TRỞ THÀNH ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA VAI PHẢN DIỆN NHỜ GÂY SỰ

Khương Tự và Lục Lẫm ký hợp đồng, đương nhiên cô không phải loại người không giữ chữ tín.

Tuy rằng Lục Lẫm mãi không nói cho cô biết cụ thể phải làm gì nhưng Khương Tự đã bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ.

Khương Tự nhớ lại.

Hình như Lục Lẫm luôn đeo đồng hồ đo nhịp tim.

Lục Lẫm muốn dùng đồng hồ đo nhịp tim để cảm nhận cảm xúc của mình sao?

Nói cách khác, muốn cảm xúc của Lục Lẫm dao động mạnh thì chỉ cần làm tim của anh đập nhanh hơn là được?

Tim của con người đập nhanh nhất khi nào?

Sợ hãi? Hồi hộp?

Khương Tự nhìn ra, Lục Lẫm không sợ gì cả.

Lúc này, Lâm Nãi Văn gọi điện thoại cho Khương Tự: “Cô chủ Lục, hôm nay ở phía Tây có mở một trại nuôi ngựa mới, trong đó có một con ngựa cực phẩm.”

“Toàn thân trắng như tuyết, phẩm tướng rất rốt, tôi cảm thấy chắc chắn cô chủ Lục sẽ thích.”

Đúng là Khương Tự cảm thấy hứng thú, đời trước, ngựa của cô cũng là một con ngựa thuần trắng.

Cô lập tức đồng ý.

Trong đầu Khương Tự chợt lóe lên, hỏi quản gia Trịnh: “Lục Lẫm biết cưỡi ngựa không?”

Quản gia Trịnh cật lực khen ngợi Lục Lẫm trước mặt Khương Tự: “Thuật cưỡi ngựa của ông chủ cực kỳ chuyên nghiệp, lúc mới học, huấn luyện viên cũng khen ông chủ là thiên tài.”

“Gần như vừa học là biết.”

Khương Tự không chịu, truy hỏi: “Vậy so với tôi thì sao? Lục Lẫm giỏi hơn tôi sao?”

Quản gia Trịnh lập tức sửa miệng: “Vậy nhất định ông chủ không bằng cô chủ, hai người có thể tranh tài với nhau.”

Khương Tự đang có ý này.

Chẳng lẽ lúc Lục Lẫm cưỡi ngựa thì tim cũng không đập nhanh hơn sao?

Khương Tự chủ động gọi điện thoại cho Lục Lẫm.

Sau khi ký hợp đồng, Khương Tự liền lưu số điện thoại của Lục Lẫm.

Khương Tự: “Hôm nay anh có rảnh không, có muốn đi cưỡi ngựa không?”

Lục Lẫm trầm mặc vài giây: “Được, tôi sẽ dành thời gian ra.”

Hôm nay chủ trại nuôi ngựa mời không ít người tới chúc mừng khai trương trại nuôi ngựa, có thể coi như buổi gặp gỡ nho nhỏ.

Bạn thân của Khương Cẩm Nguyệt là An Thi Nhã cũng tới.

Hôm nay Kỳ Tầm cũng có mặt, chủ trại nuôi ngựa là bạn anh ta.

Khương Tự mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, minh diễm bức người, đi vào cùng Lục Lẫm.

Thấy Khương Tự tới, Lâm Nãi Văn lập tức cười chào đón: “Cô chủ Lục, lát nữa chúng ta đi cùng nhau nhé.”

Vừa dứt lời, chị thoáng nhìn thấy một bóng người tới gần.

Nhìn thấy người tới, Lâm Nãi Văn ngây ra, Lục tổng sẽ tham dự mấy dịp như thế này sao?

Vậy mà anh lại cùng người vợ mới cưới tới đây.

Lục Lẫm mày kiếm mắt sáng, lạnh buốt sắc bén.

Anh gật đầu với Lâm Nãi Văn: “Phu nhân Quý.”

Chỉ vài phút ngắn ngủi, tin tức Lục tổng và người vợ mới cưới cùng tới trại nuôi ngựa lập tức truyền khắp buổi gặp gỡ.

Tất cả những ai nghe tin đều đến, muốn biết ngày thường Lục tổng và Khương Tự ở chung như thế nào.

Trong đám người, An Thi Nhã liếc mắt một cái đã thấy Lục Lẫm.

Anh mặc tây trang, đi giày da, vai rộng eo thon.

Như một vỏ kiếm đen tuyền, lạnh thấu xương.

Mà Khương Tự đứng cạnh thì mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, mỉm cười xinh đẹp.

Tựa như một đóa mẫu đơn rực rỡ dưới nắng gắt nóng cháy.

Một đen một đỏ, một lạnh một nóng.

Cứ như sự lạnh giá của Lục Lẫm chỉ hóa thành dịu dàng vì Khương Tự.

An Thi Nhã cho rằng mình sẽ nhìn thấy Khương Tự lấy lòng Lục Lẫm.

Không ngờ, Khương Tự lại ngồi trước, chỉ mải nói chuyện với người khác.

Không hề có ý muốn đợi Lục Lẫm.

Mà hình như Lục Lẫm cũng tập mãi thành quen, an tĩnh đứng cạnh.

Lục Lẫm là người lạnh tình lạnh tâm nhất, chỉ trầm mê vào công việc. Những buổi gặp gỡ vô nghĩa và không liên quan đến công việc thì anh chưa bao giờ tham gia.

Hiện tại, vì Khương Tự mà anh đồng ý tới một buổi gặp gỡ nhàm chán như vậy sao?

Mọi người đều có tâm tư riêng, cô chủ Lục bị đồn không lên được mặt bàn lại xinh đẹp như thế.

Cả người cô toát lên khí chất cao quý, biểu cảm kiêu ngạo càng khiến ngũ quan của cô sinh động vô cùng, khiến người ta không dời mắt nổi.

Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không biết nên hâm mộ ai.

An Thi Nhã lập tức gọi điện thoại cho Khương Cẩm Nguyệt: “Cẩm Nguyệt, hôm nay tớ tới trại nuôi ngựa của bác Triệu.”

Khương Cẩm Nguyệt hơi khó hiểu, cười nói: “Tớ biết mà, chẳng phải hôm qua cậu đã nói rồi sao?”

“Vậy cậu biết tớ đã thấy ai không?” An Thi Nhã vội nói: “Không ngờ Lục tổng lại tới, còn là tới cùng Khương Tự, không phải cậu nói quan hệ của bọn họ không tốt sao?”

An Thi Nhã có chút cảm tình với Lục Lẫm.

Lục Lẫm trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cao ráo đẹp trai, không có bất cứ tin đồn tình ái nào, là người cực kỳ tuyệt vời để liên hôn.


Không ngờ lại bị Khương Tự chặn giữa chừng.

Khương Cẩm Nguyệt ngơ ngẩn: “Quan hệ của bọn họ không tốt mà.”

An Thi Nhã cho rằng mình bị Khương Cẩm Nguyệt lừa, trái tim thiếu nữ vốn đã lạnh thấu nay lại lần nữa nát tan rơi đầy đất.

Đối mặt với Khương Cẩm Nguyệt, giọng điệu của An Thi Nhã cũng hơi cao lên.

“Không phải, rõ ràng Lục tổng rất cưng chiều Khương Tự.”

Nói xong, không chờ Khương Cẩm Nguyệt trả lời, An Thi Nhã đã cúp máy.

Khương Tự mặc kệ những người khác nói gì về quan hệ giữa cô với Lục Lẫm.

Cô tìm được con ngựa toàn thân trắng như tuyết kia rồi, xinh đẹp tới nỗi gần như chỉ từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thích nó.

Khương Tự cưỡi lên ngựa, tùy ý chạy một vòng ở trại nuôi ngựa, cuối cùng, dừng cạnh Lục Lẫm.

“Được rồi, tới lượt anh.”

“Đợi chút nữa chúng ta thi một lần, xem ai thắng.”

Khương Tự chuẩn bị xuống ngựa, cô vươn tay về phía Lục Lẫm.

Đáy mắt của cô tràn đầy vẻ kiêu căng.

Xem, Khương đại tiểu thư cho anh cơ hội đỡ người đấy.

Khương Tự một thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, ngồi trên lưng ngựa cao cao.

Lục Lẫm đứng trước con ngựa, an tĩnh chờ.

Tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ đẹp đôi.

Cảnh này lọt vào mắt Kỳ Tầm, anh ta nhớ tới lần trước mình cũng gặp Khương Tự ở trại nuôi ngựa, khi đó, Khương Tự lại thẳng thắn tránh tay anh ta.

Giây tiếp theo, Kỳ Tầm tận mắt nhìn thấy Khương Tự đặt tay mình vào tay Lục Lẫm.

Kỳ Tầm không muốn xem tiếp, anh ta nhanh chóng xoay người rời đi.

Khương Tự còn chưa xuống ngựa đã nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng gào thét.

“Nhường một chút, nguy hiểm!”

Khương Tự còn chưa kịp quay đầu để xem thì con ngựa trắng dưới thân đột nhiên bất an, nó bị ảnh hưởng, hí một tiếng, cất vó.

Tuấn mã giơ hai chân trước, thân ngựa ngửa giữa không trung.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra chỉ trong thời gian vài phút.

Ngay sau đó, con ngựa trắng mất không chế phóng thẳng, thân thể Khương Tự ngả mạnh về sau, cô túm lấy dây cương theo bản năng, tay cô bị bắt rút ra từ tay Lục Lẫm.

Con ngựa trắng bắt đầu chạy như điên về hướng ngược lại như ruồi nhặng không đầu.

Độ ấm trên tay Lục lẫm biến mất, anh muốn dùng tay không để giữ chặt dây cương, đè con ngựa kinh sợ phát cuồng kia xuống.

Nhưng dây cương lắc quá mạnh, tuột ra khỏi tay anh.

Trước khi Khương Tự rời đi, Lục Lẫm chỉ để lại một câu.

Ngữ điệu của anh cực kỳ kiên định.

“Đừng sợ, chờ tôi.”

Ngay sau đó, chữ cuối tiêu tán trong tiếng gào thét hòa vào gió, cũng không biết Khương Tự có nghe thấy anh nói không.

Lục Lẫm nhanh chóng phán đoán tình huống hiện tại, có người làm ngựa hoảng sợ, chạy về phía Khương Tự, dẫn tới ngựa của Khương Tự cũng phát cuồng theo.

Anh đột nhiên nhíu mày, con ngựa của Khương Tự xuất hiện trạng thái đó cũng đúng là hiếm thấy.

“Có người làm ngựa sợ!”

“Mọi người phải chú ý an toàn, tạm thời đừng cưỡi ngựa, mau đến nơi an toàn trốn đi.”

Giọng của nhân viên công tác vang khắp trại nuôi ngựa.

Mọi người khiếp sợ đứng chôn chân tại chỗ, chỉ mải kinh ngạc và khiếp sợ.

Trại nuôi ngựa vừa khai trương đã nổi lên phong ba, mọi người đều không muốn nhìn thấy trường hợp như vậy.

Nhưng nếu nguy hiểm đã xuất hiện thì cũng chỉ có thể cố gắng giảm tổn thất tới mức thấp nhất.

Màu đen của đôi mắt Lục Lẫm rất đậm, vốn đôi mắt đã sắc bén nay lại càng lạnh lùng.

Anh nhìn quét toàn trường, vừa khéo nhìn thấy một nhân viên của trại nuôi ngựa đang dắt một con ngựa đi từ bên kia tới.

Lục Lẫm bước nhanh tới: “Cho tôi mượn dùng con ngựa này một lúc.”

Không chờ người trả lời, anh đã cầm dây cương ngựa, thuần thục xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy theo hướng Khương Tự rời đi, đuổi theo.

Hai con ngựa một đen một trắng, một trước một sau, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

Con ngựa trắng vừa nãy cô chủ Lục cưỡi đột nhiên phát cuồng khiến những người ở đây hết hồn, chưa thể bình tĩnh lại.

Bọn họ vốn tưởng Lục tổng sẽ tìm nhân viên chuyên nghiệp để nghĩ cách cứu viện nhưng không ngờ Lục tổng lại không chút do dự tự mình đi cứu người.

Đứng trước con ngựa nổi điên đã rất nguy hiểm rồi, càng đừng nói là đi cứu người.

Vì cô chủ Lục, Lục tổng sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống sao?

Hành vi điên cuồng đó của Lục Lẫm đã cho mọi người cái nhìn rõ ràng.

Ai nói cô chủ Lục không được coi trọng ở Lục gia? Ai nói cô chủ Lục chỉ là vật trang trí?

Chỉ riêng việc Lục tổng đặt cược tính mạng của mình để đi cứu người đã có thể chứng minh mọi thứ.

Người ở đây, không ai dám đảm bảo chồng mình có thể làm tới mức đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, các quý phu nhân lại có chút hâm mộ Khương Tự.

Vừa nãy Kỳ Tầm chuẩn bị rời đi, nhưng anh ta chợt nghe thấy tiếng la hét kinh hãi ở phía sau, trong lòng lập tức có dự cảm bất ổn.

Kỳ Tầm nhanh chóng quay đầu về.


Kỳ Tầm đến gần mới nghe rõ tiếng bàn tán của mọi người.

Lại là có người làm ngựa phát cuồng.

Kỳ Tầm nhanh chóng nhìn lướt trại ngựa một lượt, phát hiện không nhìn thấy bóng dáng Khương Tự.

Mặt anh ta lập tức trầm xuống, tiện tay túm chặt một người, hỏi: “Các người nói có người làm ngựa phát cuồng, người đó là ai?”

Vừa khéo người bị Kỳ Tầm giữ là An Thi Nhã, cánh tay cô ta đau nhức: “Buông tay, anh làm tôi đau đấy.”

Kỳ Tầm híp mắt cảnh cáo: “Vừa nãy cô đứng gần nhất, nói cho rõ ràng.”

Thấy người đến là Kỳ Tầm, An Thi Nhã cũng không dám kêu đau: “Người làm ngựa hoảng là Khương Tự.”

Vốn dĩ cô ta còn có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng không ngờ Lục Lẫm lại đuổi theo không do dự.

“Hơn nữa Lục tổng đã lên ngựa đuổi theo cô ta.”

Kỳ Tầm nghe ra ý mừng thầm trong giọng nói của An Thi Nhã, anh ta hất thẳng tay cô ta ra, không chút lưu tình.

An Thi Nhã khiếp sợ liên tục lui về sau hai bước, không phải người ta nói trước giờ giám đốc Kỳ luôn thương hương tiếc ngọc sao?

Kỳ Tầm lập tức tìm được người phụ trách của trại nuôi ngựa: “Đi kiểm tra camera, tìm ra vị trí của cô chủ Lục.”

“Còn nữa, đội cứu thương của trại ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Đợi mấy người cô chủ Lục về phải được chữa trị trước tiên.”

Khi Kỳ Tầm hỏi có còn con ngựa nào khác không thì trợ lý đoán ra ngay mục đích của anh ta, một tay giữ chặt anh ta, ngăn hành động của anh ta.

“Giám đốc Kỳ, như vậy quá nguy hiểm.”

Lúc này, Kỳ Tầm đã mất lý trí: “Lục tổng cũng đi, chẳng lẽ anh ta không nguy hiểm sao?”

Trợ lý không dám nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng.

Lục tổng cứu cô chủ Lục là chuyện hiển nhiên, liên quan gì đến giám đốc Kỳ của bọn họ. Cô chủ Lục lại không phải vợ của giám đốc Kỳ.

Dáng vẻ nôn nóng của Kỳ Tầm cực kỳ bất thường, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều chú ý chuyện khác nên không phát hiện thái độ kỳ lạ của anh ta.

Sau khi xảy ra sự cố, Lục Lẫm lập tức đuổi theo.

Anh nhanh chóng đuổi kịp con ngựa Khương Tự đang cưỡi.

“Khương Tự, gập thấp người xuống, nếu không bắt được dây cương thì nhớ ôm lấy ngựa.”

Giọng Lục Lẫm vẫn bình tĩnh như cũ.

Nếu cẩn thận nghe ngẫm thì có thể nghe thấy sự run rẩy rất khẽ được giấu trong đó, cùng với áp lực và căng thẳng.

Tiếng vó ngựa, tiếng roi ngựa, tiếng gào theo tan vào trong gió.

Tim Lục Lẫm đập như trống, đồng hồ đo nhịp tim cũng điên cuồng tăng lên, âm thanh chói tai phân tán trong gió.

“Lục Thiếu soái, nếu sau này em gặp nguy hiểm, anh sẽ làm như thế nào?”

Giọng nữ kỳ quái lần trước lại một lần nữa chui vào đầu Lục Lẫm.

Kiêu căng tùy hứng, lúc cầu người, cô vẫn mang dáng vẻ hợp tình hợp lý như vậy.

Lần này, Lục Lẫm nghe thấy một giọng nam khác.

Hình như người nói chuyện là anh?

Người đàn ông lạnh lẽo, bình tĩnh bằng lòng hứa hẹn.

“Khương đại tiểu thư yên tâm, anh nhất định sẽ đặt cược tính mạng để cứu em.”

Nhưng hiện tại Lục Lẫm không có tinh thần để chú ý tới thứ đó, anh nhanh chóng quét sạch thanh âm ra khỏi đầu, tăng tốc.

Anh túm dây cương, cũng không thể vứt đồng hồ đo nhịp tim trên tay xuống, chỉ có thể để mặc cho nó kêu.

Khương Tự nhận thấy ngựa của Lục Lẫm đang tới gần, cô nhìn thoáng qua bóng dáng Lục Lẫm, tinh thần hơi ổn định lại.

Cô nỗ lực duy trì giọng nói bình tĩnh, bình tĩnh phun ra một câu.

“Hình như tôi không còn sức.”

Vì không để mình ngã từ trên lưng ngựa xuống, Khương Tự dùng hết sức lực toàn thân để khống chế thân thể của mình, nhưng con ngựa này phát cuồng bất ngờ.

Cô khống chế ngựa mấy lần rồi vẫn chưa thể khiến nó dừng lại.

“Phía trước có bụi cỏ.”

Lục Lẫm nhắc một câu, Khương Tự lập tức hiểu.

Lục Lẫm không nghe thấy Khương Tự trả lời, nhưng anh biết Khương Tự hiểu ý của mình.

“Hiện tại, tôi đếm ba tiếng.”

“3.”

“2.”

“1.”

Không biết sao, Khương Tự tràn ngập sự tin tưởng với lời Lục Lẫm nói.

Một giây trước khi tới gần bụi cỏ, lúc này sức lực của cô đã hao hết, cô buông lỏng dây cương, khống chế thân thể, cô gắng để mình đừng ngã xuống chỗ khác.

Khi Lục Lẫm nhận thấy Khương Tự chuẩn bị nhảy thì con ngựa dưới thân anh vừa khéo gần sát phía sau Khương Tự.

Trái tim Lục Lẫm đột nhiên co rụt lại.

Khoảnh khắc trước khi Khương Tự ngã xuống, Lục Lẫm vươn tay ra trước.

Anh túm được một mảnh đỏ.

Giây phút ấy, đầu Lục Lẫm trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ.


Anh giữ được Khương Tự.

Lục Lẫm dùng sức ôm lấy cô, cố gắng bao bọc toàn bộ thân thể Khương Tự.

Hai người cùng ôm nhau ngã vào bụi cỏ.

Lục Lẫm siết chặt cánh tay theo bản năng, nhận thấy sự mềm mại tồn tại trong lòng.

Sau khi mọi chuyện đã ổn định, đồng hồ đo nhịp tim của Lục Lẫm khó khăn lắm mới dừng lại, bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua.

Hơi thở đan xen.

Khương Tự bị Lục Lẫm ôm chặt, cô nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực Lục Lẫm.

Rất mạnh, một chút lại một chút.

Thậm chí mạnh tới nỗi màng tai của cô hơi đau.

Lục Lẫm đỡ Khương Tự lên.

Khương Tự nhẹ nhàng hỏi: “Vừa nãy anh sợ sao?”

Lục Lẫm ngẩn người vài giây, cảm giác tim đập dồn dập vừa nãy đã biến mất, nhưng cái loại cảm giác sợ hãi đó giống như vẫn còn âm ỉ.

Từ trước tới nay anh không sợ bất cứ thứ gì.

Cảm giác vừa rồi gọi là sợ hãi sao?

Rất xa lạ, lại rất quen thuộc.

Lục Lẫm không trả lời, nhìn lướt qua dáng vẻ kiệt sức của Khương Tự, khéo dời đề tài.

“Muốn tôi cõng cô không?”

Khương Tự híp mắt, bỗng nhiên tới gần đánh giá dáng vẻ Lục Lẫm.

Cảm xúc dưới đáy mắt cô rất rõ ràng, định vạch trần quỷ kế của Lục Lẫm.

Khương Tự: “Lưng anh không đau sao?”

Lục Lẫm bình tĩnh, không hề khó chịu: “Không đau.”

Khương Tự bĩu môi, chọc chọc lưng Lục Lâm một chút.

Lưng Lục Lẫm cứng đờ nhưng trên mặt không biểu lộ ra.

Khương Tự khẽ hừ: “Gạt người.”

Nói xong, Khương Tự đứng dậy, đi trước Lục Lẫm.

Bởi vì có Kỳ Tầm tham gia nên người phụ trách của trại nuôi ngựa có người chỉ đạo, nhanh chóng tìm ra vị trí của Khương Tự và Lục Lẫm, sau đó lập tức chạy tới.

Đồng thời còn mang theo đoàn cứu thương.

Khương Tự không bị thương, Lục Lẫm cũng chỉ trầy da nhẹ.

Chủ trại nuôi ngựa xin lỗi rất nhiều lần, thậm chí còn muốn đưa hai người đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, lập tức bị Lục Lẫm từ chối.

Khương Tự và Lục Lẫm ngồi vào xe, về nhà.

***

Ở trên xe, Khương Tự đột nhiên nhận được một tin dữ.

Khắp mạng lan truyền một tin: [Khương Cẩm Nguyệt giành được quyền phát ngôn cho Sườn xám Cẩm Sắt, trở thành người đại diện trẻ tuổi nhất của nhãn hiệu này].

Tin tức nói rằng, người sáng lập của nhãn hiệu Sườn xám “Cẩm Sắt” là Phó Tế Thần.

Bài thông báo là ekip của Khương Cẩm Nguyệt đăng, trong bài nói Sườn xám Cẩm Sắt rất nổi tiếng ở nước ngoài, lời trong lời ngoài đều khen lần này Khương Cẩm Nguyệt phát triển rất thuận lợi ở nước ngoài.

Lúc này Khương Tự mới biết, thì ra các kiểu sườn xám cô mặc lâu nay đều là Phó Tế Thần thiết kế.

Cô khó chịu, cô rất khó chịu.

Khương Cẩm Nguyệt bị Kỳ Tầm cắt hai đại diện thương hiệu, giờ lại tuyên bố làm đại diện cho thương hiệu quốc tế, vậy chẳng phải là đã xóa bỏ được tin xấu lúc trước sao?

Khương Tự im lặng.

Lục Lẫm nhìn Khương Tự, anh lạnh nhạt nói.

“Cô không vui?”

Khương Tự bĩu môi, bất mãn nói: “Khương Cẩm Nguyệt thông báo trở thành người đại diện sườn xám, chọc tôi tức giận.”

Lục Lẫm nghe thấy cái tên này, đáy mắt không hề gợn sóng.

Đối với anh, cái tên này cực kỳ xa lạ.

Anh nâng mắt, tầm mắt dừng trên người Khương Tự, biểu cảm tự nhiên hỏi: “Khương Cẩm Nguyệt là ai?”

Khương Tự ngẩn ra.

Lục Lẫm là nhân vật có giá trị số mệnh cao nhất, vì tiếp cận anh, chắc chắn Khương Cẩm Nguyệt đã hao tâm tổn huyết.

Thậm chí, bởi vậy mà người ngoài còn nghe đồn Khương Cẩm Nguyệt xuất ngoại vì Lục Lẫm.

Nhưng không ngờ, Lục Lẫm còn chưa bao giờ nghe thấy cái tên “Khương Cẩm Nguyệt”.

Khương Cẩm Nguyệt tựa như một vai hề, uổng phí tâm cơ.

Không biết vì sao, Khương Tự bỗng cảm thấy hơi buồn cười.

Giọng điệu của cô chứa vài phần sung sướng: “Khương Cẩm Nguyệt là một minh tinh…”

Còn chưa nói xong, Khương Tự ngẩn ngơ.

Cô nghĩ tới lời đồn bên ngoài, cố ý nghiêm mặt, ngạo kiều quay đầu đi.

“Anh đi hỏi người khác đi, còn lâu tôi mới nói cho anh.”

Nhìn gương mặt tức giận của Khương Tự, ánh mắt Lục Lẫm khẽ động.

Ngón tay thon dài của Lục Lẫm gọi tới số của trợ lý, anh suy tư vài giây, click mở loa.

“Trung tâm thương mại dưới trướng Tập đoàn Lục thị có tuyên truyền nào có mặt Khương Cẩm Nguyệt không?”

Khương Tự bất giác dựng lỗ tai lên.

Trợ lý trả lời: “Lục tổng, Khương Cẩm Nguyệt là minh tinh đang hot, rất nhiều nhãn hàng muốn tìm cô ấy làm người đại diện.”

Mọi người đều biết, sau khi làm người đại diện cho nhãn hiệu thì ảnh chụp của người đại diện đó sẽ trải rộng khắp chuỗi cửa hàng của nhãn hiệu đó.

Tập đoàn Lục thị liên quan tới ngành địa ốc.

Dưới trướng Lục gia có mấy ngàn trung tâm thương mại, điều này cũng có nghĩa là, trong trung tâm thương mại dưới trướng Lục thị chắc chắn sẽ có rất nhiều cửa hàng mặt tiền, có tuyên truyền có mặt Khương Cẩm Nguyệt.

Từ trước tới nay Lục Lẫm rất ít hỏi những việc này, cấp dưới cũng sẽ không báo cáo mọi chuyện cho anh.

Lục Lẫm trầm mắt, chuyện này là sơ sẩy của anh.


Anh đột nhiên nhìn Khương Tự, hỏi.

“Cô chủ Lục có cho tôi một cơ hội chuộc lỗi không?”

Khương Tự nghe thấy cuộc đối thoại giữa trợ lý và Lục Lẫm, cô liếc mắt nhìn anh một cái, hung dữ nói.

“Xem biểu hiện của anh.”

Lục Lẫm thu hồi tầm mắt, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên.

“Lập tức xóa bỏ tất cả ảnh của Khương Cẩm Nguyệt tại các trung tâm thương mại dưới trướng Tập đoàn Lục thị.”

“Còn nữa, xóa poster to của cô ta đi.”

“…”

Từng câu từng chữ rơi xuống đều thể hiện rất rõ thái độ của Lục Lẫm.

Từ nay về sau, liên quan đến Khương Cẩm Nguyệt đều bị cấm xuất hiện ở trung tâm thương mại của Lục gia.

Trợ lý ghi nhớ lời Lục Lẫm nói, cuối cùng, anh ta hỏi một câu.

“Lục tổng, ngài còn dặn dò gì nữa không?”

Nghe vậy, Lục Lẫm không trả lời.

Trong ánh nắng yên bình, anh hơi nâng cằm, đôi mắt trầm tĩnh nhìn Khương Tự.

“Cô chủ còn yêu cầu gì không?”

Nghe Lục Lẫm muốn xóa của Khương Cẩm Nguyệt, buồn bực trong lòng Khương Tự đã sớm tan.

Không thể không nói, Lục Lẫm vả mặt Khương Cẩm Nguyệt kiểu đó làm cô cực kỳ hài lòng.

Khương Tự hất hất cằm, nghiêng đầu cười nói: “Sau khi xóa poster lớn thì thay bằng ảnh chụp của đối thủ Khương Cẩm Nguyệt.”

Nhất định Khương Cẩm Nguyệt sẽ tức điên.

“Tạm thời cứ vậy trước đi.” Khương Tự kiêu ngạo nâng đầu: “Nếu sau này tôi nghĩ ra cái khác thì lại nói với anh.”

Lục Lẫm nhếch môi rất nhẹ, anh nửa rũ mắt, nhàn nhạt nói.

“Nghe thấy cô chủ Lục nói chưa?”

Trợ lý Triệu cực kỳ khiếp sợ.

Lục tổng làm vậy là vì muốn cô chủ Lục vui vẻ sao?

Anh ta không ngờ mình chỉ nghe điện thoại của Lục tổng thôi mà đã bị nhét một miệng thức ăn cho chó.

Sau khi Lục Lẫm cúp máy, con ngươi đen sẫm nhìn thẳng vào đáy mắt Khương Tự.

“Nếu sau này tôi có chỗ nào làm chưa tốt thì cô chủ có thể đưa ra yêu cầu với tôi.”

Giọng nói của Lục Lẫm xưa nay lạnh lẽo bình tĩnh tựa như bọc băng.

Lúc này, lại có vài phần dịu dàng.

“Không biết hiện tại…” Anh nhìn Khương Tự chăm chú: “Cô chủ đã vừa lòng chưa?”

Rõ ràng trong lòng Khương Tự hài lòng không chịu được, nhưng cô lại bày ra tư thái cao ngạo lạnh lùng, thanh thúy nói.

“Cũng được, miễn cưỡng cho anh qua cửa.”

Lục Lẫm khẽ nhướng mày.

Ngày hôm sau.

Khương Tự chuẩn bị đến trung tâm thương mại một chuyến để nghiệm thu thành quả. Maybach vừa mới dừng trước cửa trung tâm thương mại, Khương Tự đã thấy có rất nhiều người tụ tập.

Bọn họ đều ngửa đầu nhìn lên trên, vẻ mặt khó tin.

Khương Tự nhìn theo tầm mắt của bọn họ, hiện tại đang có mấy người đứng trên thang, họ đang gỡ poster của Khương Cẩm Nguyệt xuống.

Đúng lúc này, có người bất cẩn trượt tay, poster bay từ không trung xuống, nằm trên mặt đất.

Tối hôm qua trời vừa mưa, trên mặt đất còn hơi ẩm ướt.

Poster vừa nằm trên mặt đất đã bị dính bùn, mặt của Khương Cẩm Nguyệt trong poster bị che kín một lớp bùn.

Cực kỳ trào phúng.

Sau đó, bọn họ thay bằng poster của đối thủ Khương Cẩm Nguyệt, Hứa Linh Linh.

Hoàn toàn thay thế vị trí của Khương Cẩm Nguyệt.

Người xung quanh đều rất kinh ngạc, bọn họ khẽ xì xào.

“Vì sao poster của Khương Cẩm Nguyệt lại bị gỡ? Chẳng lẽ cô ta đắc tội nhà họ Lục sao?”

“Hiện tại poster thay bằng ảnh của đối thủ, Khương Cẩm Nguyệt cũng quá mất mặt rồi.”

“Rốt cuộc Khương Cẩm Nguyệt đã làm gì mà thái độ của Lục gia lại kiên quyết như thế?”

“…”

Nghe thấy mấy lời này, Khương Tự nhếch môi. Cô đạp giày cao gót, cực kỳ khí thế đi vào trung tâm thương mại.

Khương Tự quét một vòng, ý cười trên môi càng rõ.

Màn hình Led có chứa hình ảnh Khương Cẩm Nguyệt đã tối đen.

Trong các cửa hàng, hình Khương Cẩm Nguyệt đều bị dọn đi sạch.

Khắp trung tâm thương mại không có bất cứ thứ gì liên quan đến Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Tự cảm thấy, hôm nay mình thật sự rất vui.

Cô “phụt” cười.

Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều biết, Lục gia hạ lệnh cấm với Khương Cẩm Nguyệt.

Sau này, có mặt Khương Cẩm Nguyệt bị cấm xuất hiện tại các trung tâm thương mại dưới trướng Lục gia.

Khương Cẩm Nguyệt đắc tội Lục gia, các nhãn hiệu lớn đều biết thái độ của Lục gia.

Rất nhiều nhãn hiệu đồng loạt hủy hợp đồng với Khương Cẩm Nguyệt.

Nói cách khác, Khương Cẩm Nguyệt vừa nhận được một đại ngôn nhưng cô ta cũng mất vài đại ngôn.

Thật là mất nhiều hơn được.

Càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là:

Một người luôn công tư rõ ràng như Lục Lẫm, một người không có trái tim trong lời đồn lại vì giành được nụ cười của mỹ nhân mà lại mang cảm xúc cá nhân vào công việc.

Lời đồn Lục Lẫm sủng vợ một lần nữa lan truyền khắp giới hào môn.

Khương Tự cười mỉm mà nghĩ.

Làm một cô chủ Lục tác oai tác quái, cảm giác cũng khá tốt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi