TRỞ THÀNH ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA VAI PHẢN DIỆN NHỜ GÂY SỰ

Lục Tinh Trầm khai giảng.

Trước kia cậu không làm bài tập nghỉ đông, hoặc là nộp thẳng bài trống, hoặc là chép đáp án từ bạn khác.

Nhưng lần này, cậu lại thức đêm bổ sung tất cả các bài tập nghỉ đông.

Lục Tinh Trầm nghĩ tới ánh mắt kinh ngạc của các bạn, cậu có chút không quen, nằm gục xuống bàn.

Ngày đầu tiên khai giảng trôi qua rất nhanh.

Sau khi Lục Tinh Trầm gọi một cuộc điện thoại ở hành lang thì cậu quay về chỗ ngồi. Lúc tầm mắt của cậu vô tình liếc vào ngăn bàn thì bỗng dưng siết chặt tay, đáy mắt mang theo vẻ hung ác.

Cặp sách của cậu lúc này nhăn nhúm dúm dó, thậm chí còn tí tách nước, một giọt nước rơi xuống tạo thành vũng nước bé trên mặt đất.

Lục Tinh Trầm giương mắt với dáng vẻ cực kỳ tức giận.

Mẹ nó, là ai làm?

Là ai ném cặp sách của mình vào trong nước?

Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đều đứng dậy lục tục ra khỏi phòng học.

Có một người gọi với từ xa, giọng điệu đầy khiêu khích.

“Lục Tinh Trầm, cặp sách của mày bị sao thế?”

Đáy mắt Lục Tinh Trầm lạnh lùng, cậu nhận ra giọng nói này, kẻ khiêu khích cậu chính là đàn em của Quý Nhượng, Ngũ Hách Chi.

Xem ra là Ngũ Hách Chi ném cặp sách của mình vào nước.

Quan hệ giữa cậu với Ngũ Hách Chi cực kì kém, trước kia hai người còn từng đánh nhau. Lần này Ngũ Hách Chi làm như vậy hẳn là vì ra mặt thay Quý Nhượng.

Lục Tinh Trầm vô cảm cầm chiếc cặp sách ướt dầm dề, cậu nâng tay lên, thong thả vắt khô cặp sách ướt nhẹp.

Cậu cười nhạo, ném mạnh cặp sách lên mặt bàn, sải bước ra ngoài.

Cậu phải dạy cho Ngũ Hách Chi một bài học nhớ đời!

Còn chưa tới cửa, Lục Tinh Trầm đã dừng bước. Cậu bỗng nhớ ra, bài tập hôm nay giáo viên giao cậu chưa viết một chữ nào.

Lục Tinh Trầm mất kiên nhẫn nhíu nhíu mày.

Hiện tại mình nên đi đánh nhau trước hay là về nhà làm bài trước?

Học tra Lục Tinh Trầm rối rắm vài phút.

Lúc này, trong đầu cậu tự dưng hiện lên khuôn mặt của Khương Tự, cậu bực bội gãi gãi đầu.

Giây tiếp theo, Lục Tinh Trầm xoay người về chỗ, cậu cầm lấy chiếc cặp sách nhăn nhúm.

Thôi, giờ mình về nhà làm bài trước, sau đó lại tìm Ngũ Hách Chi.

Lục Tinh Trầm ngồi lên xe máy chuẩn bị về nhà.

***

Quản gia Trịnh nói với Khương Tự, đường Tư Các mở một cửa hàng dimsum kiểu Trung Quốc, tên cửa hàng là “Cánh hoa đào”. Nơi đó nổi tiếng với bánh nếp double nhân và bánh bướm cuộn. Hương vị ngon hơn hẳn các cửa hàng khác.

“Cánh hoa đào” mở cửa vào 12 giờ trưa hàng ngày, mỗi loại điểm tâm đều giới hạn số lượng bán, nếu không tới sớm thì không mua được.

Hôm nay, trên đường về nhà, Khương Tự đã cố ý bảo tài xế đi ngang qua đường Tư Các, cô muốn nhìn cửa hàng từ bên ngoài một cái.

Bentley dừng trước cửa “Cánh hoa đào”, Khương Tự nghiêng đầu nhìn.

Hiện giờ đã là hoàng hôn, nhưng đội ngũ xếp hàng trước cửa “Cánh hoa đào” còn rất dài.

Quản gia Trịnh luôn chú ý biểu cảm của Khương Tự, ông để ý thấy Khương Tự nhìn vào trong tiệm bèn chủ động mở miệng.

“Cô chủ, tôi mua bánh ngọt giúp cô nhé?”

Khương Tự lắc đầu: “Quá nhiều người, tạm thời không mua.”

Quản gia Trịnh suy nghĩ, ông xuống xe hỏi thăm.

Một lát sau, quản gia Trịnh quay lại, nói cho Khương Tự: “Cô chủ, hôm nay đã bán hết bánh nếp double nhân rồi, nhưng bánh bướm cuộn thì còn rất nhiều.”

“Tôi cảm thấy chắc là có thể mua được.”

Khương Tự gật đầu.

Quản gia Trịnh đi xếp hàng, ông luôn quan sát động thái phía trước. Có người mua mấy phần bánh bướm cuộn, nhưng cũng có rất nhiều người mua điểm tâm khác trong cửa hàng.

Lòng ông thoáng yên ổn.

Lại qua một lúc lâu, người phía trước dần rời đi hết, chỉ còn lại một mình quản gia Trịnh.

Ông ngẩng đầu, thấy trên quầy vừa khéo còn một hộp bánh bướm cuộn, ông nhịn không được mà bật cười, cuối cùng mình cũng mua được bánh ngọt này cho cô chủ rồi.

Chủ quán đựng hộp bánh bướm cuộn cuối cùng vào túi, quản gia Trịnh vươn tay, đang chuẩn bị nhận.

Đúng lúc này, một bàn tay bỗng ngang nhiên duỗi ra cướp chiếc túi trước quản gia Trịnh.

Người nọ mở miệng: “Tôi muốn cái này.”

Quản gia Trịnh chấn kinh, ông vất vả lắm mới xếp hàng tới đây, mắt thấy sắp mua được, vậy mà người này lại chen ngang!


Người chen ngang là Ngũ Hách Chi.

Cậu ta hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi chen ngang, cậu ta cầm chiếc túi, cực kỳ tự nhiên quét mã bên cạnh để trả tiền.

Ngũ Hách Chi trả tiền xong, thấy cậu ta sắp đi, quản gia Trịnh bước lên một bước ngăn cậu ta lại.

“Xin đợi một chút.”

Quản gia Trịnh bình tĩnh lại, mở miệng: “Vừa nãy tôi đứng xếp hàng rất lâu là để mua bánh bướm cuộn này, mà giờ cậu lại chen ngang…”

“Cho nên?” Ngũ Hách Chi dửng dưng nói.

“Tôi có thể ra giá gấp mấy gần.” Quản gia Trịnh nhẫn nại, mở miệng: “Cậu có thể bán bánh bướm cuộn cho tôi không?”

Quản gia Trịnh hít một hơi thật sâu: “Cô chủ của chúng tôi rất thích ăn cái này.”

Cô chủ?

Ngũ Hách Chi thuận miệng nói: “Cô chủ các người thích ăn cái này thì đâu có liên quan tới tôi?”

Mẹ cậu ta vừa gọi điện bảo cậu ta mua bánh ngọt về, nếu cậu ta không mua được, chắc mẹ sẽ lải nhải mãi.

“Cô chủ (*) cái gì?” Ngũ Hách Chi nhíu mày, “Một bà lão (**) mà đòi ăn bánh ngọt?”

(*) & (**) raw “太太”, một cái là xưng hô “cô chủ”, một cái là “bà lão”, đồng âm khác nghĩa.

Nói xong câu đó, cậu ta lập tức đạp xe rời đi.

Tuy quản gia Trịnh rất có tu dưỡng nhưng vẫn bị Ngũ Hách Chi chọc tức không hề nhẹ.

Người nọ nói cái gì?

Cậu ta lại nói cô chủ là bà lão?

Quản gia Trịnh thấp thỏm nhìn về phía Bentley.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, quản gia Trịnh nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị của Khương Tự. Lòng ông trầm xuống, xong rồi, cô chủ đã nghe thấy rồi, cô ấy sẽ đau lòng biết bao.

Khương Tự khó tin nhìn hướng Ngũ Hách Chi rời đi.

Bà lão?

Thằng ranh kia dám gọi cô là bà lão!

Khương Tự tức điên, cô lập tức ngồi thẳng người. Cô nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt, bàn tay tuyết trắng xòe ra, đưa về phía quản gia Trịnh.

Cô cười lạnh một tiếng.

“Quản gia Trịnh, súng của tôi đâu?”

Cho dù là súng giả thì hù dọa tên kia cũng được chứ?

Quản gia Trịnh phát lạnh, ông lau lau mồ hôi lạnh trên trán, khuyên nhủ: “Cô chủ, cô nhất định phải bình tĩnh.”

Khương Tự cắn răng nói: “Nhưng nó gọi tôi là bà lão!”

Cô chủ Khương chưa bao giờ chịu loại uất ức này.

Quản gia Trịnh cũng cực kỳ tức giận, ông cũng bất bình thay Khương Tự, nhưng ông vẫn còn lý trí, khuyên nhủ:

“Cô chủ, cô quên rồi sao? Hiện tại là xã hội pháp chế.”

Khương Tự phun ra một hơi thật dài, cô miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh.

Cô nghĩ tới lời nói vừa rồi của người nọ, cô nhìn quản gia Trịnh, khó tin hỏi: “Tôi già chỗ nào?”

“Nhìn tôi có vẻ lớn tuổi lắm sao?”

“Tên kia mắt mù à?”

“…”

Quản gia Trịnh liên tục lắc đầu, đương nhiên cô chủ rất trẻ trung.

“Tên khốn kia còn dám cướp bánh ngọt của tôi…” Khương Tự che ngực, căm giận nói.

Người nọ còn dám chen ngang, thật quá đáng.

Khương Tự híp mắt, cô nhìn chằm chằm bóng người đạp xe phía trước, cô khẽ hừ một tiếng, rất không vui, nói:

“Đuổi theo cái tên đằng trước, tôi muốn tìm nó tính sổ.”

Cô muốn cho tên kia biết, kết cục của việc gọi cô là bà lão.

Quản gia Trịnh lập tức đáp lời, xe Bentley chạy thẳng, một lát sau, chậm rãi dừng lại.

Khương Tự nhíu mày: “Sao không đi nữa?”

Quản gia Trịnh nhìn dòng người chen chúc phía trước, nôn nóng nói: “Cô chủ, đằng trước kẹt xe, hiện tại chúng ta không đi được.”

Giờ đang vào giờ cao điểm tan làm, từng chiếc xe dừng trên đường cái, tiếng còi xe vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Làm lòng người nóng nảy theo.


Lúc này bọn họ hoàn toàn không thể đi qua, chỉ có thể kiên nhẫn chờ tại chỗ.

Khương Tự quay đầu, cô có chút ấm ức nói: “Khi nào mới hết kẹt xe?”

Mắt thấy sắp không thấy bóng dáng tên kia đâu rồi, cô còn tìm cậu ta tính sổ kiểu gì?

Quản gia Trịnh bất đắc dĩ lắc đầu.

Khương Tự bực bội dựa lưng vào ghế. Cô suy tư, không được, cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải cách.

Nếu xe không qua được, vậy phương tiện giao thông khác kiểu gì cũng được chứ?

Khương Tự vừa suy tư vừa lơ lãng liếc ra ngoài một cái.

Tầm mắt của cô bỗng dừng lại.

Một chiếc xe máy màu đen đỗ cách đó không xa. Thiếu niên cao lớn, một chân kiêu ngạo chống xuống đất, một chân khác đạp lên xe.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt thiếu niên, đẹp trai lại quen thuộc.

Khương Tự híp mắt.

Sao Lục Tinh Trầm lại ở đây?

Mắt Lục Tinh Trầm cũng thấy Khương Tự.

Khương Tự phồng má, đôi mắt nheo lại.

Dáng vẻ như khó thở.

Lục Tinh Trầm thử hỏi một câu: “Có việc gì à?”

Khương Tự không nói chuyện, nhìn chằm chằm xe máy của Lục Tinh Trầm vài giây.

Trong đầu Khương Tự bỗng nảy lên một ý tưởng, cô đột nhiên cảm thấy lúc này Lục Tinh Trầm khá thuận mắt.

Tốt lắm, phương tiện giao thông của cô tới rồi.

Khương Tự xuống xe, kéo kéo áo choàng.

Cô khom lưng bứt cái thảm ở ghế xe sau, tùy ý giũ ra, quấn quanh hông mình, vừa khéo đến cẳng chân của cô.

Giây tiếp theo, Khương Tự đi về phía Lục Tinh Trầm.

Khương Tự đạp một chân lên chỗ để chân của xe máy, một chân khác thì vươn thẳng sang, cô cứ vậy ngồi lên sau xe Lục Tinh Trầm.

Một mùi hương hoa hồng mát lạnh quen thuộc đánh úp từ sau, trong nháy mắt, thần kinh của Lục Tinh Trầm căng thẳng.

Sau khi ngồi vững, Khương Tự vỗ bả vai Lục Tinh Trầm, giọng nói trước giờ luôn yêu kiều trong trẻo nay nhiễm đầy tức giận.

“Lái xe, đuổi theo cái tên phía trước.”

Lục Tinh Trầm nhìn theo hướng tay Khương Tự chỉ, bóng dáng đạp xe của người nọ hơi quen.

Người Khương Tự muốn đuổi theo là Ngũ Hách Chi?

Lục Tinh Trầm mờ mịt nhìn quản gia Trịnh.

Lúc ở nhà, cậu vô tình nghe được đoạn đối thoại của Khương Tự và quản gia Trịnh, hình như quản gia Trịnh sẽ báo cáo hành trình của bọn họ cho chị ấy?

Chuyện xảy ra ở trường vừa nãy đã truyền tới tai Khương Tự nhanh vậy sao?

Đây là Khương Tự muốn ra mặt vì mình?

Lục Tinh Trầm đá lông nheo với quản gia Trịnh với mục đích truyền tin tức một cách lặng lẽ, muốn quản gia Trịnh trả lời cậu, nói cho cậu biết có phải cậu đã đoán đúng không.

Quản gia Trịnh thấy biểu cảm của Lục Tinh Trầm.

Ông chợt lóe lên tia sáng, có phải cậu út đang hỏi mình là: Có thể cho cô chủ ngồi trên phương tiện giao thông nguy hiểm này không?

Vừa rồi cô chủ bị tên nhóc kia chọc tức, cậu út có thể ra mặt vì cô chủ, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Quản gia Trịnh cảm thấy mình đã bắt được tần số sóng điện não của Lục Tinh Trầm rồi.

Ông khẽ gật đầu với Lục Tinh Trầm.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lục Tinh Trầm bất giác nắm chặt tay, cậu cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay mình.

Khương Tự thật sự muốn ra mặt vì mình sao?

Không phải từ trước tới nay chị ấy rất sợ chết ư? Vậy mà Khương Tự lại vì mình mà buông bỏ nỗi sợ, ngồi lên xe máy đuổi theo người ta?

Trong gió lạnh thấu xương, Lục Tinh Trầm ngồi yên trên xe máy.

Phản ứng trở nên chậm một nhịp, động tác vừa rồi của Khương Tự từ từ phát lại trong đầu Lục Tinh Trầm.

Mùi hoa hồng mát lạnh trên người cô dường như có thể khiến mùa đông lạnh lẽo bốc cháy.

Kinh ngạc? Hay là cảm động?


Lục Tinh Trầm không thể nói rõ, cậu chỉ cảm thấy trong lòng mình nóng hổi cực kỳ.

Khương Tự thấy Lục Tinh Trầm mãi không có động tác, cô nhìn thoáng qua bóng dáng dần xa của người nọ, giận sôi máu.

Dù tên kia đạp xe đạp thì thời gian dài cũng sẽ bị mất dấu!

Khương Tự đấm mạnh lưng Lục Tinh Trầm, khi đã sử dụng vũ lực thì có thể nhìn ra cô đã không còn kiên nhẫn.

“Hai người giao tiếp bằng ngôn ngữ người câm gì đấy? Sắp mất dấu người rồi kìa!”

Lục Tinh Trầm vừa thoát khỏi suy tư, cậu tháo mũ bảo hiểm xuống, đưa tới trước mặt Khương Tự.

“Đội lên.”

Dưới hình huống này, Khương Tự vẫn không nhịn được mà bắt bẻ chiếc mũ bảo hiểm: “Cái mũ này quá xấu…”

Khương Tự vừa mở miệng là Lục Tinh Trầm đã đoán được câu tiếp theo cô muốn nói là gì, đơn giản là mũ quá xấu, cô không muốn đội đồ xấu như này.

Cậu gặp nguy hiểm thì có là gì, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Tự ngồi xe máy đấy.

Lần này, Lục Tinh Trầm không quan tâm ý kiến của Khương Tự, cưỡng chế đội mũ lên đầu cô.

Động tác của Lục Tinh Trầm rất nhanh, một giây trước khi Khương Tự chuẩn bị nhận mũ thì cậu đã rút ngắn quai đeo, điều chỉnh độ căng thích hợp với chiếc cằm của cô.

“Cùm cụp”, Lục Tinh Trầm đã đóng chốt.

Động tác liền mạch lưu loát.

Khương Tự ghét bỏ cầm phần quai đeo thừa: “Cái mũ bảo hiểm này không phải mới…”

Mới vừa bị Lục Tinh Trầm dùng.

Lục Tinh Trầm nén giận, hôm nay, cậu không định so đo với Khương Tự.

Lục Tinh Trầm nhắc nhở: “Còn muốn đuổi theo người kia không?”

Khương Tự ngồi sau trầm mặc.

Lục Tinh Trầm cười.

Cậu dựng xe máy, mắt nhìn thẳng, chuẩn bị khởi động xe.

Giờ phút này, ánh hoàng hôn chiếu xuống người thiếu niên, sống lưng hơi gầy khẽ cong, nửa cúi người.

Ánh mắt vô cùng kiên định.

Lục Tinh Trầm căng người, giọng điệu kiêu ngạo mà lại tự tin.

“Ngồi vững, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.”

Giây tiếp theo, xe máy gào thét vút đi.

Lập tức chạy về hướng người nọ biến mất.

Sau khi hai người rời đi, quản gia Trịnh mới phát hiện có điều gì đó sai sai: “Cậu út đưa mũ bảo hiểm cho cô chủ, vậy cậu ấy đội cái gì?”

“Cầu mong trên đường thuận lợi, tuyệt đối đừng bị cảnh sát giao thông bắt, cũng đừng xảy ra vấn đề gì về an toàn.”

Dưới sự chờ đợi vồn vã của quản gia Trịnh, xe máy của Lục Tinh Trầm nhanh chóng đuổi theo.

Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Ngũ Hách Chi còn cách bọn họ một con đường to.

“Chính là tên kia.”

Khương Tự híp mắt, chỉ ra và xác nhận bóng dáng phạm nhân.

Đèn xanh sáng lên.

Lục Tinh Trầm liếc cảnh sát giao thông cách đó không xa, trước khi bị phát hiện, cậu dẫm chân ga, lái thẳng theo người nọ đến một quán bida.

Chiếc xe đạp mới tinh của Ngũ Hách Chi chói lọi dựng bên ngoài.

Khương Tự nhảy xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra, tính cả thảm lông bên hông, cùng ném cho Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm nhanh tay đỡ được.

Lúc Khương Tự xuống xe bị vấp chân một cái, suýt bị cái gì đó làm vướng ngã.

Xúc cảm ướt dầm dề phủ lên cẳng chân cô.

Khương Tự lập tức đạp mấy phát: “Có ám khí!”

Lục Tinh Trầm lặng lẽ nhặt cặp sách bị đá trên mặt đất lên, cậu chỉ tới một bên: “Cậu ta ném cặp sách của tôi vào trong nước, đây là xe cậu ta.”

Nhìn theo tầm mắt của Lục Tinh Trầm, ánh mắt Khương Tự dừng trên hình ảnh chiếc xe đạp của Ngũ Hách Chi.

Khương Tự bĩu môi, thù mới hận cũ cùng nhau tính.

Lục Tinh Trầm còn chưa xếp đồ xong thì đã thấy Khương Tự phồng mặt nhỏ, nổi giận đùng đùng đạp chiếc xe đạp kia…

Giây tiếp theo, một tiếng “bang” lớn vang lên.

Lục Tinh Trầm dừng động tác, quay đầu ngơ ngác nhìn Khương Tự.

Dường như Khương Tự dùng hết sức lực của mình để đá bay xe đạp của Ngũ Hách Chi.

Lục Tinh Trầm rùng mình, hình như cậu chưa bao giờ thấy một Khương Tự bạo lực như thế.

Lục Tinh Trầm từng nghe người ta nói, mẹ của Ngũ Hách Chi quản cậu ta rất nghiêm.

Rõ ràng bố mẹ cậu ta có mấy công ty nhưng tiền tiêu vặt của Ngũ Hách Chi lại ít đến đáng thương, chiếc xe đạp mới tinh này là cậu ta tích cóp tiền tiêu vặt mấy tháng mới mua được.

Không nói cái khác, xe hỏng, chắc chắn Ngũ Hách Chi sẽ bực bội.

Khương Tự đạp một nhát, chân bị xe đạp phản lực về, mắt cá chân có cảm giác tê tê.

Cô mím chặt đôi môi màu hoa hồng đỏ.


Hay lắm, Khương Tự vốn đang sôi trào lửa giận, hiện tại lại thêm mấy cái củi.

Nhưng xe đạp kia chỉ đổ thôi thì hoàn toàn không đạt tới yêu cầu của Khương Tự.

Khương Tự suýt quên mình còn có một người giúp đỡ.

Cô đột nhiên xoay người, tầm nhìn khóa chặt Lục Tinh Trầm.

Khương Tự ngoắc tay với cậu: “Lại đây, có việc cho cậu làm.”

Nhìn thấy động tác của Khương Tự, Lục Tinh Trầm theo bản năng cất bước đứng cạnh cô.

“Đá nó.”

Khương Tự vươn ngón tay trắng nõn chỉ vào chiếc xe đạp mới tinh giống như chỉ vào một đống rác rưởi bị vứt đi.

“Đá hỏng nó cho tôi.”

Lục Tinh Trầm nhìn chiếc xe đạp vốn là vật chết, lâm vào hoài nghi.

Cậu tuyệt đối không dám lỗ mãng trước cơn thịnh nộ của Khương Tự, thực hiện yêu cầu của Khương Tự một cách hoàn mỹ, đạp mấy phát thật mạnh bạo lên chiếc xe đạp đang nằm trên đất.

Sức lực của Lục Tinh Trầm lớn hơn Khương Tự rất nhiều.

Mới đá mấy cái mà chiếc xe đạp mới tinh Ngũ Hách Chi cực kỳ nâng niu đã bị đá thành sắt vụn.

Có thể nói là rác rưởi thật sự.

“Được rồi.”

Khương Tự vẫy tay, lên tiếng ngăn lại.

Lục Tinh Trầm ngoan ngoãn dừng động tác, nhìn cô, tựa như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của cô.

Khương Tự vẫn chưa nguôi giận, cô chậm rãi ngửa đầu, tầm mắt dừng lại ở cửa sổ phòng bida trên tầng hai.

“Chúng ta đi.”

Đáy lòng Lục Tinh Trầm nảy sinh vạn phần cảm xúc phức tạp không muốn ai biết, cậu nhìn bóng dáng kiên định và quả quyết của Khương Tự, nhanh chóng đi lên theo.

Phòng bida ở tầng hai, khương Tự không muốn leo thang. Lục Tinh Trầm biết cô không thích tự ấn thang máy bèn theo sát, ấn sáng cái nút giúp cô.

Rất nhanh tới tầng hai.

Lục Tinh Trầm vừa muốn mở cửa thì Khương Tự bỗng kêu dừng.

“Chờ chút, phòng bida này có quan hệ gì với nhóm người kia không?”

Lục Tinh Trầm ngơ ngác gật đầu: “Là sản nghiệp trên danh nghĩa của bố mẹ Ngũ Hách Chi.”

“Ngũ Hách Chi là ai?”

“Chính là cái tên ném cặp sách tôi xuống nước.”

Kẻ ném cặp sách Lục Tinh Trầm xuống nước còn không phải là kẻ nói cô là bà lão sao?

Được, tin tức chính xác.

Khương Tự cong môi cười: “Vậy thì đừng mở cửa, đá đi.”

Dù sao, cuối cùng bút nợ này toàn bộ đều tính lên đầu Ngũ Hách Chi.

Lục Tinh Trầm sửng sốt vài giây, sao phản ứng của Khương Tự còn giống đại ca vườn trường hơn cậu vậy?

Chị ấy đột nhiên hung dữ như thế, chẳng lẽ là do không muốn mình khổ sở?

Cho nên, chị ấy mới tìm nhiều điểm để ngược đãi lại Ngũ Hách Chi?

Khi Khương Tự sắp mất kiên nhẫn, Lục Tinh Trầm mới dừng tưởng tưởng trong não bộ.

Cậu lấy lại tinh thần, hung hăng đạp một phát lên chiếc cửa đóng chặt.

Cửa phòng ngã xuống ầm ầm.

Mọi người kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa.

Ánh chiều tà mùa đông xuyên qua cửa sổ, lớp bụi mỏng lơ lửng trong không khí.

Dưới tầng ánh sáng êm dịu, xuất hiện một mỹ nhân sườn xám.

Cô kiêu căng hất mặt, cả người đều được bao phủ trong ánh sáng ấm áp.

Tất cả bọn họ đều nảy sinh một suy nghĩ.

Vì sao mỹ nhân sườn xám này lại xuất hiện ở đây?

Chờ bụi mỏng tan đi, Khương Tự mới ghét bỏ nhấc mũi chân, giày cao gót của cô không chút do dự dẫm lên chiếc cửa đổ.

Tấm ván gỗ kêu kẽo kẹt cùng với tiếng giày cao gót cộp cộp.

Dư âm còn văng vẳng trong căn phòng bida trống trải.

Sau khi Khương Tự đứng vững, ánh mắt lia qua đám thiếu niên, đối với cô, tên nào cũng không khác nhau lắm.

Huống gì cô chỉ nhìn thấy bóng dáng của người nọ chứ không biết mặt.

Khương Tự đang nổi nóng, cô quyết định công kích hết, muốn trách thì trách nhóm người này vừa khéo đụng phải họng súng của cô.

Vậy thì dứt khoát mắng cả đám bọn họ đi.

Giọng nói kiêu căng của Khương Tự vang lên trong bầu không khí an tĩnh.

“Đám nhãi ranh kia, đã nghĩ xong cách chịu đau đớn chưa?”

Đôi đồng tử của Lục Tinh Trầm mở to.

Vậy mà Khương Tự tới giúp mình trút giận thật.

Ở trong mắt cậu, bóng hình của cô nháy mắt trở nên cao lớn muôn phần.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi