, tôi đã đo lường sức sống tế bào của cô ấy, tôi phát hiện sức sống của chúng còn mạnh hơn người bình thường gấp mấy chục lần."

Quý Hòa Hiện nhíu mày: "Ý cậu là sao?"

Trình Thâm nghiêm mặt nói: "Bây giờ tôi cũng không xác định được, sự trao đổi chất của cô ấy khác với người bình thường, chuyện này có nghĩa, rất có thể cô ấy sống được rất lâu."

"Cậu hiểu ý của tôi chứ?"

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Quý ảnh đế đại nhân: Không, tôi không hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi