TRỞ MÌNH TRONG LÒNG BÀN TAY ẢNH ĐẾ

Diệp Vấn Vấn muốn rời đi, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy mình bị choáng váng rồi, sao cô có thể xé chi phiếu cơ chứ?

Cho nên cô bèn đi vào lại, lấy đi hai tấm chi phiếu đã bị xé đôi trên tay Bạch Thanh Uyển, nói không chừng dán lại còn có thể dùng đấy.

Đi ra khỏi toilet, cô bỗng sửng sốt. Cái người gương mặt không chút biểu cảm nào đứng ngay bên tường kia không phải Quý Hòa Hiện à?

Anh đưa tay ra.

Diệp Vấn Vấn đi tới, tay cô bị anh nắm chặt, cô nhỏ giọng nói: "Sao anh lại vào toilet."

Còn là bên ngoài toilet nữ nữa, hình ảnh này nếu bị người khác nhìn thấy, người ta nghĩ nhiều thì phải làm sao.

Quý Hòa Hiện cười khẽ: "Anh cứ nghĩ nhóc con nào đó bị bắt nạt, không ngờ... Anh vô giá?"

Diệp Vấn Vấn sôi sục ý chí chiến đấu khi bảo vệ bạn trai mình, thế nhưng vừa bị bạn trai hỏi đã lúng túng, cô đỏ mặt: "Anh cũng nghe thấy à?"

Cô không nghe anh trả lời nên bèn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ảnh đế đại nhân đang nhìn ra phía sau cô. Cô quay đầu lại, Bạch Thanh Uyển cũng đã đi ra, sau khi nhìn thấy Quý Hòa Hiện thì vẻ mặt thoáng cứng lại, đã gần như không thể duy trì nổi hình tượng nữ thần nữa.

Năm đó, lòng tự ái bị chà đạp, cô ta tức giận quá nên đã chuyển trường, cố gắng vứt Quý Hòa Hiện ra sau đầu. Nhưng cô ta tự nghĩ mình sẽ quên mất, thế mà càng quên lại càng nhớ rõ anh.

Dáng hình âm thanh đến dung mạo của người kia đã khắc sâu vào trong lòng cô ta.

Cô ta đã quên mất mình nghe ai nói Quý Hòa Hiện đã thành minh tinh, ma xui quỷ ám thế nào cô ta lại lên mạng tìm kiếm tất cả tin tức liên quan đến anh, thu gom phim ảnh của anh, vẫn luôn lén lút quan tâm tất cả.

Lúc Quý Hòa Hiện bị fans nói xấu, tuôn ra mấy bài hắc, cô ta vừa vui vẻ lại vừa tức giận. Cô ta giống như bị chia làm hai người vậy, một người giữ gìn bảo vệ Quý Hòa Hiện, một người lại liều mạng chửi bới Quý Hòa Hiện.

Cô ta đã giấu hết tất cả những tâm tư này vào sâu trong lòng.

Không phải cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện mượn bạn học gặp gỡ Quý Hòa Hiện, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép cô ta. Năm đó cô ta tỏ tình với anh, chỉ đổi lại được một câu "cậu là ai".

Anh ưu tú như thế, dù trở thành minh tinh cũng vẫn độc thân, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ánh mắt của anh rất cao.

Điều này... Vậy có phải cô ta sẽ có cơ hội không.

Đúng, không phải cô ta không thừa nhận, cho dù thời trung học đã bị anh từ chối, lòng tự trọng bị tổn thương, cho dù trong lòng có hận anh nhưng cô ta mê luyến anh, mê luyến đến mức không thể cứu chữa được.

Trong những năm gần đây, cô ta cũng đã từng yêu đương, thế nhưng cô ta đều vô thức so sánh mỗi một người bạn trai với Quý Hòa Hiện, sau khi so xong, lại đau lòng phát hiện họ vốn chẳng sánh được với Quý Hòa Hiện.

Sinh nhật của Lí Thành Thắng lần này, cậu ta đã thẳng thắn mời bạn học từ hồi trung học đến tụ hội với nhau, tiếc rằng Quý Hòa Hiện không có trong đó.

Cô ta thấy Lí Thành Thắng mời Trình Thâm, cô ta cũng biết quan hệ của Trình Thâm và Quý Hòa Hiện khá tốt, cho nên cô ta đã dùng một chút kỹ năng để kích thích Lí Thành Thắng.

Bởi vậy mới có tình huống Lí Thành Thắng để Trình Thâm gọi điện thoại cho Quý Hòa Hiện, mà chờ đến khi Quý Hòa Hiện đến rồi, cô ta mới chịu làm vai nữ chính lên sân cuối cùng.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta.

Cô ta muốn làm quen lại với Quý Hòa Hiện lần nữa, dùng thân phận người phụ nữ ưu tú làm quen với anh.

Sự xuất hiện của Diệp Vấn Vấn đã phá vỡ hết tất cả kế hoạch của cô ta.

Thế mà Quý Hòa Hiện lại có bạn gái rồi.

Sao lại thế được.

Sao anh có thể thích kiểu phụ nữ chỉ có nhan sắc chứ chẳng có gì khác được?

Hơn nữa, nhìn cô rất trẻ, có khi còn chưa đến hai mươi tuổi. Sao Quý Hòa Hiện có thể ở cùng người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế.

Lẽ nào cô ta đã đoán sai tất cả? Đàn ông, dù là một người đàn ông thành thục bình tĩnh như Quý Hòa Hiện, cũng sẽ đều thích những cô gái nhỏ?

Cô ta không cam lòng.

Cô ta thích Quý Hòa Hiện nhiều năm như thế, khó lắm mới có thể thấy thời cơ đến, cô ta đã buông bỏ hết kiêu ngạo và rụt rè của mình, muốn dùng một  dáng vẻ mới xuất hiện trước mặt anh, làm quen với anh lần nữa.

Nếu cô ta không làm gì, vậy có phải tất cả những thứ cô ta cố gắng trước kia đều uổng phí hết?

Cô ta chỉ cần dùng một thủ đoạn nhỏ, tuy rằng thủ đoạn này rất sỗ sàng, thế nhưng một cô gái nhỏ trẻ tuổi như thế, nào có thể chống lại được sự cám dỗ của đồng tiền.

Cô ta từng có một bạn trai con nhà giàu, bên người tên đó có không ít cô gái vây quanh, bình thường cô ta thấy phiền, chỉ cần dùng một ít tiền là có thể đuổi mấy cô gái kia đi dễ như ăn cháo.

Diệp Vấn Vấn lại không giống với dự đoán của cô ta, hoàn toàn thoát khỏi kịch bản cô ta đã thiết kế xong.

Vào giờ phút này, cô ta đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện, ánh mắt của anh rất nhạt, không thể nào nhìn ra được chút nhiệt độ nào bên trong. Dù Bạch Thanh Uyển có muốn nói chút gì đó để che giấu hành vi của mình, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã tự động biến mất.

"Cảm ơn sự ưu ái của Bạch tiểu thư." Quý Hòa Hiện cũng không định dùng sự im lặng đáp lại, anh lạnh nhả nói: "Trong ấn tượng của tôi, tôi chưa từng gặp Bạch tiểu thư. Nhưng tôi vừa nghĩ lại, có lẽ lần gặp nhau duy nhất là khi cô tỏ tình với tôi ở thời trung học, xin lỗi, khi đó tôi không hề có ấn tượng với cô."

Trong ánh mắt sụp đổ của Bạch Thanh Uyển, Quý Hòa Hiện nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi nói: "Cho tới bây giờ, sự nghiệp của Bạch tiểu thư thành công, tài ăn nói tuyệt vời, thật sự khiến người kính nể."

Ca ngợi công khai, nhưng thật ra tất cả đều là giễu cợt. Với thái độ lịch sự và phóng khoáng của Quý Hòa Hiện, nếu anh đã nói ra những lời này với phái nữ, đã đủ để biết anh nổi giận rồi.

Nói xong anh rút tấm chi phiếu rách đôi trong tay Diệp Vấn Vấn ra, anh cưng chiều giáo dục cô: "Không được cầm đồ người lạ cho, khi về anh sẽ bảo Tiểu Kiều chuẩn bị cho em một tập chi phiếu, em có thể viết chơi thoải mái."

Anh vò tờ chi phiếu kia thành một cục rồi ném thẳng vào thùng rác, sau đó ôm lấy Diệp Vấn Vấn rời đi mà chẳng hề quay đầu.

Về biệt thự, Trình Thâm gọi video tới, Quý Hòa Hiện vừa mới nhận cuộc gọi đã nghe một tiếng cười lớn vang lên: "Tèn ten ten, anh em, cậu xem đây là gì?"

Trong video xuất hiện một chai rượu vang đỏ cao cấp, Trình Thâm cười hà hà nói: "Gần sáu con số đấy, khó khăn lắm mới có thể ăn một bữa cơm của Lí Thành Thắng, nếu không hố cậu ta ít tiền thì chẳng phải bị thiệt lớn à."

"Còn nữa, sau khi cậu và tinh linh nhỏ đi rồi cũng chẳng thấy bóng dáng của Bạch Thanh Uyển nữa. Cậu không biết đó, cái vẻ mặt lúc đó của Lí Thành Thắng ấy, chà chà, có thể so được với socola đen đấy."

Quý Hòa Hiện liếc nhìn Diệp Vấn Vấn, nhóc con đang che miệng cười trộm, đôi mắt cong cong như trăng non.

Khóe môi anh không khỏi nhếch lên: "Còn chuyện gì không?"

"Đừng tắt đừng tắt!" Trình Thâm cười ý vị sâu xa: "Vị Bạch tiểu thư kia nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến tinh linh nhỏ..."

Diệp Vấn Vấn giật lấy điện thoại di động: "Ai cần cô ta xin lỗi."

"Ồ ồ." Trình Thâm hưng phấn đến trợn mắt lên: "Tinh linh nhỏ, em đang tức giận hay đang ghen thế?"

Diệp Vấn Vấn: "....."

Không có!

Trình Thâm cười đê tiện: "Có mỹ nhân luôn thầm mến thầy Quý nhà em, đã thế còn cam lòng chi sáu triệu để em rời khỏi cậu ta. Em suy nghĩ một chút đi, nếu không có em, nói không chừng thầy Quý nhà em đã cùng Bạch mỹ..."

Một bàn tay thon dài xinh đẹp đưa đến ấn xuống nút màu đỏ trên màn hình, cuộc gọi video bị gián đoạn.

Trình Thâm: "...."

Lúc ngủ, Diệp Vấn Vấn nằm trong lồng ngực của Quý Hòa Hiện, cô cầm tay anh: "Thầy Quý, anh có thể kể cho em nghe chuyện thời cấp ba của anh được không?"

Quý Hòa Hiện nhẹ vuốt tóc cô, anh cười nói: "Ba năm trung học của anh, mỗi ngày chỉ có ba chuyện được lập lại."

"Là chuyện gì?" Cô tò mò.

Quý Hòa Hiện: "Ăn cơm, ngủ, học."

Diệp Vấn Vấn: ".... Hết rồi?"

"Hết rồi."

"Vậy không phải rất nhàm chán à."

"Ừm, em có cảm thấy anh nhàm chán không?"

"Dường như có một chút thật."

"Nhóc con, em không cần thành thật như thế."

"Hì hì."

....

Cô ngủ, Quý Hòa Hiện ngửi mùi hoa quen thuộc, bên tai là hơi thở nhè nhẹ của cô. Trong bóng tối, anh khẽ hôn nhẹ xuống mi tâm cô.

Vẫn còn một câu anh không nói: Nếu thời trung học biết được em, anh sẽ không nhàm chán như thế.

- ---

Ngày hôm sau phải về nhà họ Quý, về đến nhà họ Quý phải mất một thời gian ngắn cho nên Quý Hòa Hiện đi nói chuyện với phòng quản lý tài sản, Diệp Vấn Vấn cũng nhân cơ hội đó gọi video cho Kiều Hựu Song.

"Đến nhà thầy Quý, có phải em nên giả bộ trưởng thành chút không?" Diệp Vấn Vấn nhớ đến cách ăn mặc của Bạch Thanh Uyển, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, thế nhưng Bạch Thanh Uyển thật sự có phong thái của nữ thần.

Cô chỉ có một tí tẹo đố kỵ mà thôi, chỉ có một tí!

Cô nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong gương, rất xinh đẹp, nhưng vẫn cảm thấy quá trẻ con.

Lỡ rằng mẹ chồng tương lai thấy cô quá nhỏ, không chấp nhận cô thì phải làm sao?

Diệp Vấn Vấn lập tức lắc đầu điên cuồng, cô cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi...

"Em cứ ăn mặc như bình thường là được rồi, Tiểu Hoa của chúng ta xinh đẹp, gương mặt nhỏ trong sáng như thiên thần, ai thấy mà không thích."

Diệp Vấn Vấn tìm được chút tự tin: "Có thật không? Nhưng mà...."

"Không có nhưng mà, cứ nghe anh là được."

"Được rồi." Diệp Vấn Vấn yên lặng buông cái áo khoác phong cách trưởng thành cô đã âm thầm mua.

"Vậy em phải mang quà gì?" Diệp Vấn Vấn hơi buồn bực: "Thầy Quý nói không cần mang gì cả, còn không cho phép em lặng lẽ mua nữa chứ, em cảm thấy nếu không mang thì không hay lắm."

Chuyện này cô đã hỏi Tông Việt, ý của Tông Việt là nghe theo Quý Hòa Hiện.

Diệp Vấn vấn: =_=

Cô đã quên, họ đều là nam thẳng.

"Nhất định phải mang quà." Kiều Hựu Song nói: "Đây là đến nhà chồng ra mắt đấy, phải tranh thủ lấy được ấn tượng tốt chứ. Nhưng tấm lòng là quan trọng nhất, phái nữ thì đưa mỹ phẩm dưỡng da này nọ, còn phái nam cứ đưa rượu là được."

"Những thứ này đều có trong phòng kho đấy, trước đó anh có đi mua nhưng em và anh Quý đều không dùng tới, bây giờ vừa lúc phát huy tác dụng."

Diệp Vấn Vấn lập tức hành động nhanh như gió bão, cô tiện tay lấy thêm hai lọ sữa ong chúa dưỡng da của vương hậu để lại.

Vừa định giấu đi thì cửa phòng đã mở ra, Quý Hòa Hiện đi tới, Diệp Vấn Vấn luống cuống tay chân cất quà đi, nhưng Quý Hòa Hiện đã nhìn thấy.

"Đây là gì?" Anh cầm một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp lên, nhóc con cũng không cần những thứ này.

Diệp Vấn Vấn còn chưa kịp nói gì thì Quý Hòa Hiện đã liếc thấy cuộc gọi với Kiều Hựu Song, Kiều Hựu Song lập tức lúng túng, vội vàng nói: "Em đang chọn quà giúp Tiểu Hoa."

Quý Hòa Hiện không để ý đến cậu ta, anh lấy quà trong vali ra: "Không phải đã nói với em không cần mang theo gì à, chỉ cần anh mang em về nhà là được rồi."

Kiều Hựu Song: "....."

Mới sáng sớm đã bị nhét cẩu lương! Chó con độc thân Kiều Hựu Song tức giận cúp điện thoại.

Càng về gần đến nhà họ Quý, trái tim Diệp Vấn Vấn càng hoảng hơn.

Cô nghe theo ý kiến của Kiều Hựu Song, không mặc mấy bộ đồ trưởng thành lên người mình. Nhưng cô vẫn bỏ ra chút tâm tư, chọn cho mình một bộ đồ nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Đồng thời cô còn trang điểm nhẹ nữa.

Sau đó Quý Hòa Hiện tìm cơ hội dừng xe, anh lấy ra cái khăn tay lau đi son trên môi Diệp Vấn Vấn dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, ngay cả má hồng cũng bị anh lau nốt.

"Em đã trang điểm rất lâu đó!" Diệp Vấn Vấn bất mãn.

Quý Hòa Hiện nghiêng người hôn lên môi cô, một hồi lâu sau anh mới thả cô ra. Anh dùng ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi đỏ hồng của cô, giọng anh hơi khàn: "Màu môi thế này mới là tự nhiên nhất, cũng là đẹp nhất.

Diệp Vấn Vấn: "....."

Diệp Vấn Vấn đầu hàng rồi.

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Đến gặp người lớn rồi ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi